Cung đấu không bằng nuôi mèo

Chương 107


Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 107:

Thu Vãn chỉ mất ý thức trong chốc lát, không lâu sau liền tỉnh lại.
Nàng nhất thời kinh ngạc quá độ mới ngất đi, thời điểm Thu Vãn mở mắt ra nàng vẫn  đang ở chủ điện Bích Nguyệt Cung, giọng nói của Thục phi vẫn còn vang lên bên tai, chỉ là vị trí của nàng đã từ ghế chuyển qua giường đệm.
Thu Vãn mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà trong chốc lát, thấy nàng tỉnh lại, Tình Hương lập tức tiến lại gần, gương mặt không kìm nén được sự vui sướng: “Chủ tử, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi.”
“Tình Hương?” Thu Vãn hơi nghiêng đầu, hoảng hốt nhìn Tình Hương hồi lâu, sau đó mới giơ tay xoa bụng mình.
Ký ức quay về, mọi chuyện trước khi té xỉu lần lượt chui vào đầu, Thu Vãn nhớ tới lời nói của Thục phi trước khi mình té xỉu, trong bụng nàng là hài tử của Hoàng Thượng ……
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn không thể tin được, nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là Thục phi cố ý trêu đùa nàng.
Tất cả mọi người bên trong hậu cung đều biết Hoàng Thượng không thích hài tử, cho nên nhiều năm như vậy, hậu cung vẫn luôn không con. Các phi tần lục đục với nhau, chỉ vì muốn mình là người đầu tiên có thể mang thai hài tử của Hoàng Thượng, tuy nhiên chưa từng có người thành công. Thu Vãn không nghĩ tới, thế nhưng mình lại là người đầu tiên mang thai.
Cho tới bây giờ, nàng mới đột nhiên cảm nhận được hiện thực của sự sủng ái.
Sự tình đã tới bước này rồi, Thục phi cũng không cần phải nói dối, nếu Thục phi không gạt người, vậy lời nàng ta nói chính là sự thật?
Thu Vãn sờ sờ bụng mình, bụng dưới hơi lồi lên, ban đầu nàng chỉ nghĩ là mình mập lên, hiện giờ nghĩ lại, mập là không sai, nhưng nàng bỗng nhiên trở nên tham ăn thích ngủ, tất cả đều bởi vì hài tử trong bụng.

“Chủ tử, ngài mang long thai.” Tình Hương vô cùng vui vẻ: “Vừa rồi Vương thái y đã tới bắt mạch, thiên chân vạn xác (*), Thục phi nương nương không có gạt người, là sự thật, thái y nói đã hơn một tháng rồi.”
(*): Chắc chăn là thật
“Thật sự?” Thu Vãn lại chạm vào bụng mình, thứ nàng sờ được cũng chỉ có thịt, tuy nhiên trái tim đang treo ngược của nàng cũng được hạ xuống.
Không phải nằm mơ, nàng thật sự mang thai hài tử của Hoàng Thượng.
Khi mới tiến cung, Thu Vãn đã từng mơ mộng về chuyện này, nhưng mấy năm qua đi nàng đã sớm từ bỏ ý niệm như vậy. Hiện giờ kinh hỉ bất ngờ ập đến khiến nàng cho dù có nghĩ như thế nào thì cũng có một loại cảm giác không chân thật.
Trong lúc nàng đang hoảng hốt, màn thẩm vấn Thục phi cuối cùng cũng hạ màn.
Thục phi ý đồ mưu hại long tử, bị người áp giải xuống, mà Tiêu Vân Hoàn cũng nhận được lời bẩm báo của Vương thái y, sau khi giải quyết xong mọi chuyện hắn lập tức đi tới, ngồi xuống mép giường quan tâm nói: “Thân thể nàng thế nào rồi?”
Thu Vãn theo bản năng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tần thiếp cảm giác thân thể khá hơn nhiều.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tiêu Vân Hoàn thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thái y nói nàng không thể mệt mỏi, sau này phải chú ý nghỉ ngơi, có chuyện gì thì nói cho Huệ tần, nàng ấy sẽ thay trẫm giải quyết.”
Thu Vãn đồng ý, sau đó mờ mịt ngẩng đầu lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vừa ngẩng đầu lên tầm mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tiêu Vân Hoàn. Không biết có phải ảo giác của Thu Vãn hay không, trong ánh mắt đó nàng thấy được vài phần quan tâm và lo lắng, Thu Vãn hơi hoảng hốt rồi lại theo bản năng mà gật đầu.
Tiêu Vân Hoàn chính vụ bận rộn, rút ra thời gian xử lý Thục phi, sau đó lại quan tâm nàng vài câu, Cao công công từ bên ngoài đi vào nói có đại thần cầu kiến, bởi vậy hắn lại vội vàng rời đi, chỉ chừa lại Huệ tần chăm sóc Thu Vãn.
Chờ thân ảnh hắn biến mất, lúc này Huệ tần mới tiến lại gần, quan tâm sờ sờ bụng nàng.
“Thân thể muội vẫn tốt chứ?” Huệ tần lo lắng: “Sớm biết thế ta đã bảo muội tránh mặt đi, chuyện này dọa đến muội rồi sao?”
Thu Vãn dừng một chút, đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh tay Huệ tần.
Huệ tần bị Thu Vãn dọa cho khiếp sợ, nói: “Làm, làm gì vậy?!”
“Huệ tần nương nương, vì sao Thục phi nương nương biết được muội mang thai?”
Huệ tần thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Mỗi ngày ta đều đặt nguyên liệu nấu ăn từ Ngự Thiện Phòng, nàng ta có tâm lưu ý, suy đoán một chút là có được kết quả. Tuy nhiên tất cả thức ăn của muội đều do Kim Đào dùng phòng bếp nhỏ làm ra, không hề qua tay bất cứ người nào khác, cho dù Thục phi muốn hạ độc hại muội cũng không tìm được cơ hội.”
Nói đến đây, Huệ tần có chút đắc ý.

Hài tử đầu tiên của Hoàng Thượng thiếu chút nữa bị ngộ hại, là mình bảo vệ đấy!
Thu Vãn “Ồ” một tiếng thật dài, lại hỏi: “Huệ tần nương nương, vậy làm sao ngài biết muội mang thai?”
“Mạch tượng của muội rõ ràng như vậy, ta vừa chạm vào liền nhận ra.” Huệ tần thuận miệng nói: “Nếu không phải ta miễn lịch chẩn bệnh hàng ngày của thái y, đoán chừng còn có thể phát hiện sớm hơn.”
Thu Vãn sâu kín nói: “Ngài phát hiện sớm như vậy, vì sao vẫn chưa bẩm báo với Hoàng Thượng?”
Huệ tần là tai mắt Hoàng Thượng sắp xếp tại hậu cung, nhất cử nhất động của mọi người bên trong hậu cung không thể gạt được đôi mắt của Huệ tần. Thu Vãn mang thai hơn một tháng, đáng lẽ Huệ tần nên nói cho Hoàng Thượng biết từ sớm mới đúng, nhưng xem phản ứng vừa rồi của Hoàng Thượng, thế nhưng hắn cũng vừa mới biết.
Huệ tần nói: “Ta đương nhiên không thể nói, nếu Hoàng Thượng biết có nghĩa là toàn bộ hậu cung đều biết. Thời gian đầu thai tượng bất ổn, nếu chọc những người khác đỏ mắt, tất cả đám người đó đều sẽ muốn lấy mạng muội. Mà Bích Nguyệt Cung của ta có thể bảo vệ được muội, cho nên ta nghĩ không bằng chờ cái thai của muội ổn hơn mới nói cho Hoàng Thượng, nói sớm nói muộn, ngày sinh đều không thay đổi.”
“Chỉ là ta không nghĩ tới, thế nhưng Thục phi có thể phát hiện manh mối từ nơi này, hơn nữa nàng ta còn tìm được cơ hội ra tay với muội, đây đều là sơ sẩy của ta.” Huệ tần áy náy: “Nếu không phải Ngọc Cầu nhạy bén, chỉ sợ hiện tại Thục phi đã được đắc ý rồi. Ta cũng không nghĩ tới, ta tự cho là Bích Nguyệt Cung của ta đã đủ an toàn, không ngờ vẫn để Thục phi tìm được lỗ hổng, nàng ta có thể tránh thoát cơ quan bên trong Bích Nguyệt Cung của ta, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Hiển nhiên, trong Bích Nguyệt Cung có tai mắt của Thục phi.
Trong lòng Huệ tần suy nghĩ, chờ chuyện này qua đi, nàng nhất định phải thanh tẩy trên dưới Bích Nguyệt Cung một lần. Hậu cung an ổn chưa được bao lâu, những người khác đã dám vươn tay dưới mí mắt nàng rồi.
Huệ tần đang mải suy nghĩ, bên tai bất chợt vang lên tiếng Thu Vãn.
“Vậy vì sao ngay cả tần thiếp ngài cũng không nói?” Thu Vãn nói: “Tần thiếp còn tưởng mình mập lên, mỗi ngày đều cố gắng vận động, nếu không cẩn thận……”
Huệ tần nhất thời cứng đờ cả người.

Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, Huệ tần đột nhiên vô cùng lo lắng đẩy tay Thu Vãn ra, vội vàng chạy ra ngoài.
“Ta, ta đi phòng bếp nhìn xem canh nấu xong chưa……”
Thu Vãn nhìn bóng dáng Huệ tần biến mất phía sau cánh cửa, lại sờ bụng mình, lúc này mới thở dài một hơi.
……
Buổi tối, Thu Vãn vẫn biến thành mèo như thường lệ.
Nàng nhìn mình bên trong gương đồng, cảm giác thân mèo cũng mập ra một vòng, đặc biệt là bụng, lồi hẳn ra một cục .
Ban đầu nàng còn tưởng mình béo, hiện tại thịt mỡ lại biến thành bảo bảo.
Thu Vãn vươn móng vuốt sờ bụng, ưu sầu suy nghĩ.
Không biết sau này sinh ra, rốt cuộc là người hay là mèo đây?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.