Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 129:
Thẳng đến khi nhìn thấy tất cả mọi người bước vào huyện nha, bá tánh đứng ở hai bên đường phố mới hốt hoảng hồi thần.
Bọn họ liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, ở trong mắt đối phương bọn họ đều nhìn thấy sự kinh ngạc và khiếp sợ.
“Này…… Vừa rồi người từ trên xe ngựa bước xuống, thật sự là Thu đại nhân sao?”
“Vì sao Thu đại nhân lại bước xuống từ xe ngựa của Hoàng Thượng?”
“Chẳng lẽ Thu đại nhân chuẩn bị được thăng chức?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người nhìn nhau, sau đó lại đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ đang nghĩ gì vậy, với tính tình lười nhác của Thu đại nhân, đừng nói là thăng chức, có thể giữ được chức quan hiện tại đã không dễ dàng rồi.
Hoàng Thượng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ sự lười nhác của Thu đại nhân đã truyền tới tai Hoàng Thượng, chọc đến Hoàng Thượng tức giận, đặc biệt tới đây thu hồi chức quan của Thu đại nhân?
Khó trách mọi người đều nghĩ tới trường hợp xấu, huyện Thanh Thành chỉ là một huyện nhỏ, ngày thường ngay cả bóng đại quan đi qua cũng không có, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một vị quan bé như hạt mè là Thu phụ. Trong lòng mọi người hiểu biết Thu phụ, đương nhiên đối với trình độ lười biếng của ông bọn họ cũng có ấn tượng sâu sắc. Ngày thường bọn họ vừa kính trọng vừa lo lắng cho Thu phụ, mắt thấy những người bên cạnh ông đều lục tục thăng quan, riêng chỉ có Thu phụ là bất động, càng sợ hơn là sự lười biếng của Thu phụ sẽ mang tới vận rủi cho ông.
Hiện giờ huyện Thanh Thành nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một người khó lường, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là Thu phụ gặp nạn.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng run sợ thu hồi tầm mắt.
Tương phản với sự lo lắng của bá tánh, không khí bên trong huyện nha lại vô cùng vui vẻ.
Hôm qua Trương công tử tới đưa tin, Thu mẫu và huynh trưởng Thu Vãn đã biết tin Thu Vãn trở về, ngay từ sáng sớm bọn họ đã chờ sẵn ở cổng, hiện giờ thấy xe ngựa dừng lại, bọn họ lập tức chạy ra nghênh đón Thu Vãn trở về.
Nhiều năm không gặp người nhà, vừa nhìn thấy Thu mẫu, Thu Vãn liền đỏ hốc mắt, gọi một tiếng mẫu thân sau đó liền nhào vào trong ngực Thu mẫu.
Sau khi lau một phen nước mắt nước mũi ở trong ngực Thu mẫu, lúc này mới đứng thẳng người, giới thiệu với người nhà.
“Nương, đây là bạn tốt ở trong cung của con, Huệ tần nương nương.” Thu Vãn giới thiệu Huệ tần: “Nữ nhi ở trong cung ít nhiều nhờ Huệ tần nương nương chiếu cố, ngài ấy giúp đỡ con không ít chuyện đâu.”
Thu mẫu vội vàng nói lời cảm tạ với Huệ tần.
Ngược lại là Huệ tần vội vội vàng vàng nhảy ra xa, không biết phải làm sao, hai má đỏ lên, chỉ biết hoảng loạn xua tay cự tuyệt. Ngày thường nhanh mồm dẻo miệng là thế hiện giờ ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Thu Vãn nhìn mà buồn cười, không đành khó xử Huệ tần, lại ôm Sửu Cầu từ trong ngực Tiêu Vân Hoàn ra, giới thiệu với Thu mẫu: “Nương, đây là mèo của Hoàng Thượng, tên là Sửu Cầu, người cứ gọi tên nó là được.”
Thu mẫu vội vàng đáp ứng, nhưng khi nghe được cái tên kia, khóe mắt khẽ giật giật, nhịn không được nhìn thoáng qua Tiêu Vân Hoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một con mèo nữa đâu?” Thu phụ hừ một tiếng, nói: “Vì sao không thấy con mèo kia?”
Thu Vãn chớp chớp mắt, nói: “Ngọc Cầu vừa chạy đi chơi rồi.”
“Còn một con khác sao?”
“Đúng vậy, nương, Hoàng Thượng nuôi dưỡng hai con mèo, một con là Sửu Cầu, một con khác gọi là Ngọc Cầu, đó là mèo trắng. Ngọc Cầu hành tung bất định, ngày thường xuất hiện không có quy luật, con cũng thường xuyên không tìm thấy nó.” Thu Vãn nói: “Nếu nương gặp được cũng đừng để nó dọa sợ.”
Tiêu Vân Hoàn cười như không cười nhìn nàng, tùy ý nàng nói dối.
Không nói tới phản ứng của những người khác, tuy nhiên tẩu tử Thu Vãn lại sắp bị dọa ngất đi rồi.
Nàng trộm kéo tướng công mình sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tướng công, sao chàng không nói với thiếp chuyện muội muội chàng là phi tử của Hoàng Thượng!”
“Ta chưa nói với nàng sao?” Huynh trưởng Thu Vãn gãi đầu: “Chắc là quên rồi.”
“Lúc trước chàng chỉ nói muội muội chàng gả tới kinh thành, ngày thường ít khi trở lại, nhưng chàng chưa từng nói muội ấy gả vào hoàng cung nha!” Tẩu tử Thu Vãn phát điên.
Gả cho người bình thường và gả cho Hoàng Thượng, chính là khác nhau một trời một vực!
Huynh trưởng Thu Vãn lại nói: “Đó là ta quên mất, nàng xem, ngày thường muội muội cũng không thường xuyên trở về, gả cho ai cũng thế thôi.”
Tẩu tử Thu Vãn hoàn toàn nghẹn họng.
Mà bên kia, sư gia và bộ đầu mới thật sự bị dọa còn nửa cái mạng.
Không nói tới việc tận mắt nhìn thấy Thu đại nhân của bọn họ từ trên xe ngựa của Hoàng Thượng bước xuống, mà nữ nhi của Thu đại nhân còn trở thành sủng phi của Hoàng Thượng. Không phải Thu đại nhân của bọn họ chỉ là một tiểu huyện lệnh luôn chán ghét chuyện phiền toái thôi sao, vì sao bỗng dưng trở thành…… Hoàng thân quốc thích!
Sư gia và bộ đầu cả đời không bước chân ra khỏi huyện Thanh Thành, vị quan viên lớn nhất mà họ nhìn thấy chính là tri phủ Giang Châu, bỗng nhiên gặp được hoàng đế, bọn họ nơm nớp lo sợ, tùy thời đều làm tốt công tác chuẩn bị ngất xỉu.
Thu phụ ngại hai người bọn họ chướng mắt mất mặt, phất phất tay đuổi bọn họ ra ngoài, sư gia và bộ đầu cầu mà không được, vội vàng xách quần lui ra.
Những người râu ria vừa đi, còn dư lại đều là người nhà họ Thu.
Nhiều năm không gặp nữ nhi, ôm nữ nhi tâm sự hồi lâu, cuối cùng Thu mẫu mới chú ý tới Tiêu Vân Hoàn đang yên lặng đứng một bên.
Bà hoảng sợ, vội vàng muốn quỳ gối, tuy nhiên chân vừa mới khụy xuống đã được người đỡ lên.
“Không cần đa lễ.” Tiêu Vân Hoàn ôn hòa nói: “Uyển tần trở về nhà mấy ngày, trong khoảng thời gian kế tiếp trẫm cũng muốn ở lại đây, làm phiền phu nhân.”
Thu mẫu thụ sủng nhược kinh: “Bệ hạ muốn ở lại đây?!”
“Giang Châu đường xá xa xôi, lộ trình qua lại cũng không ngắn, không biết trong huyện có khách điếm nào không?”
Thu mẫu lắc đầu.
Một huyện thành nho nhỏ, khách điếm ở nơi này cũng không tốt hơn bao nhiêu, hầu hết chỉ dành cho lữ khách dừng chân nghỉ tạm, xác thật không thoải mái bằng trong phủ.
Cũng may Thu phụ kết giao rộng rãi, ngày thường cũng hay có khách nhân ngủ lại, lúc trước thời điểm xây dựng phủ Thu phụ đã đặc biệt yêu cầu xây lớn một chút, hiện giờ cả đoàn người mênh mông cuồn cuộn tiến vào cũng coi như dư dả.
Thu mẫu vội vàng phân phó hạ nhân trong phủ đi thu dọn phòng ở cho khách quý, tuy nhiên mấy hạ nhân đó tay chân còn không nhanh nhẹn bằng thái giám cung nữ, Cao công công dẫn đầu đám người đi quanh phủ một vòng, chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong công tác chuẩn bị, ngay cả ổ mèo của Sửu Cầu cũng tìm được một nơi thích hợp để đặt xuống.
Đương nhiên Thu Vãn sẽ ngủ tại khuê phòng ban đầu của mình.
Ngôi nhà này vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, không khác gì trước khi nàng rời đi, Thu Vãn nhìn tất cả mọi thứ đều cảm thấy quen thuộc, ngay cả Tình Hương cũng xúc động không thôi.
“Nương nương, ngài xem, hoa trên bàn này là thiếu gia khắc khi còn nhỏ đấy.”
Thu Vãn không ngừng gật đầu.
“Đúng rồi, lấy lễ vật ta mang theo ra đây, đặc biệt là những món đồ chuẩn bị cho tẩu tử.” Thu Vãn nói: “Ta vừa nhìn thấy tẩu tử đứng bên cạnh huynh trưởng, ánh mắt của cha không tồi, quả nhiên là người tốt, nàng và huynh trưởng đứng một chỗ thật sự rất xứng đôi.”
Tình Hương mở rương, mang những lễ vật đã chuẩn bị từ sớm ra ngoài.
Đáng lẽ nên đưa lễ vật cho Thu phụ vào tối hôm qua, nhưng Thu Vãn lại quên mất, hiện tại lấy tất cả mọi thứ ra đặt cùng một chỗ, dặn dò Tình Hương lần lượt tặng cho mọi người.
Tình Hương rời đi không bao lâu, Huệ tần lại vội vã chạy vào.
“Huệ tần nương nương?”
Huệ tần khẩn trương nói: “Muội…… nương muội sao lại thế này?!”
“Chuyện gì?” Thu Vãn mờ mịt: “Nương muội làm sao?”
“Bà ấy cho người đưa chăn đệm mới tinh tới chỗ ta!”
“……”
Thu Vãn ngốc: “ Sao cơ!?”
“Nương muội…… vì sao nương muội chẳng giống cha muội chút nào vậy.”
Thu Vãn đúng sự thật nói: “Cha muội lười nhác còn nương muội lại rất cần mẫn, ngày thường đều là mẫu thân thúc giục cha hoạt động, bằng không cha muội có thể nằm cả ngày không nhúc nhích…… Không phải, Huệ tần nương nương, vừa rồi ngài nói nương muội làm sao vậy? Đệm chăn?”
“Đúng vậy!”
Thu Vãn nghi hoặc: “Đệm chăn làm sao? Huệ tần nương nương, căn phòng đó ngày thường không có người ở, đương nhiên là không có chăn đệm.”
Huệ tần mở to hai mắt cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Thu Vãn nhìn Huệ tần hồi lâu, sau đó thật cẩn thận gọi: “Huệ tần nương nương?”
“Là ta…… chuyện bé xé ra to?”
Thu Vãn càng thêm nghi hoặc: “Chẳng lẽ còn vấn đề gì khác sao?”
Huệ tần gãi đầu, sắc mặt cổ quái rời đi.
Thu Vãn buồn bực không thôi, nàng xoay người mở chiếc rương mình mang đến, lấy những đồ vật bên trong đặt ra ngoài. Tuy nhiên còn chưa kịp động thủ đã bị Kim Châu chạy tới, ép ngồi sang bên cạnh, nhìn những người khác bận trước bận sau.
Thu Vãn sờ ấm nước, bên trong là nước trà nóng, hiển nhiên là vừa mới pha.
Kim Châu lại xuất hiện bên cạnh nàng, rót cho nàng một ly trà, sau đó lại xoay người tiếp tục bận rộn.
Thu Vãn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nghĩ tới hành động vừa rồi của Huệ tần, cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Huệ tần nương nương…… không phải vừa mới thẹn thùng chứ?
Nàng còn nhớ lúc trước bệ hạ từng nói, khi Huệ tần nương nương còn nằm trong tã lót đã mất đi mẫu thân, từ bé đến lớn đều do một tay đại tướng quân nuôi nấng, đại tướng quân là nam nhân thô lỗ, sau này cũng không tục huyền(*). Trong phủ tướng quân nhiều lắm chỉ có nha hoàn và ma ma, khi Huệ tần nương nương lớn hơn một chút liền trực tiếp vào quân doanh, ở bên trong quân doanh lại càng không có nữ nhân.
(*): Cưới vợ mới
Cả ngày xoay quanh một đám hán tử, sau này tiến cung thì tất cả cung nữ thái giám bên người đều là thuộc hạ của nàng.
Huệ tần nương nương thấy mẫu thân nàng cho người mang chăn đệm mới thì vô cùng kinh ngạc……
Chắc không phải là…… ngượng ngùng chứ?!
Thu Vãn cảm giác hình như mình vừa phát hiện ra một bí mật.
Không nghĩ tới Huệ tần nương nương không sợ trời không sợ đất, ngay cả ra trận giết địch cũng không sợ, thế nhưng gặp mẫu thân nàng lại bị dọa sợ thành như vậy? Vừa rồi còn không dám chào một tiếng đâu!
Thu Vãn chậm rãi nhấp ngụm trà, trong lòng kích động không thôi, bức thiết muốn đi chia sẻ với Hoàng Thượng chuyện này.
Nàng vừa mới đứng dậy, Thu phụ lại từ ngoài cửa nhô đầu vào.
Ông quét mắt nhìn trong phòng một lượt, tiếc nuối nói: “Ngọc Cầu không ở đây sao.”
“Cha?”
Thu phụ xoay người, chắp tay sau lưng thong thả rời đi.
“Không có gì, ta chỉ lại đây xem một chút thôi.” Thu phụ chợt dừng bước, nói: “Nếu trong phòng còn thiếu thứ gì cứ tìm huynh trưởng con, đừng nói với ta.”