Bạn đang đọc Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!! FULL – Chương 10
Về đến biệt viện, Thiên Tuyết sai người nhóm lửa hong khô áo cho Sở Vân rồi quay sang căn dặn Nhị nương nấu canh gừng cho y.
Nàng cũng sai Lam Diệp mang một chiếc chăn dày ra cho y đắp lên tránh cảm lạnh khiến Sở Vân được thụ sủng mà nhược kinh.
Nàng quay sang nhìn thấy ánh mắt sợ hãi và lo lắng của y khiến nàng bật cười, Thiên Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Sở dược sư không sao chứ? Rốt cuộc chuyện lúc nãy là sao?”
Sở Vân đáp: “Bẩm phó cung chủ, thật ra là khi thuộc hạ bước từ phòng dược ra thì bị cô ấy va vao rồi sai nha hoàn tạt cả thau nước rửa chân lên người và mắng chửi nhục mạ thuộc hạ lại còn muốn ra tay với thuộc hạ nữa.
May mà người đến kịp, thuộc hạ xin đa tạ phó cung chủ.” Y vừa nói vừa cúi người đa tạ nàng.
Thiên Tuyết lắc đầu xua tay lẩm bẩm: “Không sao, mà tên Thần Phong ấy không phải yêu ngài sao? Sao lại để ngài bị ức hiếp vậy chứ?”
Sở Vân nghe vậy liền rối rít phủ nhận: “Không có, phó cung chủ đừng hiểu lầm.
Thuộc hạ và cung chủ….”
Chưa nói hết lời thì Thiên Tuyết đã xen ngang: “Ta có nói gì đâu mà ngài phản ứng gê vậy, còn hơn là quỳ tím gặp base nữa, với lại hắn có yêu thích ngài hay không thì liên quan quái gì đến ta chứ? Nhưng thấy có vẻ người kia không phải lần đầu ức hiếp người như vậy đâu nhỉ không lẽ hắn không biết sao? Gần sát tẩm viện của hắn cơ mà.”1
Sở Vân đáp: “Cung chủ đã ra ngoài từ lâu nên người không có trong Huyết Long cung ạ.
Cung chủ cũng chẳng để ý đến những chuyện này hơn nữa bình thường có cung chủ thì nàng ta cũng không dám quá phận như vậy”
Nàng hỏi tiếp: “Hắn lại dám như vậy sao? Nữ nhân là do hắn vác về mà hắn làm như không liên quan vậy.
Còn cái tên Diệp Chiêu Văn đâu! Ám vệ gì mà để người của Huyết Long bị bắt nạt như vậy mà chẳng thấy mặt hắn đâu là sao?”
Sở Vân khi nghe nàng hỏi đến tên ấy thì gương mặt có chút phím hồng thấp giọng đáp: “Diệp….Diệp ám vệ cũng đi theo cung chủ rồi ạ!”
Thiên Tuyết nghe xong thì đã hiểu, thấy y gương mặt phiếm hồng thì Thiên Tuyết khẽ cười phì thầm nghĩ: “Bé thụ đáng yêu thế này thảo nào hai tên nam nhân kia bị bẻ cong hết cũng phải.”
Thiên Tuyết im lặng nhìn Sở Vân bưng bát canh gừng lên uống, gương mặt thanh tú với ngũ quan hài hòa, mái tóc đen dài được buộc hờ phía sau tạo nên nét ôn nhu như ngọc khiến ai gặp đều muốn đưa tay ra che chở, quần áo
trên người cũng đơn giản một màu xanh lục trơn với đai lưng trắc ôm gọn vòng eo mảnh khảnh.
Từng cử chỉ nhẹ nhàng từ tốn với gương mặt kia gợi cho nàng nhớ đến người bạn than ở kiếp trước của mình.
Cậu ấy tên Thẩm An Quân, là con nuôi của bác hai của nàng.
An Quân từ nhỏ đã phát hiện ra giới tính của mình nhưng vì sợ người nhà biết được nên Thiên Tuyết đã cùng cậu giấu kín suốt bao năm qua, hai người cùng tuổi lại cùng sở thích nên than nhau từ nhỏ, cả hai cùng nhau thi vào trường cảnh sát và lại cùng nhau vào chung một đội.
Giờ nhìn người này khiến Thiên Tuyết không khỏi nhớ đến người bạn kia của mình, trong long nàng tự nhủ phải bảo vệ Sở Vân thật tốt tựa như nàng đang bảo vệ người bạn than mình ở kiếp trước vậy.
Thiên Tuyết mở lời hỏi: “Mà Sở dược sư bị bắt nạt vậy sao lại không nói gì chứ? Nếu ta không đến thì e là ngài thê thảm với cô ta rồi!”
Nét mặt Sở Vân bỗng chốc trùn xuống, y buồn bã đáp: “Thuộc hạ từ nhỏ đã là cô nhi bị mọi người ghét bỏ, hàng ngày bị bạn bè đồng trang lứa luôn bắt nạt nên thuộc hạ cũng đã quen.
Đến lúc mười tuổi mới được một y sư nhận
nuôi và đem về nuôi dưỡng, từ đó thuộc hạ mới có nơi gọi là nhà.”
Thiên Tuyết lại hỏi thêm: “Vậy ngài có học võ công chứ?”
Sở Vân thật thà lắc đầu: “Từ nhỏ thân thể của thuộc hạ yếu ớt nên chỉ được sư phụ dạy đọc sách cùng y thuật mà thôi.”
Thiên Tuyết nghe đến đây thì có chút thương cảm cho số phận của y.
Nàng mỉm cười nói: “Vậy từ mai ngài hãy đến đây cùng bọn ta luyện tập, ta sẽ dạy ngài vài chiêu thức phòng thân.”
Sở Vân vốn cũng có nghe chuyện nàng và mọi người luyện tập với nhau nhưng vẫn còn lo sợ nàng về những chuyện trước kia khiến y e ngại.
Thiên Tuyết nhìn ra được nên mở lời: “Ngài đừng lo, Thẩm Thiên Tuyết ta không còn như xưa.
Ta sẽ không làm những việc tổn hại người vô tội đâu, hơn nữa ta đã nói sẽ bảo vệ ngài nên ngài hãy an tâm.”
Sở Vân vốn tính cách hiền lành hòa nhã nên khi nghe nàng nói xong liền vui vẻ cúi đầu nói: “Thuộc hạ xin đa tạ phó cung chủ giúp đỡ.”
Thiên Tuyết mỉm cười: “Thấy ngài có vẻ lớn tuổi hơn ta, ta có thể xem ngài là huynh trưởng của ta và gọi ngài là A Vân chứ? Ngài cứ gọi ta là A Tuyết là được rồi.”
Nguyên Vân có chút khó xử nói: “Phó cung chủ, chuyện này….”
Thiên Tuyết cười tươi nói: “Không lẽ ngày chê ta không xứng làm muội muội của huynh sao?”
Sở Vân vội phủ nhận: “Không có, đa tạ phó cung chủ xem trọng thuộc hạ!” Sở Vân cúi đầu cung kính với Thiên Tuyết.
Nàng hơi khó chịu nói: “A Vân, huynh không cần mỗi tí lại cúi đầu với ta đâu, giờ huynh là ca ca của ta đấy.
Có ai đời ca ca lại cúi đầu với muội muội không hả?” Sở Vân mỉm cười nhìn Thiên Tuyết, vị phó giáo chủ này thật đáng yêu quá đi.
Và từ hôm đó mỗi sáng sớm lúc 6 giờ là Nguyên Vân lại đến cùng với Thiên Tuyết và mọi người tập luyện, nàng còn dạy thêm cho y một số chiêu thức cơ bản phòng thân trong quân đội để y có thể bảo vệ bản thân mình trong
lúc cần thiết, cũng từ đó Thiên Tuyết và Sở Vân cũng thân thiết với nhau hơn..