Cung đấu không bằng nuôi mèo

Chương 119


Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 119:

Tiêu Vân Hoàn im lặng hồi lâu không trả lời.
Trong lòng Thu Vãn lo sợ bất an, không biết rốt cuộc hắn có ý gì, đồng thời lo lắng hắn sẽ nổi trận lôi đình. Tiêu Vân Hoàn trầm mặc, đầu Thu Vãn càng cúi càng thấp, chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của hắn.
Trong phòng thập phần an tĩnh, thậm chí Thu Vãn còn có thể nghe được tiếng hô hấp của người đối diện, cách cánh cửa sổ, dường như có cả tiếng vui đùa ầm ĩ của mấy tiểu cung nữ bên ngoài. Đầu óc Thu Vãn rối như một cuộn chỉ, làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm, trong đầu càng không khống chế được mà tưởng tượng ra rất nhiều loại phản ứng của Tiêu Vân Hoàn.
Có khi nào dưới cơn phẫn nộ Hoàng Thượng sẽ trực tiếp biếm nàng vào lãnh cung không.
Không không không, Hoàng Thượng sợ ma quỷ như vậy, biết nàng là Ngọc Cầu nhất định sẽ bị dọa cho phát sốc. Dưới cơn hoảng sợ, nói không chừng sẽ trực tiếp đi tìm đạo sĩ diệt trừ nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn cắn chặt môi dưới, tay cũng theo bản năng sờ lên bụng mình.
Nàng không cam lòng, thật vất vả mới có cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng, có cơ hội nhận ân sủng của Hoàng Thượng, hơn hết là được mang thai hài tử của Hoàng Thượng, không có gì đáng vui mừng hơn được ở cạnh người mình thích. Thật vất vả nàng mới có cơ hội như vậy, nhưng nếu hiện tại quay về cuộc sống trước kia thậm chí tình cảnh sẽ còn thảm hại hơn gấp nhiều lần, nói không chừng, nói không chừng ngay cả hài tử cũng bị……
Sắc mặt Thu Vãn trắng nhợt, không dám tưởng tượng đến hậu quả nghiêm trọng nhất.
Thu Vãn nhịn không được siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên: “Hoàng Thượng……”
Cùng lúc đó, Tiêu Vân Hoàn cũng đồng thời mở miệng: “Nàng……”
Sau đó hai người lại không ai bảo ai mà ngậm miệng lại.
Tất cả dũng khí mà Thu Vãn cố gắng lắm mới lấy được bỗng dưng biến mất sạch sẽ, nàng uể oải cúi thấp đầu, nói: “Hoàng Thượng, nếu ngài còn gì muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi đi.”
“Một khi đã như vậy, trẫm sẽ hỏi.” Tiêu Vân Hoàn khụ một tiếng, có chút xấu hổ nói: “Hiện giờ nàng mang thai, Ngọc Cầu cũng thế, đến lúc đứa nhỏ được sinh ra…… rốt cuộc là người hay mèo?”
“……”
Thấy nàng không trả lời, Tiêu Vân Hoàn càng xấu hổ: “Trẫm cũng không phải muốn dò hỏi tới cùng, bắt nàng một hai phải nói ra đáp án. Chỉ là chuyện này rất quan trọng, nếu là người thì không sao, nhưng nếu nàng sinh hạ một con mèo, dưới bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm của tiền triều và hậu cung như vậy, trẫm không thể chỉ vào một con mèo con rồi nói đây là hài tử của trẫm, cho dù trẫm và nàng có giải thích rõ ràng thì cũng sẽ không có ai nguyện ý tin tưởng.”
Vẻ mặt Thu Vãn ngơ ngác.
“Trẫm hỏi nàng đấy!”
“A?! Nha!” Thu Vãn giật mình phản ứng lại, nhưng nàng vẫn cứ ngốc ngốc, sau một lúc lâu suy nghĩ vấn đề của Tiêu Vân Hoàn ở trong đầu, ngay cả chính nàng cũng không biết trả lời thế nào: “Chuyện này…… thần thiếp cũng không biết.”
“Vì sao nàng lại không biết?”

Thu Vãn ủy khuất nhìn hắn: “Thần thiếp là lần đầu tiên biến thành mèo, lần đầu tiên sinh hài tử, làm sao thần thiếp biết được trong bụng là người hay mèo?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại còn chưa tới ba tháng, vẫn chưa lộ bụng, mặc dù bụng phình ra nhưng đó không phải hài tử mà là thịt của nàng. Điều này khiến cho Thu Vãn không biết nên trả lời như thế nào.
Thu Vãn vô tội đối diện với tầm mắt của hắn một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Vân Hoàn đành phải chịu thua di dời ánh mắt.
“Một khi đã như vậy…… trẫm sẽ sai người đi điều tra, nói không chừng trước đó cũng từng có ví dụ như vậy.” Tiêu Vân Hoàn lại hỏi: “Vậy trong bụng nàng, rốt cuộc là mang thai 10 tháng của người? Hay ba tháng của mèo?”
Thu Vãn ngơ ngác nhìn hắn.
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Được rồi, hắn biết rồi.
Tiêu Vân Hoàn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không giải quyết được gì. Nàng cẩn thận chăm sóc thân thể, chú ý đừng để những người khác phát hiện.”
Thu Vãn đáp ứng, sau lại mờ mịt nói: “Chỉ như vậy thôi sao?”
“Nàng còn muốn thế nào nữa?”
Thu Vãn: “……”
Nàng thử hỏi: “Bệ hạ sẽ không…… sợ hãi chứ?”
“……”
Trong nháy mắt, ký ức hoài nghi người đối diện là thỏ tinh dội trở về, Tiêu Vân Hoàn lập tức cứng đờ tại chỗ. Nếu hắn nhớ không lầm, hắn không chỉ hoài nghi Uyển tần là thỏ tinh, mà còn đem sự hoài nghi của mình nói với Ngọc Cầu. Không những thế hắn còn tìm đạo sĩ thỉnh rất nhiều phù chú, dán đầy trong và ngoài tẩm cung.
Lúc ấy ngay cả cửa tẩm cung hắn cũng không bước ra cho nên không có mấy người biết, mà hắn cũng chẳng để ý nhiều. Ngọc Cầu là mèo, cho dù phát hiện ra cái gì cũng không có cách nào nói ra. Tuy nhiên hắn không nghĩ tới, thế nhưng Ngọc Cầu còn có thể biến thành người.
Thì ra những điều giấu kín hắn đều nói cho Uyển tần?
Mặc kệ là chuyện hoài nghi nàng là thỏ tinh hay là tâm tình vui sướng khi nghe Huệ tần nói Uyển tần một lòng thích hắn, tất cả hắn đều không hề giữ lại mà nói cho Ngọc Cầu. Hiện tại nói cách khác, tất cả đều nói cho Uyển tần……
Một lần nữa đối diện với những chuyện mình đã làm, dù thế nào Tiêu Vân Hoàn cũng không dám thừa nhận người trong trí nhớ là mình.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của người đối diện, Tiêu Vân Hoàn chỉ có thể căng da đầu khụ một tiếng, nói: “Trẫm sợ cái gì? Nàng là Uyển tần của trẫm, cũng là Ngọc Cầu của trẫm, ai tới cũng không thay đổi được sự thật này, chẳng lẽ nàng còn muốn phủ nhận?”

Thu Vãn lắc đầu.
“Vậy là được rồi.” Tiêu Vân Hoàn đứng dậy, quay người lại, không cho nàng nhìn thấy vẻ mặt sắp không duy trì được của mình: “Nếu trẫm đoán không nhầm, không chỉ trẫm phát hiện mà cả cung nữ bên cạnh nàng cũng đã phát hiện ra, đúng không?”
“Đúng vậy, bệ hạ.”
“Nàng để lộ quá nhiều sơ hở, chính vì chuyện mèo biến thành người này quá mức tưởng tượng cho nên Huệ tần mới không phát hiện ra. Hiện giờ nàng ở Bích Trúc Cung, từ trong ra ngoài đều là người của trẫm, sau này cho dù có lộ ra sơ hở gì cũng không cần lo lắng sẽ bị phát hiện. Tuy nhiên nàng phải hành sự cẩn thận một chút, nếu để những người khác trong cung phát hiện ra, đến lúc đó cho dù trẫm muốn cũng không thể bảo vệ được nàng.” Bên trong ngữ khí của Tiêu Vân Hoàn có vài phần bất đắc dĩ.
Thu Vãn cúi đầu, càng thêm hổ thẹn: “Thần thiếp nhớ rõ.”
“Bảo dưỡng thân thể thật tốt, trong mấy tháng này không cần biến thành mèo đi tìm trẫm, qua ba tháng, những con mèo bình thường đều đã sinh nhưng nếu Ngọc Cầu vẫn còn lớn bụng, chắc chắn sẽ khiến người hoài nghi.” Tiêu Vân Hoàn trầm giọng nói: “Trẫm không muốn Ngọc Cầu bị người có tâm lợi dụng. Ngọc Cầu là mèo của trẫm, trẫm không muốn nhìn thấy nó chịu ủy khuất.”
Nhưng Ngọc Cầu không phải nàng sao?
Trong lòng Thu Vãn cảm động, cảm giác đáy lòng vô cùng mềm mại: “Thần thiếp đều nhớ kỹ.”
Tiêu Vân Hoàn lại thả nhẹ ngữ khí: “Nàng yên tâm, trẫm sẽ thường xuyên tới đây thăm nàng. Nàng không tiện hành động, nếu muốn gặp trẫm cứ sai sử cung nữ đi báo một tiếng, nếu trẫm có rảnh tự nhiên sẽ đến.”
Dừng một chút, hắn lại hừ lạnh nói: “Trẫm có thể tới hay không, Ngọc Cầu là người rõ nhất.”
Thu Vãn lại cười nói: “Thần thiếp biết.”
“Vậy…… vậy trẫm đi đây.”
Thu Vãn vội vàng đứng lên: “Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
“Miễn, nàng nghỉ ngơi đi, không cần tiễn, trẫm tự trở về được.” Tiêu Vân Hoàn nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Tình Hương và tiểu cung nữ đang chờ bên ngoài vội vàng hành lễ với hắn, Tiêu Vân Hoàn cũng không thèm nhìn, lập tức bước qua.
Thẳng tới khi ra khỏi Bích Trúc Cung, đứng ở trước cửa quay đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu phía trên, lúc này hắn mới nhịn không được mà nói thầm: Trẫm nói không tiễn thì nàng thật sự không tiễn sao?
Vẫn là Ngọc Cầu tri kỷ dính người hơn.
Ngọc Cầu của trẫm……

Haiz……
Nghĩ đến cảnh có lẽ sau này không được nhìn thấy Ngọc Cầu nữa, Tiêu Vân Hoàn thở dài một tiếng trong lòng, cảm thấy vô cùng cô đơn.
……
Chuyện mình là Ngự Miêu chẳng những bị Hoàng Thượng phát hiện, Hoàng Thượng còn không một lời trách mắng, điều này khiến tâm tình Thu Vãn sung sướng không thôi. Sau khi Tiêu Vân Hoàn rời đi, khóe miệng nàng vẫn luôn cong lên chưa từng hạ xuống.
Trước khi dùng bữa tối Huệ tần lại tới đây một chuyến, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, Huệ tần lập tức buồn bực: “Chuyện gì khiến muội vui vẻ thành bộ dáng này?”
Thu Vãn nhìn Huệ tần, hài lòng nói: “Không thể nói cho Huệ tần nương nương.”
“Nhaaa.” Huệ tần cảm thấy hứng thú: “Muội còn có bí mật gì có thể giấu được đôi mắt của ta? Chắc muội không biết đi, từ ngày muội chuyển vào Bích Trúc Cung, trên người muội phát sinh bất cứ chuyện gì, nhất cử nhất động đều có người nhìn chằm chằm, đừng nhìn ta ngày thường không nói, kỳ thật đối với muội trong lòng ta rõ rành rành.”
“Thật sự?” Thu Vãn không tin: “Có một việc, khẳng định Huệ tần nương nương không biết.”
“Muội nói thử xem, xảy ra chuyện gì mà ta lại không biết?” Huệ tần nói: “Trong cung này từ chuyện lớn cho tới chuyện nhỏ, không chuyện gì có thể giấu diếm được đôi mắt của ta. Nếu muội không tin cứ việc đặt câu hỏi, mặc kệ là vị nương nương nào, dưới đôi mắt của ta đều không có bí mật.”
Thu Vãn lắc đầu, không muốn nói.
Huệ tần hừ một tiếng, không tiếp tục truy vấn mà nói: “Nhắc mới nhớ, lúc trước ta cho người về quê muội điều tra tin tức, nghe nói huynh trưởng của muội đã ấn định chuyện hôn sự rồi, hôm nay thám tử tới báo, nói là gần đây đang thu xếp chuyện thành thân, muội có biết chuyện này không?”
(Không hiểu sao lúc đau bụng Thu Vãn nhớ đến người anh thành thân còn có cả con rồi mà ở đoạn này lại chỉ mới bắt đầu thành thân. Ta không biết gì nha ☺)
Thu Vãn lập tức kinh hỉ: “Huynh trưởng muội thành thân?”
“Muội không biết?”
Thu Vãn lắc đầu: “Từ ngày tiến cung, muội chưa bao giờ nhận được tin tức từ người nhà, Thanh Thành đường xá xa xôi, cha muội thân phận thấp không thể gửi thư từ bên ngoài vào hậu cung được. Nha, thời điểm muội mới vào cung từng nhận được một phong thơ của cha, ông ấy nói nếu ở trong cung xảy ra chuyện gì, có thể gởi thư cho ông……” Nói tới đây, Thu Vãn dừng một chút, đoạn kế tiếp không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
Huệ tần hỏi: “Chuyện gì?”
Thu Vãn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ: “…… Chỉ là muội vào cung nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được biện pháp gửi thư ra ngoài.”
Huệ tần: “……”
Sau khi phi tần tiến cung, trừ phi được Hoàng Thượng cho phép, nếu không thì không thể xuất cung. Người ở lâu trong cung, tự nhiên sẽ có phương pháp nhét bạc cho thị vệ, nhờ bọn họ hỗ trợ gửi thư ra ngoài.
Huệ tần rõ rành rành các quy tắc bên trong hậu cung, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người không biết nên tìm ai để đưa thư.
Huệ tần hơi hé miệng, nhìn vẻ mặt vô tội của Thu Vãn lập tức không biết nói gì.
“Lúc mới vào cung không tìm được biện pháp, sau này muội cũng quên luôn.” Thu Vãn nói: “Khi muội tiến cung, cha dặn muội an tâm ở trong cung, không cần lo lắng chuyện ở nhà, cũng không cần nhớ mong mọi người, ông là chủ gia đình đương nhiên sẽ đứng ra chống đỡ mọi chuyện. Cha muội còn nói, cho dù xảy ra chuyện với đầu óc của muội khẳng định cũng chẳng nghĩ được biện pháp giải quyết, biết rồi chỉ thêm phiền mà thôi. Ông còn nói, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi, lúc đó tự nhiên sẽ nói cho muội. Nhiều năm như vậy, muội chưa từng nhận được thư tín, điều này đồng nghĩa với việc cha nương huynh trưởng của muội vẫn đang sống một cuộc sống yên ổn .”
Huệ tần càng không biết nói gì.

Nàng sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải gia đình cổ quái như vậy.
Nàng gật đầu: “Không sai, người nhà muội quả thực không tồi, chỉ là cha muội mãi vẫn không được thăng chức, ngược lại cuộc sống rất an ổn, không khác thời điểm muội tiến cung là bao. Ồ, tẩu tử tương lai của muội ta cũng giúp muội hỏi thăm rồi, là một người trong sạch, tình đầu ý hợp môn đăng hộ đối với huynh trưởng muội.”
Thu Vãn không ngừng gật đầu, gương mặt lộ vẻ tán đồng: “Huynh trưởng muốn đón dâu, cha muội khẳng định đã biết chuyện, có thể được cha muội đồng ý, tẩu tử chắc chắn là người tốt.”
Huệ tần: “……”
Huệ tần bất đắc dĩ: “Muội cả ngày nói cha muội thế này cha muội thế kia, nhiều năm như vậy cũng chưa được gặp mặt. Lúc trước muội nói không tìm thấy biện pháp gửi thư, hiện giờ nếu muội muốn gửi thư, thật ra ta có thể giúp muội.”
Ánh mắt Thu Vãn sáng lên, vui vẻ nói: “Thật vậy chăng?”
“Chẳng lẽ ta lại lừa muội?”
Thu Vãn vội vàng nói: “ Huệ tần nương nương, ngài ở chỗ này đợi một lát, muội lập tức đi viết thư, phiền ngài hôm nay giúp muội…… A, hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai cũng được.”
“Hôm nay cũng không sao, ta cho người ra roi thúc ngựa, trong vòng10 ngày nhất định có thể đưa thư đến tay người nhà muội.”
Thu Vãn vui sướng không thôi, nàng liên tục nói cảm tạ với Huệ tần, sau đó nhanh chóng vọt vào trong phòng, viết thư cho người nhà.
Đổ mực, bày giấy xong Thu Vãn lại không biết nên hạ bút như thế nào.
Nàng và người nhà đã 6 năm không gặp, đương nhiên là có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng, Thu Vãn lại nuốt trở vào.
Ở trong cung xảy ra chuyện gì, nàng không thể nói cho người nhà, nói ra cũng chỉ khiến cha nương và huynh trưởng thêm lo lắng mà thôi.
Chuyện biến thành mèo đương nhiên cũng không thể nói, vạn nhất khiến cha nương lo lắng thì không ổn.
Chuyện giữa nàng và Hoàng Thượng, Thu Vãn cũng ngượng ngùng nhắc tới. Còn chưa kịp đặt bút, tay nàng đã run rẩy không ngừng, không viết nổi một từ hoàn chỉnh, sau đó lại cảm thấy cho dù viết hết mười tờ giấy cũng không nói rõ ngọn nguồn.
Thu Vãn ngồi trước bàn, nắm bút ngơ ngác ngồi một lúc lâu mới chỉ viết được phần mở đầu.
Trong lúc đó Huệ tần có tới nhìn thoáng qua, buồn cười nói: “Xem ra ngày mai ta lại đến vậy.”
Thu Vãn thất vọng gật đầu.
Mà bên kia, cuộc trò chuyện của hai người cũng được đưa trước mặt Tiêu Vân Hoàn.
Tiêu Vân Hoàn sờ cằm, trầm tư nói: “Nàng ấy muốn về nhà sao?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.