Bạn đang đọc Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!! FULL – Chương 14
Thần Phong về tới Hắc Long điện thì bước thẳng lên ghế suy nghĩ: “Nàng ấy sao lại thay đổi vậy chứ? Ta có cảm giác nàng ấy đã không còn như xưa nữa và dường như cách nàng ấy nhìn ta chỉ còn là chán ghét và tránh né1
mà thôi.
Tại sao chứ?”
Đúng lúc ấy Nguyên Vân bước vào, y cúi đầu nói: “Cung chủ.”
Thần Phong nhìn thấy y thi tâm trạng vui lên hẳn, vội vàng bước xuống định nắm lấy tay Nguyên Vân nhưng y đã nhanh chân mà né tránh, Thần Phong thất vọng nói: “Sở Vân, sao ngươi lại đến đây?”
Nguyên Vân đáp: “Thuộc hạ nghe nói ngài vừa mới mang thêm hai nữ nhân về đây.”
Thần Phong mỉm cười hỏi: “Thì sao? Ngươi ghen sao?”
Sở Vân vẫn bình thản đáp: “Thuộc hạ chỉ muốn nói là mong cung chủ đừng để họ làm phiền đến A Tuyết, muội ấy không phải là người dễ bắt nạt.
Đến cuối cùng người rước phải nhục là hai người kia cùng cung chủ mà thôi.”
Thần Phong chau mày: “Ngươi gọi nàng ấy nghe thuận miệng nhỉ? Lúc trước còn bị nàng ấy làm khó dễ đủ điều vậy mà giờ hai người có vẻ thân thiết nhỉ?”
Sở Vân cười nhạt: “Từ sau khi tỉnh lại muội đã thay đổi hoàn toàn, tốt bụng hơn, vui tính hơn và trượng nghĩa hơn.
Thuộc hạ còn được muội ấy bả vệ và dạy võ công và cùng nhau trò chuyện nên thuộc hạ và muội ấy than nhau là chuyện bình thường.”
Thần Phong nét mặt buồn buồn nói: “Vậy ta và người cũng trò chuyện nhưng sao ngươi không thể thân với ta mà lại luôn tránh né ta?”
Sở Vân gạt câu nói ấy sáng một bên: “Thuộc hạ chỉ muốn nói như vậy, không còn gì thuộc hạ xin phép.” Nói rồi y nhanh chóng xoay người rời đi.
Thần Phong thất thần bước lên chiếc ghế cung chủ, đưa tay nâng lấy trán tự hỏi: “Rốt cuộc ta đã làm gì sai mà ai cũng lạnh nhạt với ta như vậy? Hay là chỉ duy nhất đối với mình ta như vậy mà thôi?” Hắn cứ mãi ngồi đó mà tự hỏi bản than đến tận đêm muộn mới quay về phòng nghỉ ngơi.
– ————*******————-
Thiên Tuyết sau khi tắm rửa xong thì tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, nàng cùng Lam Diệp ra bàn trà trước sân ngồi ngắm hoàng hôn và thưởng trà chiều.
Trong lúc cả hai đang trò chuyện thì Sở Vân đi đến cất tiếng gọi: “A Tuyết, A Diệp!”
Cả hai đứng dậy mỉm cười chào y, Thiên Tuyết cười hỏi: “A Vân, sao huynh lại đến đây? Có chuyện gì sao?”
Lam Diệp lên tiếng: “Mời Sở dược sư ngồi xuống dùng trà.”
Sở Vân gật nhẹ rồi ngồi xuống nhận lấy ly trà do Lam Diệp đưa và nói: “Ta nghe nói hôm nay có người đến gậy chuyện với muội đúng không?”
Thiên Tuyết cười cười đáp: “A Vân ca không cần lo, hai ả đó đã bị muội đuổi đi cùng với tên cung chủ đó luôn rồi.
Chỉ tội cho hai nha hoàn của muội bị ả ta tát cho sưng cả một bên mặt còn đang đắp muối bên trong kìa.”
Sở Vân bật cười: “Có nặng không? Mai muội hãy đưa cô ấy đến dược phòng của ta lấy thuốc về thoa lên cho nhanh lành.”
Thiên Tuyết gật đầu: “Dạ A Vân ca, à! Hai ngày nữa huynh có rảnh không?”
Nguyên Vân quay sang nhìn nàng thắc mắc: “Muội có chuyện gì sao?”
Lam Diệp lên tiếng: “Dạ là vì hôm ấy phó cung chủ định đến song bạc Long Phát và Song Phát nhưng thuộc hạ bận đi đến Ỷ Mộng lâu và Tú Nhạc phường không thể theo cùng nên muốn nhờ Sở dược sư đi cùng người và chỉ dẫn
cho người về việc kinh doanh ạ.”
Sở Vân uống hết ly trà trong tay rồi quay sang hỏi: “Chỉ dẫn thì ta không dám nhưng có một thời gian ta là tả hộ pháp nên cũng biết chút ít, muội định khi nào đi?”
Thiên Tuyết suy nghĩ một hồi thì nói: “Khi nào muội đi muội sẽ đến dược phòng tìm huynh nhé?”
Sở Vân gật đầu: “Được, vậy khi đó ta sẽ ở dược phòng đợi muội.
Thôi, ta đến hỏi thăm muội một chút ta về đây.
Ta còn có chút công việc.”
Thiên Tuyết gật đầu: “dạ đa tạ A Vân ca đã đến thăm muội.” Nàng cùng Lam Diệp đứng lên tiễn Sở Vân ra đến cửa thì mới quay vào trong tiếp tục uống trà trò chuyện đến gần khuya mới về phòng nghỉ ngơi..