Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 121:
Huệ tần mở miệng nhờ vả, cho dù Thu Vãn có ngượng ngùng thế nào thì lần tiếp theo Tiêu Vân Hoàn tới đây nàng vẫn lắp bắp hỏi chuyện khi nào Huệ tần được rời cung ra miệng.
Tiêu Vân Hoàn mỉm cười nhìn nàng, nói: “Huệ tần nhờ nàng?”
Thu Vãn ấp úng gật đầu, thấy hắn không tức giận mới dám tiếp tục hỏi: “Hoàng Thượng tính toán thế nào? Thần thiếp nghe Kim Châu nói Hoàng Thượng đã sớm có quyết định này, không biết khi nào Huệ tần nương nương mới có thể được như ý nguyện.”
Tiêu Vân Hoàn không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại nàng: “Ngày thường trẫm thấy mối quan hệ giữa nàng và Huệ tần rất tốt, trong hậu cung này nàng cũng chỉ có một người để tâm sự, hiếm khi cả hai người đều vừa mắt nhau, nếu Huệ tần rời cung có lẽ nàng sẽ không còn người để nói chuyện nữa.”
“Thần thiếp biết.” Thu Vãn đáp: “Tuy nhiên chí hướng của Huệ tần nương nương không ở trong cung, cho dù miễn cưỡng giữ ngài ấy ở lại thì ngài ấy cũng sẽ không vui. Hơn nữa, cho dù Huệ tần nương nương rời cung thì vẫn có thể thường xuyên tiến cung thăm thần thiếp, không phải sẽ không bao giờ gặp lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy Hoàng Thượng suy nghĩ như thế nào ?”
“Nàng ấy muốn theo quân, nhưng hiện nay biên quan không có chiến tranh, cũng không có ngoại tộc xâm lấn, cho dù Huệ tần vào trong quân cũng không có cơ hội lập công. Trẫm biết nàng ấy muốn lên chiến trường giết địch, nhưng hiện nay vẫn chưa có cơ hội phái nàng ấy ra ngoài. Ái phi có điều không biết, lúc trước khi Huệ tần vào cung, đại tướng quân còn đến nơi này cầu xin trẫm.”
“Đại tướng quân?” Thu Vãn bừng tỉnh: “Thần thiếp nghe Huệ tần nương nương nói đại tướng quân lo lắng Huệ tần nương nương đoạt vị trí tướng quân của ông ấy.”
Tiêu Vân Hoàn chậm rãi lắc đầu: “Phủ tướng quân chỉ có hai người đại tướng quân và Huệ tần. Khi đó trẫm vẫn còn nhỏ, biên quan chiến sự không ngừng, phía trên Huệ tần còn có mấy vị huynh trưởng, nhưng tất cả đều chết trên chiến trường, một nhà bọn họ đều hy sinh anh dũng. Ngay cả phu nhân tướng quân cũng là một vị nữ tướng, chỉ tiếc chiến tranh đã cướp đoạt đi quá nhiều mạng người. Thời điểm Huệ tần còn nằm trong tã lót phu nhân đã sớm rời đi, phủ tướng quân cũng chỉ còn dư lại hai người bọn họ, một mình đại tướng quân nuôi dưỡng Huệ tần. Lúc trước khi ta triệu Huệ tần vào cung, vốn dĩ cũng không định giữ nàng ấy lâu như vậy, đại tướng quân tới cầu ta, nói dưới gối ông ấy chỉ còn lại một nữ nhi là Huệ tần ……” Nói tới đây, Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, lại nói: “Đại tướng quân không phải người dễ dàng nói ra lời thỉnh cầu, trẫm cảm phục trước tình cảm của ông ấy dành cho ái nữ, vì vậy mới giữ Huệ tần tới hiện tại.”
Ánh mắt Thu Vãn khẽ di chuyển “Vậy Huệ tần……”
“ Có lẽ Huệ tần cũng biết điều này, tuy nhiên từ nhỏ nàng ấy đã có thiên phú xuất chúng, so với mấy vị huynh trưởng phía trên còn lợi hại hơn vài phần. Mười ba tuổi đã gạt đại tướng quân nữ giả nam trang trốn vào quân doanh ra trận giết địch, hậu cung không thể giữ được vây cánh của nàng ấy, nếu không phải nghĩ tới đại tướng quân, nàng ấy không có khả năng nhẫn nại bên trong hậu cung lâu như vậy.”
Thu Vãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy nếu Hoàng Thượng thả Huệ tần nương nương rời cung, chẳng phải sẽ khiến đại tướng quân thất vọng hay sao?”
Tiêu Vân Hoàn bất lực nói: “Cho nên trẫm mới kéo dài tới hiện tại.”
Thu Vãn không nói gì.
“Đại tướng quân tuổi tác đã cao, những năm gần đây Huệ tần vẫn luôn khuyên nhủ ông, chỉ là ông ấy không chịu nhả ra. Tuy nhiên dạo gần đây thái độ lại có vài phần mềm hoá, chắc hẳn là đang do dự.”
Một là muốn nữ nhi sống thật lâu, nhưng tâm tình lúc nào cũng buồn bực thất bại. Một là đặt nữ nhi vào trong nguy hiểm, nhưng đó lại là sự lựa chọn khiến Huệ tần vui vẻ nhất.
Vào cung nhiều năm, Huệ tần chưa từng buông thả chính mình, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện võ, khi nhàn hạ cũng cầm binh thư trên tay, tuy rằng thân hãm bên trong thâm kế tại hậu cung, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng nàng sẽ sẵn sàng lên chiến trường giết địch.
Lão tướng quân cũng không biết phải lựa chọn như thế nào.
“Mâu thuẫn của hai cha con bọn họ, trẫm bị kẹp ở giữa, cả hai bên đều không phải người dễ đối phó.” Tiêu Vân Hoàn thở dài: “Dưới cái nhìn của trẫm, bọn họ đã kéo dài nhiều năm như vậy, nói không chừng chờ hài tử trong bụng nàng được sinh ra bọn họ vẫn chưa đấu ra kết quả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn sờ bụng.
Nàng thấp giọng nói: “Thật ra thần thiếp hy vọng Huệ tần nương nương có thể làm điều mình thích.”
“Ồ?”
“Lúc trước…… Lúc trước khi thần thiếp muốn tiến cung, cha thần thiếp cũng không đồng ý, ngăn cản không cho thần thiếp đi. Cha luôn lấy cớ tuổi còn nhỏ ra lừa dối thần thiếp, nhưng trên thực tế trong lòng thần thiếp lại vô cùng rõ ràng.” Thu Vãn nhìn hắn, ánh mắt chăm chú “Sau khi vào cung, mặc dù không được gặp lại cha nương, nhưng thần thiếp chưa từng hối hận, hiện giờ càng may mắn vì có thể trao đổi tâm ý với Hoàng Thượng, trong lòng thần thiếp vô cùng vui vẻ.”
“……” Tiêu Vân Hoàn trầm mặc một chút, nói: “Nếu nàng không biến thành Ngọc Cầu, có lẽ trẫm cũng không chú ý tới nàng.”
“Thần thiếp biết.” Thu Vãn nhẹ giọng nói: “Ngay từ đầu thần thiếp đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp đó.”
Nàng tự biết mình không thể so sánh với các phi tần khác, thậm chí ngay cả một chút tâm kế cũng không có, vào cung nhiều năm nhưng vẫn chưa học được cách tranh giành tình cảm. Nàng chỉ có một trái tim nóng bỏng, cho dù 6 năm trôi qua chưa từng nhận được một ánh mắt từ Hoàng Thượng, nhưng trái tim này vẫn luôn nóng bỏng nhiệt huyết như lúc ban đầu.
Thu phụ thường nói Thu Vãn ngốc, Thu Vãn biết, tuy nhiên mặc dù nàng ngốc nhưng nàng cũng không làm ra chuyện khiến mình hối hận.
Trước khi nhiệt huyết nóng bỏng của nàng bị thẫm đẫm hàn khí lạnh băng bên trong hậu cung, thì cuối cùng nàng cũng được đền đáp. Ánh mắt mà nàng mong muốn đã dừng lại trên người nàng, thậm chí nàng còn cảm thấy may mắn khi Hoàng Thượng cũng có tâm ý tương thông với nàng.
Có lẽ Huệ tần nương nương cũng nghĩ như nàng.
Cho dù biết trên chiến trường có rất nhiều điều nguy hiểm, chỉ cần lơ đãng sẽ bỏ mạng dưới mũi tên quân địch. Từ năm mười ba tuổi nữ giả nam trang lẫn vào quân doanh, chắc hẳn Huệ tần nương nương đã tính toán tới trường hợp xấu nhất rồi.
So sánh với Huệ tần nương nương thì nàng may mắn hơn nhiều, nàng mơ màng hồ đồ biến thành mèo tiếp xúc với Hoàng Thượng. Trước khi biến thành mèo, nàng chỉ là một người vô hình trốn trong góc hậu cung, mỗi ngày đều tính toán xem lần tiếp theo có thể nhìn thấy Hoàng Thượng là khi nào, tuy nhiên dù như vậy thì nàng cũng đủ hài lòng rồi.
Nhưng Huệ tần nương nương thì khác, hậu cung không phải nơi ngài ấy nên đặt chân, ngài ấy chờ đợi ở chỗ này không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài. Có lẽ ngài ấy chỉ biết tưởng tượng ra nơi mình muốn đến nhất ở trong giấc mơ, thậm chí còn không biết những nỗ lực của mình có ngày được đền đáp hay không. Từ trước đến nay Huệ tần nương nương chưa từng vui vẻ.
Thu Vãn nói: “Nếu thần thiếp là Huệ tần nương nương, thần thiếp nhất định sẽ rời cung.”
Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng một cái thật sâu: “Được.”
“Hoàng Thượng?” Thu Vãn có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Hoàng Thượng đáp ứng rồi?”
“Trẫm đã sớm đáp ứng rồi, chỉ là chưa biết nên thả Huệ tần vào lúc nào mà thôi.”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn cảm thấy hình như mình vừa bị lừa.
Nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên, giây tiếp theo lại bị Tiêu Vân Hoàn duỗi tay nhéo một cái lên má.
“Hoàng Thượng?!”
“Chuyện của Huệ tần, trẫm đều có tính toán, hiện giờ nàng đang thai, không cần ưu phiền vì những việc này.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Đương nhiên, chuyện khác cũng thế, nếu có chuyện gì cứ nói một tiếng với Kim Châu, Kim Châu sẽ bẩm báo lại với trẫm.”
Thu Vãn bụm mặt nói: “Thần thiếp…… Thần thiếp……”
“Trẫm biết, lại là Huệ tần nói đi?”
Thu Vãn cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Tiêu Vân Hoàn thở dài một hơi, nói: “Biến thành Ngọc Cầu để trẫm ôm một lát.”
Thu Vãn đáp ứng, khép mí mắt lại ghé lên bàn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi mở mắt ra cả người đã nằm trong lồng ngực Tiêu Vân Hoàn, bàn tay hắn như có như không vỗ về bộ lông mềm mại trên lưng nàng.
Thu Vãn “Meo” một tiếng thu hút lực chú ý của hắn.
Tiêu Vân Hoàn cúi đầu nhìn nàng, đối diện với đôi mắt mèo màu xanh lam của nàng, cuối cùng lại ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy sau khi vào cung, không được gặp lại người nhà rốt cuộc nàng có hối hận hay không?”
Thu Vãn sửng sốt.
Nàng không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ hỏi vấn đề này.
Thu Vãn giãy giụa vài cái trong tay hắn, Tiêu Vân Hoàn dùng chút sức không cho nàng giãy giụa ra ngoài. Thu Vãn ngửa đầu nhìn lên cũng chỉ nhìn thấy cằm hắn, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Thu Vãn khóc không ra nước mắt, há mồm phun ra một đống meo meo.
Bệ hạ, ngài bảo thần thiếp biến thành mèo, thần thiếp trả lời vấn đề của ngài bằng cách nào?
Nói meo meo meo Hoàng Thượng nghe không hiểu, Thu Vãn chỉ có thể dùng hành động đến trả lời hắn.
Nàng nghiêng đầu, mềm như bông cọ cọ vào lòng bàn tay Tiêu Vân Hoàn, trong miệng tiếng meo meo meo kêu không ngừng nghỉ, mỗi một sợi lông trên người đều hận không thể thay nàng trả lời rằng nàng không hề hối hận.
Mặc dù lúc trước khi nàng rời đi cha nàng vô cùng tức giận, còn tránh ở trong phòng không chịu ra gặp nàng. Tuy nhiên thời điểm ngồi trong xe ngựa, vén màn xe quay đầu nhìn lại nàng vẫn có thể nhận ra bóng dáng cha đang trốn tránh đằng sau đám người.
Sau cái liếc mắt cuối cùng ấy, nàng cam tâm bỏ lại mọi thứ mà tiến cung.
Hiện giờ nàng không còn là tiểu cung phi yên lặng vô danh nữa, nếu ngày nào đó thật sự nhớ nhà nàng còn có thể cầu xin Hoàng Thượng tìm cớ gọi cha vào kinh. Ví dụ như, nhân dịp sinh thần của Hoàng Thượng, có cơ hội này nàng nhất định có thể gặp lại cha.
Mặc dù Thu phụ là người đại lười, tình nguyện làm một tri huyện nhỏ bé vô danh ở Thanh Thành xa xôi cũng không muốn thi triển tài hoa của mình. Nhưng Thu Vãn biết, từ nhỏ người Thu phụ thương nhất là mình, nếu vì nữ nhi yêu quý mà phải động chân rời khỏi huyện Thanh Thành- nơi mà đã vài thập kỷ ông chưa từng rời khỏi , đi ngàn dặm xa xôi vào kinh thành gặp mặt nữ nhi, cũng không phải không có khả năng…… phải không?
Nghĩ đến sau này, thế nhưng Thu Vãn lại có chút không dám xác định.
Nàng nhớ lại những hành vi lười biếng khiến người ta giận sôi người của Thu phụ ở trong sâu thẳm ký ức, ý niệm vô cùng chắc chắn mới mới sinh ra, không hiểu sao lại có vài phần do dự.
Sẽ, sẽ không……
Chắc không phải đợi nàng thật sự tìm được cớ rồi cha lại cáo ốm không đi chứ?!
Thu Vãn ngẫm nghĩ, cảm thấy khả năng này là rất lớn.
Cả người lập tức rơi vào trạng thái hoảng hốt.