Cung đấu không bằng nuôi mèo

Chương 18


Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 18:

Chân trước còn chơi đùa vui vẻ với Sửu Cầu, sau lưng đã bị Hoàng Thượng bắt tại trận, cho dù Thu Vãn cũng không ra chuyện gì quá mức, nhưng mấy ngày nay tinh thần nàng căng chặt, bỗng dưng nghe thấy thanh âm Hoàng Thượng, thiếu chút nữa khiến Thu Vãn ngất xỉu.
Nàng vội vội vàng vàng hành lễ, sau đó liền xấu hổ đứng tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.
Sửu Cầu ở bên chân nàng kêu meo meo vài tiếng, đang chơi vui vẻ thì bị ngắt quãng, nó vươn móng vuốt gãi gãi góc áo Thu Vãn, đầu móng sắc nhọn khiến góc váy nàng hơi xước.
Thu Vãn vội vàng cẩn thận lôi kéo, tránh động tác của nó.
Tiêu Vân Hoàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, Cao Bình Sơn lập tức đi lên phía trước ôm mèo nhỏ vào lòng. Sửu Cầu bất mãn kêu vài tiếng, sau đó rất nhanh đã bị Cao Bình Sơn ôm rời xa Thu Vãn. Ánh mắt Thu Vãn theo bản năng đuổi theo bóng dáng mèo nhỏ, khi phản ứng lại, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả những phản ứng của nàng đều bị Tiêu Vân Hoàn xem ở trong mắt.
“Quan hệ của nàng và Ngự Miêu rất tốt.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Trong ngày đầu tiên ngay cả trẫm cũng không có biện pháp thân cận với nó như vậy.”
Thu Vãn ấp úng.
Ai bảo mỗi ngày nàng đều liếm lông cho Sửu Cầu, hiện giờ Sửu Cầu coi nàng như mèo mẹ, quan hệ có thể không tốt được sao?
Nàng cúi đầu, hàm hồ lên tiếng, thanh âm nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy, Tiêu Vân Hoàn cũng nghe không rõ nàng đang nói cái gì.
“Trẫm đáng sợ như vậy?” Tiêu Vân Hoàn buồn bực nói: “Khiến ngươi ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám?”
Thu Vãn cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên, lớn tiếng phản bác nói: “Không phải……” Nàng còn chưa nói xong, giọng nói đột nhiên yếu dần xuống dưới, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Tiêu Vân Hoàn: “……”

Lần đầu tiên hắn gặp được phi tử sợ hãi mình như vậy, bên trong hậu cung người nào gặp được hắn mà không tìm mọi cách lấy lòng? Cố tình người trước mắt này lại khác biệt, nàng hận không thể trốn hắn càng xa càng tốt.
Thu Vãn chuẩn bị trong lòng hồi lâu, nàng hít sâu một chút, thật cẩn thận hỏi: “Bệ hạ sao lại ra ngoài nhanh như vậy?”
Dựa theo cách hành sự của những phi tần đó, còn không phải là hận không thể dán lấy Hoàng Thượng càng lâu càng tốt hay sao? Nàng chơi đùa với Sửu Cầu, không biết chính xác thời gian đã qua bao lâu, nhưng nhìn bộ dáng Sửu Cầu tinh lực tràn đầy như vậy, có lẽ cũng không tới nỗi quá muộn, vì sao Hoàng Thượng lại ra ngoài nhanh như vậy?
“Chẳng qua là trẫm đưa Ngự Miêu ra ngoài tản bộ, vẫn chưa xử lý xong chính sự.” Tiêu Vân Hoàn nói.
Thu Vãn gật đầu.
Xung quanh lại trở nên an tĩnh.
Trong lúc nhất thời Tiêu Vân Hoàn sinh ra vài phần bất đắc dĩ. Hắn rất có hứng thú đánh giá người trước mắt, hỏi: “Nàng ở Bích Tú Cung?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, từ khi tần thiếp bắt đầu tiến cung liền ở tại Bích Tú Cung.”
“Nàng vào cung bao lâu rồi?”
Thu Vãn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu: “Tần thiếp tiến cung năm Thiên Hà thứ nhất.”
Tiêu Vân Hoàn hơi kinh ngạc: “Đã là năm thứ sáu? Vì sao trẫm chưa bao giờ gặp nàng.”
“Các nương nương khác đều vô cùng ưu tú, tần thiếp bình thường như vậy, bệ hạ không nhớ rõ cũng là bình thường.”

“Bình thường? Có thể được Ngự Miêu coi trọng, thật ra nàng là người đầu tiên.”
Mỗi lần Ngọc Cầu nhìn thấy các phi tần khác đều muốn trốn tránh, Sửu Cầu lại luôn sợ người lạ, Thu Vãn thật đúng là người đầu tiên.
Nàng cúi đầu, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng vào cung nhiều năm như vậy, 5 năm trước cộng lại cũng không nói nhiều với Hoàng Thượng như ngày hôm nay. Trước kia chỉ đứng từ xa nhìn lại, ngay cả xa cũng không dám cầu, hiện tại khi thật sự đối mặt với Hoàng Thượng, ngược lại chẳng biết nói gì.
Tiêu Vân Hoàn cũng không có nhiều lời có thể nói chuyện với nàng, không lâu sau liền dẫn người rời khỏi Bích Tú Cung.
Thu Vãn đứng tại chỗ, vẫn luôn nhìn theo thân ảnh hắn tới khi biến mất, lúc này mới xoay người trở về Bích Tú Cung.
Hoàng Thượng vừa đi, phi tần thỉnh an cũng lần lượt rời đi. Thu Vãn bước vào, lập tức gặp được Tình Hương đang nôn nóng chờ đợi, hai người không nói lời nào, nhanh chân trở về thiên điện, đóng cửa lại, lúc này mới dám thở phào một hơi.
“Không nghĩ tới Hoàng Thượng lại trở về như thế, thật sự hù chết nô tỳ rồi.” Trong lòng Tình Hương run sợ vỗ vỗ ngực: “Chủ tử người không biết đâu, ánh mắt Liễu thường tại hận không thể ăn tươi nuốt sống ngài, theo nô tỳ thấy, Liễu thường tại hoàn toàn nhớ thương ngài rồi.”
Thu Vãn thất thần gật đầu.
Tình Hương buồn bực nhìn nàng một cái, cao giọng nói: “Chủ tử?”
“Cái gì?” Thu Vãn giật mình hồi thần, quay sang mờ mịt nhìn Tình Hương.
“Ngài đang nghĩ gì vậy?”
Thu Vãn chán nản rũ đầu xuống.

Nàng vẫn đang suy nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Hoàng Thượng.
Ở một nơi chỉ có hai người nàng và Hoàng Thượng, nàng đã mong chờ cơ hội này suốt bao nhiêu năm, kết quả lại bị sự chậm chạp của mình làm lãng phí.
Ai nha, sao nàng có thể vô dụng trong thời khắc mấu chốt như vậy!
Ngày thường mỗi lần biến thành mèo, ở trước mặt Hoàng Thượng, lá gan nàng cũng không tới mức nhỏ như vậy, thỉnh thoảng còn dám dùng móng vuốt vỗ lên mặt Hoàng Thượng, nhưng khi biến thành người, ngay cả nói nàng cũng không dám nói. Nếu khi làm người, nàng cũng có lá gan khi làm mèo thì tốt rồi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Thu Vãn cũng biết là không có khả năng.
Đối với mèo, Hoàng Thượng luôn cực kỳ kiên nhẫn, nhưng đối với người thì lại khác, nếu nàng dám đưa bàn tay này lên mặt Hoàng Thượng, chỉ sợ sẽ không còn mạng mà quay về.
Thu Vãn thở dài một hơi thật sâu, càng thêm buồn bực nằm bò lên giường.
Nằm ngoài dự kiến của nàng, cả ngày hôm nay Liễu thường tại cũng không tới châm chọc nàng, ngược lại khiến nàng lo lắng đề phòng cả ngày, thẳng tới khi bữa tối được đưa tới cũng không xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thu Vãn dùng bữa tối xong, chờ trời tối đen nàng liền thổi tắt nến đi ngủ, sau khi tỉnh lại liền chạy như điên ra ngoài.
Thời điểm nàng bước vào đại điện, Tiêu Vân Hoàn đang ngồi phê duyệt tấu chương, có lẽ là do chính vụ thật sự bận rộn, nên thấy nàng tới hắn cũng không buông bút son, chỉ ôm nàng vào trong ngực, một tay khác chậm rì rì vuốt lông cho nàng.
Chắc hẳn gặp phải việc gì khó giải quyết, Thu Vãn được hắn vuốt lông một lát, bỗng dưng cảm giác động tác của hắn hơi ngừng lại. Thu Vãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy hắn cau mày vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thế nên nàng không lên tiếng quấy rầy, mà tiếp tục nằm bò trở lại.
“Thiên Hà……” Tiêu Vân Hoàn thấp giọng nói: “Cao Bình Sơn, hôm nay Thu thường tại nói nàng tiến cung khi nào?”
Cao Bình Sơn đáp: “Bẩm bệ hạ, Thiên Hà năm thứ nhất.”
Nghe thấy bọn họ bàn luận, Thu Vãn run run tai mèo, đôi tai lập tức dựng thẳng lên cẩn thận nghe lén.
“ Thu Thường Tại thật sự rất nhát gan, ngay cả cùng trẫm nói chuyện cũng không dám, khó trách đối với nàng ngay cả một chút ấn tượng trẫm cũng không nhớ.” Trí nhớ của hắn rất tốt, khi nhìn thấy Thu Thường Tại, tuy rằng cảm thấy nàng có vài phần quen thuộc, nhưng hắn vẫn nghĩ không ra mình đã gặp nàng ở nơi nào, cẩn thận hỏi ra, quả nhiên là lần đầu tiên gặp mặt.

“Khi Hoàng Thượng mới đăng cơ, Thái Hậu tự mình chủ trì việc tuyển tú, nói vậy Thu thường tại chính là người Thái Hậu nhìn trúng.” Cao Bình Sơn thử nói: “Bệ hạ, muốn hay không……”
Ý hắn nói là thị tẩm.
Thu Vãn lập tức luống cuống.
Nếu thật sự thị tẩm, e rằng Hoàng Thượng chỉ có thể nhìn thấy một con mèo nha!!
“Thôi.” Tiêu Vân Hoàn bật cười: “Ngay cả cùng trẫm nói chuyện nàng cũng không dám, nếu thật sự triệu nàng thị tẩm, e rằng nàng sẽ bị dọa ngất.”
Thu Vãn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại nàng vẫn chưa biết vì sao mình lại biến thành mèo, cũng không có cách nào biến thành người dựa theo suy nghĩ của mình, ngày thường sau khi ngủ say xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết, nhưng nếu thật sự lọt vào mắt Hoàng Thượng……
Tuy rằng đây là mong ước nhiều năm của nàng, nhưng nếu Hoàng Thượng thật sự muốn triệu nàng thị tẩm, tới lúc đó giường đệm trống rỗng, sợ rằng còn liên lụy tới Tình Hương.
Thu Vãn cũng nói không rõ dưới đáy lòng là cao hứng hay mất mát.
Nàng suy nghĩ, nhớ tới vừa rồi Tiêu Vân Hoàn còn cười nhạo nàng nhát gan, nội tâm lập tức căm giận bất bình, nàng lớn mật vươn tay vỗ một cái lên mặt rồng.
“Ngọc Cầu, đừng nháo.”
Thu Vãn hừ hừ thu hồi móng vuốt.
Nàng rất hung hăng đấy!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.