Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 34:
Thu Vãn lo lắng đề phòng rất nhiều ngày, nàng bắt đầu lưu ý những bài trí trong phòng mình. Chẳng qua từ sau lần đó, không còn có người lén lút lẻn vào phòng nàng nữa, hay nói cách khác là đã lẻn vào nhưng không khiến nàng phát hiện.
Nàng âm thầm ghi nhớ chuyện này, mỗi ngày đều kiểm tra xem trong phòng có nhiều hơn thứ gì hoặc thiếu thứ gì hay không. Vài ngày trôi qua, một chút kết quả cũng không có.
Quan hệ giữa Liễu thường tại và Thục phi ngày càng thân thiết, cho dù Thu Vãn không cố tình chú ý thì vẫn thường xuyên nghe thấy Liễu thường tại khoe khoang nàng ta lại được Thục phi nương nương ban thưởng thứ gì. Chính vì thế địa vị của Liễu thường tại trong Bích Tú Cung cũng được nâng cao hơn không ít, trước kia thỉnh thoảng sẽ có một vài người phân vị cao hơn nói lời châm chọc mỉa mai nàng ta, nhưng đến ngày hôm nay tất cả mọi người đều nể mặt nàng ta vài phần.
Thu Vãn âm thầm cảm thán, tìm được một chỗ dựa ở trong cung quả nhiên vẫn tốt hơn.
Nàng cũng có một chỗ dựa, hơn nữa còn là người lớn nhất hoàng cung này, chỉ có điều là không thể nói ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian qua đi, Thu Vãn bảo trì sự cảnh giác, nhưng đợi mãi vẫn không chờ được người tới hãm hại nàng. Dần dần nàng thả lỏng cảnh giác, mặc dù vẫn để chuyện này ở trong lòng, nhưng lại không lo lắng đề phòng như trước nữa.
Hơn nửa mùa xuân trôi qua, thời tiết dần dần chuyển ấm, mèo trong cung vẫn không ngừng kêu la. Tuy nhiên vào ban đêm, tiếng mèo kêu ít hơn đợt đầu mùa rất nhiều, Thu Vãn để ý quan sát mới biết được, thì ra trong cung có không ít mèo cái mang thai.
Chẳng những Thu Vãn phát hiện, mà ngay cả Tiêu Vân Hoàn cũng phát hiện, sau khi biết được có mèo cái mang thai, cả người hắn liền rơi vào trạng thái điên cuồng. Thời điểm Thu Vãn vừa được thị vệ ôm vào cửa điện, hắn đã nhanh chóng đi qua đoạt lấy.
Thu Vãn còn chưa phản ứng kịp, Tiêu Vân Hoàn đã đặt nàng trên mặt bàn, không lâu sau, một đôi bàn tay to sờ soàng lên bụng nàng, hết sờ lại ấn. Tầm mắt Tiêu Vân Hoàn gắt gao nhìn chằm chằm vào vùng bụng của nàng, trong miệng lẩm bẩm.
Cảm nhận được bàn tay to kia đang không ngừng sờ soạng trên bụng mình, ngay cả vị trí ái muội cũng bị hắn nhéo nhéo, xoa xoa, Thu Vãn thê lương “Meo” một tiếng, móng vuốt không chút lưu tình đánh lên mặt hắn.
Đồ lưu manh!
“Ngọc Cầu, đừng nháo, nằm yên để trẫm giúp ngươi kiểm tra.” Tiêu Vân Hoàn nghiêm túc nói: “Mau để trẫm kiểm tra xem, ngươi có bị con mèo đực nào chạm qua hay không.”
“Meo!!!”
Thu Vãn vừa kêu thê lương, vừa lung tung cho hắn vài cái bạt tay, trước khi hắn phản ứng lại, nàng nhanh chóng xoay người trốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhảy ra ngoài.
Tiêu Vân Hoàn lại không bỏ qua, hắn vội vàng đuổi theo, trong miệng còn nói: “Ngọc Cầu đừng sợ, trẫm chỉ kiểm tra một chút thôi, sẽ không làm gì đâu!”
Chính kiểm tra mới muốn mạng nha!
Bệ hạ, đó không phải kiểm tra! Đó là lưu manh!
Bốn móng của Thu Vãn chạy trốn như điên, không hề đồng ý để tay hắn chạm vào mình, một đường chạy trốn này, móng vuốt của nàng còn không quên hất tung những đồ vật khác xuống mặt đất, bùm bùm leng keng leng keng rơi rớt khắp sàn. Đồ sứ vỡ vụn, kệ sách ngã xuống, sách trên đó cũng rơi đầy đất, những vật phẩm trang trí xung quanh lại càng không có kết cục tốt.
Cao Bình Sơn vội vàng ôm lấy mèo sữa nhỏ đang tò mò muốn nhào qua, sợ nó sẽ bị trận hỗn loạn này làm bị thương.
Cuối cùng, vẫn là Thu Vãn nhảy lên xà nhà, trận hỗn loạn bên dưới mới dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn thở phì phò ngửa đầu nhìn lên con mèo trên xà nhà, hắn trực tiếp quay đầu lại phân phó: “Người đâu, mau lấy cho trẫm một cây thang.”
“Bệ hạ?!” Cao Bình Sơn sợ hãi: “Để nô tài làm cho.”
“Ngọc Cầu không thích ngươi ôm, trẫm tự mình làm.”
Cây thang được chuyển đến, hai tên thị vệ giữ chắc hai bên, Tiêu Vân Hoàn vén vạt áo, động tác nhanh nhẹn bò lên thang.
Lông tơ trên người Thu Vãn dựng đứng, nàng kêu thảm thiết, khi thấy hắn chuẩn bị tới gần mình, nàng đá chân sau, mau chóng nhảy ra ngoài. Chỉ là lúc này, Tiêu Vân Hoàn duỗi tay ra mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực.
“Meo!!” Thu Vãn dùng sức giãy giụa.
“Ngọc Cầu đừng sợ.” Tiêu Vân Hoàn tận lực trấn an nói: “Trẫm chỉ kiểm tra một chút, xác nhận xem ngươi có mang thai mèo nhỏ hay không mà thôi.”
Thu Vãn vừa tức lại tuyệt vọng, nàng nỗ lực giãy giụa, nhưng lần này Tiêu Vân Hoàn ôm nàng rất chặt, làm thế nào nàng cũng không giãy giụa được, chỉ đành để mặc cho bàn tay to kia hết ấn lại sờ tới sờ lui trên bụng mình. Thẳng đến khi Tiêu Vân Hoàn giãn lông mày, xác định trong bụng nàng không có mèo nhỏ, lúc này hắn mới buông tay ra.
Tiêu Vân Hoàn hài lòng bế mèo trắng lên, ôm nó vào trong ngực hôn một miệng đầy lông: “Trẫm biết ngay mà, Ngọc Cầu của trẫm là một con mèo ngoan biết giữ mình trong sạch.”
“Meo!!”
Thu Vãn nhe răng, nâng móng vuốt lên, không chút lưu tình cho hắn một cái tát.
Sau đó nàng đá chân sau, trực tiếp từ trong ngực Tiêu Vân Hoàn nhảy ra ngoài. Tiêu Vân Hoàn nhất thời không phòng bị, duỗi tay ra lại không bắt được nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chạy ra ngoài.
“Ngọc Cầu?!”
Hắn vội vàng đuổi theo, bên ngoài trống rỗng, không thấy bóng dáng mèo trắng đâu.
Tiêu Vân Hoàn đứng sững sờ tại chỗ, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng mờ mịt.
Ngọc Cầu của hắn luôn ngủ rồi mới rời đi, vì sao hôm nay lại rời đi sớm như vậy?!
Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.
Thu Vãn một đường chạy về tẩm điện của mình, ủy khuất nằm co ro trên giường, thẳng đến ngày hôm sau tỉnh lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Người nàng thích nhất chính là Hoàng Thượng, nàng cũng đã là phi tử của Hoàng Thượng, dựa theo đạo lý mà nói, Hoàng Thượng muốn làm chuyện đó với nàng cũng là chuyện bình thường…… Nhưng vì sao Hoàng Thượng có thể sờ bụng nàng trước mặt nhiều người như vậy!
Còn…… Còn……!
Trong điện kia có không ít người đâu, Cao công công đứng ngay bên cạnh, còn có Sửu Cầu, tất cả bọn họ đều nhìn thấy!
Thu Vãn tức giận.
Mấy ngày kế tiếp nàng đều không đi tìm Hoàng Thượng, mặc cho bên ngoài truyền đến tin tức tìm Ngự Miêu cấp thiết như thế nào, nàng vẫn không dao động.
Nghe nói hầu hết thị vệ trong cung đều xuất động, mỗi ngày ngoại trừ tuần tra thì đều phải đi tìm tung tích Ngự Miêu.
Nghe nói nhóm cung phi cũng bắt đầu hoạt động, ý đồ tìm thấy Ngự Miêu, có thể tranh công trước mặt hoàng thượng.
Nghe nói Hoàng Thượng gấp đến độ ngoài miệng nổi lên vài cái mụn nhiệt, mỗi ngày đều phải dẫn Ngự Miêu nhỏ đi dạo.
Thu Vãn nghe thấy tất cả, nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng tức giận.
Ngày đó hành động của Hoàng Thượng thật sự rất quá phận, ngay cả người tính tình tốt như nàng cũng không chịu được.
Thế cho nên, thời điểm chạm mặt Hoàng Thượng trong Ngự Hoa Viên, Thu Vãn vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nàng lập tức trợn mắt về phía hắn.
Trong cổ họng còn nặng nề hừ một tiếng.
Tính khí mười phần.
Ngay cả Sửu Cầu được Tiêu Vân Hoàn ôm trong ngực cũng sợ tới mức “Meo” một tiếng.