Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 13:
Ý tưởng về cuộc thi là do Cao Bình Sơn đề xuất.
Vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng nhắc tới, hắn nói các nương nương trong cung bắt đầu nuôi mèo, mà chung quanh cũng thường xuyên xuất hiện tiếng mèo kêu. Tiêu Vân Hoàn lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi Cao Bình Sơn: “Là những con mèo đó đẹp? Hay là Ngọc Cầu của trẫm đẹp hơn?”
Cao Bình Sơn sửng sốt, có chút không biết trả lời câu hỏi này như thế nào: “Chuyện này…… Nô tài cũng chưa nhìn thấy mèo của các nương nương khác, cho nên không biết là Ngự Miêu đẹp, hay là con mèo nào đẹp hơn?”
Tiêu Vân Hoàn hừ một tiếng, có chút không phục.
Cao Bình Sơn cả kinh, đang định sửa sai, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy hắn nói: “Trong cung có không ít người giống như ngươi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…… Sao ạ?”
Tiêu Vân Hoàn cười lạnh: “Còn chưa gặp qua Ngọc Cầu đã cảm thấy mèo của mình đẹp nhất thiên hạ. Bức tranh lúc trước trẫm vẽ, tuy rằng bọn họ đã nhìn thấy, nhưng lại vẽ không ra một phần vạn linh khí của Ngọc Cầu, trẫm phải khiến bọn họ mở mang tầm mắt, mèo thế nào mới gọi là mèo đẹp.”
Cao Bình Sơn: “……”
Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, nói ra sẽ không thu hồi. Bởi vậy Tiêu Vân Hoàn ra ý chỉ, tất cả các nương nương nuôi mèo trong cung đều nhận được lệnh, Hoàng Thượng sẽ tổ chức một cuộc thi sắc đẹp cho Ngự Miêu, bất kể những ai nuôi mèo đều phải tham gia.
Trong cung lập tức trở nên náo nhiệt.
Các phi tần trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, ngay cả mèo cũng không may mắn thoát khỏi, chỉ có Thu Vãn không nuôi mèo, tin tức cũng không linh thông, cho nên đối với hoạt động này nàng hoàn toàn không biết gì cả. Chờ tới khi bị ôm đến giữa điện, cả người nàng lập tức cứng đờ, ngay cả động cũng không dám động.
“Ngọc Cầu, đi đi.” Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong.
Thu Vãn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy sự chờ mong trong mắt hắn, nàng khóc không ra nước mắt, run run rẩy rẩy nâng móng vuốt lên đi ra ngoài.
Nơi này chẳng những có rất nhiều phi tần, mà còn có đủ các loại mèo, bất luận chủng loại gì cũng có, mỗi loài lại có một nét đáng yêu riêng. Thu Vãn chưa đi được mấy bước, lực chú ý nhanh chóng bị những con mèo này hấp dẫn.
Đứng gần nàng nhất chính là một con mèo tam thể, hình thể so với nàng thì nhỏ hơn một vòng, vẫn là một con mèo sữa, đôi mắt tròn vo, bốn chân cũng ngắn ngủn, bộ dáng siếp đáng yêu. Không biết là mèo của vị nương nương nào, sau khi nó bị đẩy ra ngoài, bên người không có người đi theo, bộ dáng bất lực đứng giữa điện, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Thu Vãn.
Trái tim Thu Vãn nhất thời mềm thành nước, nàng bước nhanh tới, đi quanh con mèo sữa một vòng, sau đó liếm liếm lông trên người nó để trấn an.
“Meo ~” Mèo sữa thò người qua cọ cọ lên người nàng, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nàng.
Các phi tần khác cũng lục tục thả mèo vào giữa điện, vô số mèo nhỏ tập trung tại giữa điện, tiếng meo meo phát ra không ngừng nghỉ, thoạt nhìn trên sàn nhà rơi rụng đầy lông mèo. Những con mèo không quen biết nhau nhanh chóng tụ tập thành tốp năm tốp ba, hoặc tràn ngập địch ý, hoặc kêu meo meo thể hiện sự kết giao thân thiện.
Bên kia, Cao Bình Sơn cũng dẫn theo mấy tiểu thái giám phát cho mỗi phi tần một tờ giấy.
“Các nương nương thích con mèo nào, có thể viết tên con mèo đó lên giấy, chờ đến cuối cùng, con mèo nào nhận được số phiếu nhiều nhất sẽ dành chiến thắng.” Về phần tên và chân dung các tuyển thủ, đã sớm được họa sư vẽ lên một tờ giấy lớn, dán ở vị trí dễ thấy nhất trong điện, mỗi người đều có thể nhìn rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn ngồi ở vị trí chủ vị, hài lòng nhìn mèo trắng của mình đứng ở vị trí dễ thấy nhất trong điện, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Ngọc Cầu của hắn đáng yêu như vậy, chắc hẳn tất cả mọi người đều dễ dàng nhìn thấy Ngọc Cầu.
Đúng như hắn nghĩ, các phi tần vội vàng viết tên Ngự Miêu lên giấy, tùy tiện nhét tờ giấy vào thùng phiếu, sau đó sôi nổi nghiêng về phía Tiêu Vân Hoàn, trái một tiếng Hoàng Thượng phải một tiếng bệ hạ, tìm đủ mọi cách hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Thời gian thi đấu là một canh giờ, trong một canh giờ này, các phi tần tranh nhau tiến đến trước mặt Tiêu Vân Hoàn. Mà đám mèo giữa điện cũng nhàm chán liếm móng vuốt, Thu Vãn chuyên tâm chăm sóc chú mèo sữa được nàng ôm vào trong ngực.
“Meo ~”
Có lẽ là vì biến thành mèo, cho nên nàng có thể nghe hiểu tiếng mèo kêu.
Mấy con mèo bên phải đang nói lời tàn nhẫn với nhau, con mèo béo bên trái đang quỳ rạp trên mặt đất suy nghĩ bữa tối hôm nay ăn gì, một con mèo được mua với giá cao vẻ mặt khinh thường nhìn đám mèo…… Mà con mèo sữa trong lòng nàng cũng đáng thương nói mình đói bụng.
Thu Vãn bước sang bên cạnh, ngậm lấy chiếc bát ngọc mà mình hay dùng hướng về phía tiểu thái giám kêu meo meo vài tiếng. Tiểu thái giám lập tức đổ sữa dê quen thuộc của nàng vào bát. Sau đó nàng lại quay trở lại, đẩy con mèo nhỏ tới gần chiếc bát.
Mèo sữa run rẩy nhìn nàng, dưới sự cổ vũ của nàng, nó nhanh chóng vùi đầu lộc cộc lộc cộc uống sữa.
Chờ mèo nhỏ chậm rì rì uống hết bát sữa dê, Thu Vãn dẫn nó tới một góc, nơi ít người ít mèo nhỏ giọng nói chuyện với nó.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Cao Bình Sơn nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Tiêu Vân Hoàn một câu. Tiêu Vân Hoàn lập tức đuổi các phi tần đang ve vãn bên người đi, mà Cao Bình Sơn cũng ôm chiếc hộp nhét đầy phiếu bầu tới đây.
Cẩn thận kiểm tra, quả nhiên bên trong tất cả đều là tên Ngự Miêu.
“Ngọc Cầu.”
Thu Vãn ngẩng đầu, ngậm mèo sữa đi qua.
Tiêu Vân Hoàn cao hứng phấn chấn cầm phần thưởng đã sớm được chuẩn bị trên khay lên, lại cởi lục lạc trên cổ nàng xuống, đổi thành một cái lục lạc mới.
Thu Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía sau lục lạc có thêm hai chữ, đúng là “Ngọc Cầu” tên nàng.
Thu Vãn nhất thời không nói gì.
Phần thưởng đã được chuẩn bị tốt từ lâu, bệ hạ, sáng sớm ngài đã quyết định con mèo cuối cùng dành chiến thắng là ai rồi đúng không?
Nàng thở dài một hơi, trước khi Tiêu Vân Hoàn bế nàng lên, nàng mau chóng kêu meo meo ngăn cản động tác của hắn.
“Ngọc Cầu?”
Thu Vãn chạy đến một góc, đẩy con mèo sữa bởi vì khiếp đảm mà bỏ chạy tới trước mặt Hoàng Thượng, khẽ kêu “meo” một tiếng mềm như bông với Tiêu Vân Hoàn.
Bệ hạ, muốn nuôi mèo!
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt.
Hắn cúi đầu nhìn con mèo nhỏ, lại ngẩng đầu nhìn Thu Vãn, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt hắn lập tức rối rắm: “Ngọc Cầu, tuổi ngươi còn quá nhỏ, thời điểm này…… Thật sự không thích hợp.”
“Meo!!”
Bệ hạ! Ngài nghĩ đi đâu vậy!
Thu Vãn phẫn nộ kêu “Meo meo”.
Trong lòng Thu Vãn chỉ có một mình ngài thôi, mới không nghĩ tới con mèo khác đâu!!
Nhận được ánh mắt ra hiệu, Cao Bình Sơn tách chân sau của con mèo nhìn thoáng qua, sau đó lui về sau, thật cẩn thận nói: “Bệ hạ, là mèo đực.”
Tâm tình Tiêu Vân Hoàn càng thêm phức tạp.
Thu Vãn hung hăng vỗ cho hắn một chưởng mềm như bông: “Meo!!!”
“Trẫm hiểu rồi.” Tiêu Vân Hoàn bừng tỉnh đại ngộ: “Ban ngày Ngọc Cầu không thấy bóng dáng, nó đang muốn tìm mèo thay thế giúp trẫm giết thời gian đi.”
“……”
Thu Vãn nhụt chí gục đầu xuống.
Bệ hạ, ngài nói thế nào thì là thế đấy.
Tiêu Vân Hoàn vui mừng ôm nàng lên: “Ngọc Cầu săn sóc như vậy, trẫm sao có thể cự tuyệt. Đây là mèo của ai?”
“Bệ hạ, đây là mèo của tần thiếp.” Liễu thường tại mừng rỡ đi lên: “Nếu Ngự Miêu đã yêu thích như vậy, tần thiếp cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích, chỉ cần bệ hạ không chê……” Nàng ta liếc mắt đưa tình về phía Tiêu Vân Hoàn.
Tiêu Vân Hoàn không muốn để ý tới ánh mắt của nàng ta, ra hiệu cho Cao Bình Sơn mau chóng bế mèo sữa lên, vừa trêu đùa mèo trắng vừa nhấc chân đi ra ngoài. Liễu thường tại xấu hổ đứng tại chỗ, rước lấy cười nhạo của các phi tần khác, nàng ta tức giận tới mức dậm chân, quay đầu bỏ ra ngoài.
Trên đường trở về, Tiêu Vân Hoàn ôm Thu Vãn trầm tư suy nghĩ: “Mèo Ngọc Cầu tặng cho trẫm, nên lấy tên gì nhỉ?”
Thu Vãn thay đổi tư thế, chống cằm trầm tư suy nghĩ.
“Nếu là mèo Ngọc Cầu tìm về, vậy lấy theo tên Ngọc Cầu đi……”
Trong đầu Thu Vãn hiện lên vô số cái tên bắt đầu bằng chữ Ngọc.
Tiêu Vân Hoàn đầy mặt ghét bỏ nói: “Vậy kêu Sửu Cầu đi.”(Qủa bóng xấu xí)
“Meo!!” Bệ hạ!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Sửu Cầu: 【 Nằm trong ngực Cao công công, theo Cao công công đi bên ngoài ngự liễn hưởng gió lạnh 】
Sửu Cầu: 【 Thật ủy khuất 】