Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 11:
Thu Vãn làm mèo lâu rồi, dần dần ngộ ra một quy luật.
Chỉ cần nàng đi ngủ, lập tức sẽ thay đổi trạng thái, người khi ngủ sẽ biến thành mèo, mèo khi ngủ cũng sẽ biến thành người.
Tuy nhiên thời điểm nàng làm mèo, mỗi lần nàng đều ngủ trong tẩm cung Hoàng Thượng, ngày hôm sau khi tỉnh lại đều nằm trong thiên điện Bích Tú Cung. Thu Vãn cũng không biết mình trở về như thế nào, dựa theo cách nói của Hoàng Thượng mỗi lần nhìn thấy nàng, đó là nàng đột nhiên nhảy ra ngoài, tốc độ nhanh tới mức ngay cả thị vệ có thân thủ khá cũng không đuổi kịp.
Lúc mới bắt đầu, Tiêu Vân Hoàn cực kỳ căm giận bất bình với hành động này của nàng, mỗi lần nhìn thấy Thu Vãn, hắn đều nhắc nhở nàng hồi lâu. Thời điểm Thu Vãn nghe thấy thì cực kỳ chột dạ, kêu meo meo cầu xin hắn tha thứ, nhưng lần nào cũng thế sau khi nằm xuống liền “Hưu” một tiếng chạy ra ngoài, làm thế nào cũng không khống chế được.
Tiêu Vân Hoàn phái thị vệ đuổi theo vài lần, nhưng điều kỳ lạ chính là, lần nào cũng không đuổi kịp nàng, càng không biết cuối cùng nàng dừng chân ở nơi nào. Sau này thấy mỗi ngày Thu Vãn đều trở về thì dứt khoát từ bỏ việc đuổi theo, yên lặng chờ nàng xuất hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm Thu Vãn thêu xong họa tiết hoa văn lên xiêm y mùa đông, cuối cùng thời tiết cũng trở lạnh. Trong thiên điện của nàng rất lạnh, số lượng than phân phát xuống dưới đều có hạn, mới đầu nàng còn có thể chống đỡ, nhưng chờ tới khi trời lạnh hẳn thì khó mà chịu nổi.
Thu Vãn dùng số phân lệ tích cóp được đổi thành một chiếc chăn bông dày ấm áp, chờ tới khi trời tối chỉ để lại một chậu than ở góc tường, ngủ sớm như vậy không cần lãng phí than sưởi. Cũng vì thế, thời gian nàng biến thành mèo càng ngày càng nhiều, thời gian chạy tới chỗ Tiêu Vân Hoàn cũng vô cùng cần mẫn.
Bên trong tẩm cung của Hoàng Thượng, lò sưởi đốt cả ngày, không khí cực kỳ ấm áp, chỉ để hở một khe nhỏ trên cửa sổ để khói bay ra ngoài, than đốt cũng là loại than tốt nhất, một chút mùi khó ngửi cũng không có. Thu Vãn chơi đùa cả đêm, trong lòng còn cảm thấy hâm mộ vạn phần.
Tiêu Vân Hoàn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ thấy nàng tới sớm hơn ngày thường, trong lòng sẽ vui vẻ không thôi.
Trời càng ngày càng lạnh, hắn đem những bộ y phục nhỏ lúc trước chuẩn bị ra, mặc cho Thu Vãn, thậm chí còn ngẫu hứng vẽ vài bức họa.
Bị mèo nhỏ giám sát phê duyệt mấy quyển tấu chương, Tiêu Vân Hoàn nhịn không được cầm lấy cây gậy lông bên cạnh trêu chọc mèo nhỏ. Cây gậy này cũng là chủ ý của Tĩnh phi, sau khi Tiêu Vân Hoàn nhìn thấy thì nhớ mãi không quên, trở về lập tức phân phó Công Bộ gấp gáp chế tạo. Gậy ngọc thon dài, một đầu dùng để nắm, đầu còn lại buộc vài sợi lông chim. Hắn đung đưa cây gậy, lông chim sẽ tạo thành một độ cong trong không khí, thu hút sự chú ý của mèo trắng nhỏ.
Cũng cùng là gây ngọc trêu mèo, nhưng hắn còn phân phó Công bộ chuẩn bị đa dạng các chủng loại như: lông chim, lông thỏ, lông dê….
Thu Vãn chơi đùa trong chốc lát, ngoài điện liền có tiểu thái giám vội vã chạy vào, nói nhỏ vào bên tai Cao Bình Sơn vài câu.
Cao bình sinh gật đầu, quay đầu lại nhìn thấy cảnh một mèo một người chơi đùa vô cùng vui vẻ, nói: “Hoàng Thượng, Bích Vân Cung phái người tới nói là Tĩnh phi nương nương lại nghiên cứu ra một món đồ chơi mới, mời bệ hạ qua đó xem thử.”
“Món đồ chơi mới?” Tiêu Vân Hoàn lập tức ngẩng đầu lên.
Cao Bình Sơn nhìn thoáng qua Thu Vãn.
Tiêu Vân Hoàn trầm tư một lát, sau đó nhét cây gậy trêu mèo vào trong ngực, ôm Thu Vãn đứng dậy: “Bãi giá Bích Vân Cung.”
Thu Vãn kéo cổ áo hắn, nàng còn chưa tìm thấy gậy ngọc, móng vuốt đã bị Tiêu Vân Hoàn kéo xuống.
“Ngọc Cầu, ngoan ngoãn một chút.”
Lỗ tai Thu Vãn run lên, ngoan ngoãn ghé vào ngực hắn, trong lòng cũng bắt đầu chờ mong món đồ chơi mới kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại điện Bích Vân Cung, Tĩnh phi đã sớm nôn nóng chờ đợi, vừa nghe thấy tiếng thông truyền từ bên ngoài, nàng lập tức vội vã nhấc chân đi ra. Hôm nay nàng đặc biệt thay một bộ váy mới màu hồng đào, màu sắc này khiến nàng trở nên yêu kiều hơn so với ngày thường, nhìn thấy Tiêu Vân Hoàn xuất hiện, nàng e lệ ngượng ngùng đi lên tiếp đón.
“Hoàng Thượng……”
Tiêu Vân Hoàn bước vào cửa điện, lập tức gấp không chờ nổi hỏi: “Nàng nói mới làm một món đồ chơi mới? Ở đâu? Cho trẫm nhìn xem.”
Sắc mặt Tĩnh phi cứng đờ, sau đó nàng nhanh chóng phản ứng lại, dẫn hắn đi vào nội điện. Trong đó có một địa phương dành riêng cho chú mèo nhỏ của nàng, trên sàn bày ra đủ các món đồ chơi. Mèo của Tĩnh phi đang nằm trên giá cao, thật cẩn thận đánh giá người nam nhân mới tới, dưới thân nó là một chiếc đệm mềm mại, cái đệm kia cũng đã bị nó cào xước rất nhiều chỗ.
Tiêu Vân Hoàn quét mắt nhìn một vòng, bất động thanh sắc đánh giá cách bài trí ở nơi này, cuối cùng ánh mắt hắn bị một món đồ chơi chưa từng thấy bao giờ hấp dẫn.
Đó là một con lật đật lớn, con lật đật này hắn đã nhìn thấy khi còn bé, tuy nhiên Tĩnh phi lại nghĩ ra phương pháp cải tiến, trước mặt con lật đật có thêm một con chuột nhỏ bằng vải, màu sắc tươi đẹp, bộ dáng và màu sắc đều vô cùng bắt mắt.
Thu Vãn từ trong ngực hắn nhô đầu ra, lực chú ý của nàng lập tức bị món đồ chơi mới thu hút.
Tĩnh phi dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, không bằng để Ngự Miêu chơi thử món đồ chơi mới này đi.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, thả mèo trắng xuống đất.
Thu Vãn quay đầu nhìn lại, nhưng rốt cuộc vẫn không thắng nổi bản năng của mèo khi nhìn thấy chuột, chẳng mấy chốc đã chạy về phía món đồ chơi mới kia.
Tĩnh phi lôi kéo Tiêu Vân Hoàn ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, pha một ly trà đưa qua. Tầm mắt Tiêu Vân Hoàn chậm rãi chuyển động theo mèo trắng, hắn thuận tay tiếp nhận ly trà, một chút lực chú ý đều không đặt trên người nàng.
Tĩnh phi cắn cắn môi, cười duyên nói: “Bệ hạ ngài xem, Ngự Miêu chơi đùa rất vui vẻ nha.”
Thu Vãn nhún chân sau, nhào thẳng về phía con lật đật, móng vuốt của nàng vừa đụng tới con chuột nhỏ, cả lật đật và chuột nhỏ liền trượt về phía trước, thoát khỏi móng vuốt của nàng. Thu Vãn vồ phải hư không, quay đầu nhìn lại, thấy lật đật ôm chuột nhỏ lung lay, lắc lư không ngừng. Nàng thay đổi tư thế, lại một lần nữa đánh về phía con lật đật.
Vật lộn mãi cũng không bắt được con chuột nhỏ trước người lật đật, hữa nữa nó còn loạng choạng lắc lư hấp dẫn sự chú ý của mèo trắng. Cả thể xác và tinh thần của Thu Vãn đều tập trung lên người con chuột, chơi đùa thập phần vui vẻ.
Thấy nàng chơi đùa vui vẻ, lúc này Tiêu Vân Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng không tự giác treo lên nụ cười.
Thấy hắn lộ ra nét tươi cười, Tĩnh phi đắc ý cong môi, dịu dàng nói: “Mèo của thần thiếp thật sự rất thích món đồ chơi này, sau khi thần thiếp nghĩ ra liền lập tức nghĩ tới bệ hạ, lúc này mới cho người mời bệ hạ tới đây……”
“Nàng có tâm.”
Tĩnh phi mỉm cười, bàn tay không tiếng động lén lút sờ lên mu bàn tay Tiêu Vân Hoàn, nàng nói: “Hoàng Thượng, Ngự Miêu chơi vui vẻ như thế, chỉ sợ một chốc một lát sẽ không chú ý tới bệ hạ……”
“Ngọc Cầu?” Tiêu Vân Hoàn bất thình lình lên tiếng.
Tĩnh phi sửng sốt, nàng còn chưa phản ứng lại đã thấy lông mày Tiêu Vân Hoàn dần dần nhíu lại.
Hắn lại hô một tiếng: “Ngọc Cầu?”
Thu Vãn mắt điếc tai ngơ, tất cả các giác quan đều tập trung lên con chuột nhỏ trên người lật đật, Tiêu Vân Hoàn đã gọi vài tiếng, nhưng nàng không hề chú ý.
Càng đừng nói tới hành động làm nũng như ngày thường.
Tiêu Vân Hoàn đứng bật dậy.
Tĩnh phi: “Hoàng, Hoàng Thượng?!”
Tiêu Vân Hoàn đi qua, một tay xách mèo trắng lên, mặc cho Thu Vãn kêu “Meo meo” vài tiếng cũng không buông ra, hắn ấn đầu nàng vào trong ngực, ngăn cản nàng nhìn về phía món đồ chơi kia.
Tĩnh phi thất thố đứng lên: “Hoàng Thượng……”
“Ý tưởng của Tĩnh phi rất tốt, tuy nhiên Ngự Miêu không thích món đồ chơi mới này, thật sự quá đáng tiếc.”
Tĩnh phi:…… Cái gì?
Bệ hạ ngài lặp lại một lần nữa?!
Vừa rồi Ngự Miêu còn chơi thực sự vui vẻ đấy!
Thu Vãn cũng lay vạt áo hắn kêu “Meo meo” kháng nghị.
Tiêu Vân Hoàn nửa câu giải thích cũng không có, ôm mèo nhỏ vào trong ngực sau đó vội vã bước ra ngoài. Bước chân hắn đi nhanh như bay, chớp mắt liền không thấy bóng dáng. Tĩnh phi đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, thời điểm nàng vội vàng đuổi theo, lại chỉ nhìn thấy đội ngũ ngự liễn đã đi xa.
“Meo!”
Tiêu Vân Hoàn xụ mặt đè xuống móng vuốt kháng nghị của Ngọc Cầu.
Hắn nghiêm trang nói: “Ý tưởng của Tĩnh phi tuy tốt, nhưng thật sự quá không thực dụng.”
“Meo!” Mới không phải đâu!
Món đồ chơi đó chơi rất vui nha!
Tiêu Vân Hoàn bế mèo nhỏ đang kháng nghị lên cao, thân mật hôn một cái lên đầu nàng.
“Trẫm không ở bên người Ngọc Cầu, Ngọc Cầu sẽ cảm thấy tịch mịch, đồ chơi của Ngọc Cầu cũng phải có trẫm chơi cùng mới được, nếu không có trẫm, Ngọc Cầu chắc chắn sẽ khổ sở.” Món đồ chơi kia quá hấp dẫn sự chú ý của Ngọc Cầu, khiến Ngọc Cầu bỏ quên sự tồn tại của hắn, thật sự quá không thực dụng.
Tiêu Vân Hoàn tiếc nuối nói: “Còn tưởng rằng Tĩnh phi nghĩ ra món đồ gì, thế nhưng lại là một chuyến đi tay không.”
“Meo meo meo!”
Tiêu Vân Hoàn lại hôn nàng một cái, ngữ khí càng thêm tiếc nuối: “Ngọc Cầu, chắc hẳn ngươi cũng cảm thấy như vậy đúng không.”
“Meo!”
Mới không phải đâu!
Bệ hạ! Lương tâm ngài không cảm thấy nhột sao!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Vân Hoàn: Trẫm miệng vàng lời ngọc, sao có thể nói dối!