Bạn đang đọc Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!! FULL – Chương 67
Thiên Tuyết quay lại thì thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt có chút kỳ lạ, nàng ngồi xuống ghế nhìn mọi người hỏi: “Làm gì mọi người nhìn ta gê vậy?”
Sở Vân lên tiếng hỏi: “Khi nãy cung chủ gặp muội dã nói chuyện gì vậy?”
Thiên Tuyết nhún vai đáp: “Cũng chẳng có gì, hắn đến là đưa cho ta mảnh ngọc bội này.” Vừa nói nàng vừa cầm mảnh ngọc bội lên xoay xoay trên tay.
Lương Thanh thấy mảnh ngọc bội thì giật mình vội nói: “Phó cung chủ, người nói…..cung chủ tặng người mảnh ngọc bội này sao?” Thiên Tuyết gật đầu.
Sở Vân lại hỏi: “ngài ấy có nói gì với muội không?”
Thiên Tuyết lắc đầu: “Không có, ta nói nếu muốn ta nhận thì từ giờ hãy tránh xa ta ra thì ta mới nhận, vậy mà hắn lại đồng ý khiến ta cũng có hơi bất ngờ.”
Lương Thanh quay sang nhìn Sở Vân rồi quay lại nhìn nàng nói: “Thuộc hạ thật sự không thể nhịn nữa rồi.”
Lam Diệp ngạc nhiên nhìn anh: “Ngài có chuyện gì mà không nhịn được.”
Lương Thanh nhìn Thiên Tuyết và nói: “Phó cung chủ, vốn chuyện này cung chủ không cho thuộc hạ nói nhưng thuộc hạ lại không thể để người cứ mãi hiểu lầm ngài nên hôm nay thuộc hạ nhất định phải nói ra.”
Thiên Tuyết hỏi: “Hiểu lầm? Giữa ta và hắn thì có gì mà hiểu lầm?”
Lương Thanh đáp: “Thật ra chuyện của cung chủ và Kiều Liên…”
Thiên Tuyết nghe đến đây thì không muốn nghe đến nữa, nàng cắt ngang: “Chuyện đó ta không muốn nghe nữa, chính miệng hắn thừa nhận ngươi còn muốn đỡ lời cho hắn sao?”
Lương Thanh: “Nhưng mà……”
Thiên Tuyết tức giận nói: “Nếu ngươi cứ mãi nói về chuyện này thì đừng mong ngày mai được bước nửa bước vào đây để gặp A Diệp.” Lương Thanh nghe vậy thì im bặt, khó khan lắm ánh mới có được cơ hội này nên dĩ nhiên là không thể đánh mất.
Nhưng cung chủ cũng có ơn với anh nên anh cũng không thể im lặng được, thật là tiến thoái lưỡng nan khiến Lương Thanh vô cùng khó xử trong lòng.
Sở Vân thấy nét mặt khó xử của Lương Thanh thì y quay sang nói với Thiên Tuyết: “A Tuyết, muội đừng như vậy, biết đâu muội thật sự hiểu lầm cũng chủ thì sao?”
Thiên Tuyết: “Nhưng mà chính hắn nói…..”
Sở Vân nhẹ nhàng nói: “Đôi khi những gì chúng ta nghe cũng chưa chắc là đúng, muội hãy thử nghe Lương Thanh nói xem sao.”
Thiên Tuyết nghe vậy thì cũng từ từ dịu xuống, anngf quay sang Lương Thanh và nói: “Được rồi, ngươi nói đi!”
Lương Thanh nghe vậy thì mừng rỡ vội quay sang cúi tạ Sở Vân, Sở Vân lắc đầu ý bảo không cần, anh bắt đầu quay sang nhìn Thiên Tuyết và nói: “Phó cung chủ, thật ra mọi người hiểu lầm cung chủ cả rồi.
Cung chủ cùng các nữ nhân ở kỹ viện kia vốn không hề có chuyện gì cả.
Lúc trước người vì chuyện của Sở dược sư nên mới mang bọn họ về muốn chọc tức Sở dược sư cùng muốn kiểm chứng lại chính mình nhưng thực ra người chẳng hề có hứng thú nào với họ cả.
Cung chủ yêu chiều họ để họ tự ý gây khó dễ cho Sở dược sư là vì ngài ấy tức giận khi Sở dược sư từ chối cung chủ.”
Lương Thanh ngừng một chút lại kể tiếp: “Sau này khi người tỉnh lại thì quay mặt không còn quan tâm hay chạy theo cung chủ nữa khiến cung chủ có chút hụt hẫng, ngài ấy mãi theo dõi người đến lúc nhận ra đã yêu người từ lúc nào thì người lại phũ phàng từ chối khiến ngài ấy không thể tin, vô tình ngài ấy gặp Kiều Liên ở kỹ viện nên mang cô ta về, hang ngày diễn cảnh ân ái, chiều chuộng cô ta chỉ vì muốn được thấy người tức giận nhưng ngược lại người chẳng hề để ý.
Khi biết cô ta vô lễ gây chuyện với người thì cung chủ liền trách phạt và cảnh cáo cô ta không được gây chuyện với người.
Lần trước cô ta mắng nhiếc người, cung chủ thấy người rơi lệ liền trừng phạt ả và đuổi ả ta ra khỏi địa cung.
Chuyện thật sự là như vậy chứ không phải như người vẫn nghĩ đâu ạ!”
Sở Vân, Văn Chiêu, Lam Diệp và Thiên Tuyết như trời trồng sau khi nghe những gì Lương Thanh vừa nói, Thiên Tuyết lẩm bẩm: “Ta có khóc sao? Khi nào vậy?” Rồi nàng chợt nhớ đến lúc đó sau khi nghe Kiều Liên mắng
xong thì đột nhiên lại nhớ đến gia đình của mình mà không kiềm long được mà rơi lệ.
Nàng giật mình: Từ bao giờ mà hắn lại âm thầm quan tâm đến nàng như vậy chứ?
Sở Vân bây giờ cũng lên tiếng: “A Tuyết, trong lần đi du ngoạn này ta cũng vô tình bắt gặp Kiều Liên, cô ta giờ là người của bọn buôn người tàn nhẫn.
Trông cô ta hiện tại vô cùng thê thảm nên ta đã dùng tiền chuộc cô ta ra
và đưa thêm một ít lộ phí để cô ta xoay sở.
Sau khi nghe Lương Thanh nói xong thì ta hiểu cung chủ đã vì muội mà trừng phạt cô ta nặng đến mức nào.”
Lương Thanh nói tiếp: “Khi cô ta mới mắng người xong thì cung chủ lập tức mang ả ban tặng cho đám thuộc hạ là đám thổ phỉ ngài từng thu phục.
Đến khi thấy người khóc thì cung chủ đã hông nương tay bán ả cho bọn buôn người làm nô lệ để trút giận cho người.”
Sở Vân cũng nói thêm: “A Tuyết, ta thấy cung chủ dường như rất yêu muội.
Từ trước đến giờ cung chủ chưa cho phép ai gọi thẳng tên ngài ngoại trừ muội đó.
Ta đã theo cung chủ cũng đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy ngài ấy ôn nhu với bất cứ ai, mỉm cười với bất kỳ ai và đặc biệt là dịu dàng với bất cứ ai.”
Lương Thanh cũng nói: “Cung chủ thật sự rất yêu người, ngài ấy đã vì người mà thay đổi rất nhiều.
Từ một cung chủ cao cao tại thượng lại hạ thấp mình đến Thanh An viện giúp người làm việc.
Phó cung chủ là người duy nhất mà ngài ấy đối đãi như vậy, chẳng lẽ người không hiểu sao?”
Lương Thanh nói tiếp: “Còn nữa, ngọc bội này là ngọc bội của danh phận cung chủ phu nhân đã được cố cung chủ phu nhân truyền lại.
Ai nhận được ngọc bội này hiển nhiên sẽ là cung chủ phu nhân danh chính ngôn thuận.
Nay ngài ấy tặng người thì cũng xem như đã xác định tình cảm với người.”
Thiên Tuyết giật mình nhìn chầm chầm vào ngọc bội, nàng hiện tại trong lòng vô cùng rối loạn.
Từ một tên thần kinh bị cong.
Đùng một cái được nàng bẻ thẳng rồi lại còn yêu nàng nữa chứ! Đã vậy hắn ở bên đám nữ nhân kia mà
vẫn còn “zin” mới gê.
Quá nhiều thông tin khiến não của nàng load không kịp.
Từ từ! Cho nàng thơi gian để tiếp thu hay không? Đây quả thật là những chuyện rất khó chấp nhận đó a~~~!
Mọi người nhìn thấy mặt nàng đủ loại cảm xúc thì cũng hiểu nàng đang rất hoang mang nên mọi người chỉ âm thầm rời đi để cho nàng có thời gian suy nghĩ và chấp nhận về những chuyện mà Lương Thanh vừa kể ra..