Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 37:
Vết máu trên người Thu Vãn là của Liễu thường tại, thời điểm Liễu thường tại dùng tay ấn nàng lên bàn, bị nàng cắn vào cổ tay, máu từ miệng vết thương chảy ra dính lên lông trắng trên người nàng.
Trên thực tế, trên người Thu Vãn không có miệng vết thương nào rõ ràng, chỉ có thời điểm tránh né đám cung nữ thái giám, thân thể va vào bàn ghế hoặc trên tường tạo thành vết bầm tím mà thôi.
Tiêu Vân Hoàn kiểm tra thân thể nàng một lượt, xác định không nhìn thấy miệng vết thương rõ ràng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vương thái y nửa đêm bị gọi dậy, nơm nớp lo sợ kê một phương thuốc hoạt huyết tan bầm, ông phải ước lượng rất lâu mới định được liều lượng thuốc.
Thu Vãn được Tiêu Vân Hoàn ôm, tự mình động thủ tắm rửa cho nàng, rửa sạch vết máu và tro bụi trên người nàng. Thu Vãn vẫn đang chìm đắm trong nỗi kinh sợ, nhất thời cũng không bận tâm hắn đang làm gì. Chờ Tiêu Vân Hoàn vớt nàng từ trong nước ra ngoài, động tác dịu dàng dùng khăn mềm mà giúp nàng lau khô lông trên người, lúc này nàng mới meo meo bổ nhào vào trong ngực hắn.
Đôi mắt vừa rồi còn trừng đến tròn xoe rũ xuống, bộ dáng uể oải không vui. Tiêu Vân Hoàn đau lòng mèo cưng của mình, hắn cảm thấy nó đang bị một tầng u ám bao phủ, một thân lông trắng ảm đạm không ít, hiển nhiên đã bị kinh hách không nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nửa khắc hắn cũng không dám buông nàng ra, sau khi lau khô lông cho Ngọc Cầu, hắn vẫn luôn ôm nàng vào trong ngực dỗ dành.
“Ngọc Cầu, ngươi nói cho trẫm.” Hắn cố kìm nén lửa giận: “Là ai làm ngươi bị thương? Là ai dọa ngươi sợ thành như vậy? Trẫm muốn tìm ra người nọ, trẫm phải lấy lại công đạo cho ngươi, người làm tổn thương ngươi, ai cũng không thể trốn không thoát.”
Thu Vãn suy yếu meo một tiếng, sau đó lại trốn sâu vào trong ngực hắn.
Lúc này Tiêu Vân Hoàn mới bình tĩnh lại: “Đúng rồi, trẫm căn bản không hiểu ngươi đang nói gì, làm sao biết được người nọ là ai.”
Nói vậy người hãm hại Ngọc Cầu, cũng là người đánh chủ ý này, biết Ngọc Cầu không có cách nào cáo trạng với hắn, cho nên mặc dù biết rõ Ngọc Cầu là mèo cưng hắn sủng ái nhưng vẫn xuống tay với Ngọc Cầu.
Quả thực không thèm để hắn vào mắt!
Trong mắt Tiêu Vân Hoàn xẹt qua lệ khí, thời điểm cúi đầu nhìn về phía mèo trắng lại dịu dàng tới mức phảng phất có thể tan thành nước.
Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu mèo nhỏ, dịu dàng nói: “Ngọc Cầu chớ sợ, trẫm ở dây, sẽ không có ai dám khi dễ ngươi đâu.”
Thu Vãn lại uể oải meo một tiếng.
Tiêu Vân Hoàn cẩn thận đặt nàng lên long sàng, lại ôm Sửu Cầu tới đặt bên cạnh nàng, còn cầm con chuột nhỏ có dây cót, mở ra chốt mở để chuột nhỏ chạy tới chạy lui phân tán sự chú ý của nàng. Thấy tầm mắt mèo trắng dừng trên địa phương khác, lực chú ý bị hấp dẫn đi, lúc này hắn mới đứng dậy đi ra ngoài.
“Cao Bình Sơn.”
Cao công công vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, nô tài đã hỏi qua những thị vệ đó, bọn họ nói tìm thấy Ngự Miêu trên đường, khi nhìn thấy Ngự Miêu, bộ dáng Ngự Miêu đã thành như vậy, bọn họ cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Vân Hoàn trầm tư một lát, lại hỏi: “Nơi đó gần cung nào nhất?”
“Là Bích Tú Cung.” Cao công công cúi đầu nói: “Là cung của Thục phi nương nương.”
“Thục phi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“ Thu thường tại cũng ở Bích Tú Cung. Nô tài còn nghe nói, bởi vì Ngự Miêu thân cận với Thu thường tại cho nên rất nhiều người đều hỏi thăm Thu thường tại về phương pháp huấn luyện mèo, tuy nhiên ngày thường bên cạnh Thu thường tại chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng một con mèo nào.”
“Huấn luyện mèo?” Tiêu Vân Hoàn lạnh lùng hừ một tiếng.
Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới lúc ban ngày, tiểu thường tại kia còn chắc chắn với hắn rằng hôm nay Ngọc Cầu sẽ quay về tìm hắn. Ngọc Cầu thật sự quay về, tuy nhiên lại mang theo một thân thương tích, vậy vì sao tiểu thường tại kia lại khẳng định như thế?
Sự nghi ngờ trong lòng Tiêu Vân Hoàn chợt lóe, ngay lập tức hắn lại nhanh chóng phủ định.
Sửu Cầu vô duyên vô cớ thân cận tiểu thường tại, Ngọc Cầu nhất định cũng có liên hệ với nàng. Ban ngày nàng nói những lời như vậy , biết rõ đêm nay Ngọc Cầu sẽ tới tìm hắn, nếu Ngọc Cầu xảy ra chuyện, người thứ nhất bị hoài nghi chắc chắn là tiểu thường tại kia. Bộ dáng nàng nhát gan như vậy, tri nhân tri diện bất tri tâm (*), nếu nàng thật sự là người tâm cơ thâm trầm, sẽ không dại dột tới mức đưa nhược điểm vào trong tay hắn.
(*): Biết người biết mặt không biết lòng
“Trong Bích Tú Cung còn ai?”
“Có Lý quý nhân, Lưu quý nhân, Liễu thường tại……” Cao Bình Sơn liệt kê từng người.
Đều là những người Tiêu Vân Hoàn không nhớ rõ.
Thục phi điệu thấp, kéo theo toàn bộ bộ Bích Tú Cung cũng không được người chú ý, Tiêu Vân Hoàn cau mày suy nghĩ một phen, ngay cả dung mạo những người đó hắn cũng không nhớ nổi.
“Đi điều tra cho trẫm, buổi tối hôm nay tất cả mọi người trong Bích Tú Cung đã làm gì.” Tiêu Vân Hoàn tàn nhẫn nói: “Một người cũng không thể buông tha.”
Cao Bình Sơn đồng ý, khom người lui xuống.
Khi Tiêu Vân Hoàn trở lại nội thất, Thu Vãn đang ôm con chuột nhỏ gặm cắn, mà Sửu Cầu đang bò trên lưng nàng. Vừa thấy Hoàng Thượng tiến vào, Thu Vãn lập tức buông con chuột trong miệng ra, vươn móng vuốt về phía hắn kêu meo meo. Động tác của nàng quá mạnh, Sửu Cầu nhất thời không kịp đề phòng, trực tiếp từ trên người nàng té xuống, lăn một vòng trên long sàng, mờ mịt nằm trên giường lỗ tai run run, sau đó nó lại xoay người đứng dậy, chạy lộc cộc chạy trở về phía Thu Vãn.
Chỉ là khi nó chạy tới, Thu Vãn đã được Tiêu Vân Hoàn bế lên. Sửu Cầu tiến đến bên người hắn kêu meo meo vài tiếng, lại bị Tiêu Vân Hoàn tiện tay xách lên thả xuống mặt đất.
Mông nhỏ bị vỗ vỗ, Sửu Cầu ủy khuất kêu một tiếng, con chuột nhỏ được lên dây cót chạy qua trước mắt nó, lập tức thu hút sự chú ý của nó.
Nhìn mèo sữa nhỏ lộc cộc chạy ra ngoài, Tiêu Vân Hoàn mới cúi đầu nhìn Ngọc Cầu trong ngực.
“Trẫm đã sai người đi điều tra, rất nhanh có thể tìm ra người làm ngươi bị thương.”
“Meo?” Thu Vãn ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt tròn vo tràn đầy nghi hoặc.
Bệ hạ? Ngài đi nơi nào tìm?
“Là Bích Tú Cung.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Thị vệ nói phát hiện ngươi ở gần đó, trái phải cũng chỉ ở xung quanh, nếu không có trong Bích Tú Cung, vậy chắc chắn là ở những cung điện gần đó.”
“Meo!” Thu Vãn lập tức phấn khích, nàng vươn móng vuốt túm lấy xiêm y Hoàng Thượng, vội vàng kêu: “Meo meo meo meo meo!”
Đúng vậy! Bệ hạ! Chính là ở Bích Tú Cung!
Là Liễu thường tại!
Trước kia Thu Vãn còn có thể nhẫn, hiện tại nàng nhịn không nổi!
Nếu nàng không tìm cơ hội cắn Liễu thường tại một ngụm, nói không chừng hiện tại đã bị con mèo đực kia…… Nghĩ như vậy, Thu Vãn thiếu chút nữa tức tới mức ngất xỉu.
Nàng vội vàng kêu meo meo meo, thanh âm càng thêm gấp gáp sắc nhọn.
“Ngọc Cầu?” Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, ngược lại cả kinh nói: “Ngươi đang nói cho trẫm là ai muốn hại ngươi?”
“Meo meo meo!”
Tiêu Vân Hoàn đứng dậy, ôm nàng đi đi lại lại trong phòng, nghe thấy tiếng meo meo nhưng hắn lại không biết nên phá giải như thế nào.
Ánh mắt hắn xẹt qua giấy bút trên bàn, chạm đến những chồng tấu chương đó thì đột nhiên dừng lại, nghĩ tới gì đó, hắn lập tức ôm nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa hô lớn: “Cao Bình Sơn!”
Cao công công nghe thấy giọng nói của hắn, vội vàng từ bên ngoài đi vào: “Bệ hạ?”
“Lấy thẻ bài của mọi người trong hậu cung tới đây.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Ngọc Cầu sẽ nhận thẻ bài.”
Cao công công sửng sốt, dưới tiếng thúc giục, vội vội vàng vàng đi lấy thẻ bài.
Không lâu sau, một đống thẻ bài bằng gỗ được đưa đến trước mặt Thu Vãn.
Thu Vãn gấp không chờ nổi bổ nhào lên đống thẻ bào, một vài thẻ bài bởi vì động tác của nàng mà rơi xuống mặt đất, Thu Vãn một chút cũng không để ý. Nàng vội vàng vươn móng vuốt ra tìm kiếm, sau khi tìm được mục tiêu, nàng ngậm nó trong miệng đặt vào lòng bàn tay Tiêu Vân Hoàn.
Tiêu Vân Hoàn mở ra, bên trên viết —— Liễu thường tại.