Cưng Chiều

Chương 19


Đọc truyện Cưng Chiều – Chương 19

96 giờ, bốn ngày bốn đêm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Ví dụ như, hiện tại ai tiến vào phòng xép bình thường, chưa đầy bốn mươi mét vuông này, nhất định nghĩ không ra bộ dáng ban đầu của nó——

Một gian phòng, vách tường là màu lam nhạt sạch sẽ, mùa hè, trông thấy màu xanh da trời như vậy, trong lòng phảng phất có gió nhẹ thổi qua, mát mẻ thoải mái, rất thoải mái, mùa đông, trông thấy màu xanh da trời như vậy, trong lòng phảng phất có mây trắng thổi qua, lười biếng, thật ấm áp.

Sáng sáng màu xanh nhạt, lại để cho phòng nhỏ lớn cỡ bàn tay một chút dường như cũng biến thành rộng rãi rất nhiều.

Trên tường không có đồ vật gì, chỉ treo một cái khung hình, bên trong không có ảnh chụp, vây quanh lấy một trang giấy, là một vị đã từng quyền cao chức trọng, đột nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm vẽ xấu ——

Trong bức tranh vẽ hai chàng trai, một người chu môi tròn mắt, một người vừa lạnh lùng lại vừa đẹp trai, hai người đang KISS, chung quanh tràn ngập tim lớn tim nhỏ, trong trái tim viết:

Vợ yêu không được khi dễ ông xã, phải tương thân tương ái một vạn năm, nhớ lấy!

Không nghĩ tới, tiến sĩ ngành kiến trúc, mặc dù về sau lại chuyển sang kinh doanh gần mười năm, vẫn không đánh mất kỹ thuật đồ hoạ lúc trước, bức tranh cứ như hoạt hình, đáng yêu không chịu được!!

Người xem duy nhất cũng không thèm khen, mắt nhìn con thú nhồi bông trong phòng, lại quay đầu nhìn bức tranh:

“Bĩu môi thật là khó xem!” Còn nói chỉ có đồ ngốc mới vẽ loại tranh mà ngay cả trẻ mẫu giáo cũng không vẽ.

Nói tới nói lui, lại đánh vỡ dự toán mua một cái khung xinh đẹp, cẩn thận treo trên tường, nhìn nhìn, khoé miệng cũng nhếch lên, cả buổi cũng không rời mắt.

Thật không biết ——

Đồ ngốc vẽ tranh, với đồ ngốc xem tranh cười ngây ngô, ai ngốc hơn?

Đánh vỡ dự toán không chỉ cái khung tranh này, luôn luôn tính toán tỉ mỉ, không sợ chịu khổ, tiết kiệm thành thói quen Lâm Ngôn nói sợ nóng, muốn mua một cây quạt về nhà, Tô Tử Long không đồng ý:

“Bé yêu, quạt dùng được cái gì? Phòng bếp không có ổ điện, em đi vào nấu cơm, căn bản thổi không đến! Mua máy điều hòa a.”

Lâm Ngôn nói lúc nấu cơm luôn tập trung tinh thần cao độ, không cảm thấy nóng, buổi tối lúc ngủ hóng hóng gió quạt máy là được rồi.

Tô Tử Long kiên quyết không đồng ý, tiền có thể kiếm, người nóng hư mất làm sao bây giờ? Cần phải mua điều hòa!

Lâm Ngôn đành phải nói thật, cậu không sợ nóng, bị cảm nắng còn không sợ, chỉ sợ tên đại ngốc nào đó thức suốt đêm không ngủ hất nước trên mặt đất, mua quạt cho anh ngủ thoải mái chút.

Làm nũng. Chơi xấu. Không nói đạo lý. Ông xã, em yêu anh. Dùng mọi biện pháp, khuyên can mãi, hai người đều lui một bước, chọn một biện pháp tạm ổn nhất, mua một cái quạt lạnh đang thịnh hành về, xưởng còn khuyến mãi hai thùng dầu ăn.

“Nể mặt” hai thùng dầu ăn, Lâm Ngôn bĩu môi nhỏ hơn một chút, sắc lang nào đó vẫn còn bên cạnh uy hiếp: Em yêu, em mà còn bĩu môi nữa là anh hôn đó.

Đây chính là siêu thị đồ điện tổng hợp với một biển người…

Honey lập tức không bĩu môi nữa, nhưng, dường như lại có chút tiếc nuối, nếu không có người thì tốt rồi.

Ai, honey ah honey, đến cùng ai mới là sắc lang đây?

Tiểu phòng xép chưa đầy bốn mươi mét vuông, quạt lạnh một khi mở đều trải khắp phòng, chỉ có một chút không tốt, tạp âm lớn.

Nhưng có hai đồ ngốc không nghĩ như vậy, tạp âm tốt, tuy nói tiểu phòng xép này cách âm hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn là có chút tạp âm tốt hơn! Như vậy, lúc làm “vận động” nào đó, không cẩn thận phát ra thanh âm gì đó không nên phát ra, hàng xóm sẽ không tới gõ cửa, cứ như vậy, ở chung hoà thuận, bình an vô sự, thật tốt.

Gian phòng nhỏ, không bỏ xuống được giường lớn.

Vốn cũng không có ý định mua giường, tốn nhiều tiền, có thể gian phòng nhỏ, Lâm Ngôn từ siêu thị mua một khối nệm chăn dày trải trên mặt đất, lại mua thêm mấy mét vải đẹp mắt lại tiện nghi, làm grap bao lấy nệm chăn, cạnh góc dùng thô may vá kéo căng, qua đoạn thời gian thì tháo ra đem giặt, lại thay một tấm vải khác, mỗi một tấm vải lớn nhỏ đều là bao hết chăn đệm dày, còn đủ làm bức màn.

Bên cửa sổ, dưới sàn nhà, một màu, mặt tường màu lam nhạt, đẹp hơn.

Trong phòng còn có một TV, một cái bàn, hai cái ghế, đặt ở góc bên trái, xếp chỉnh tề quần áo vừa phơi khô, hai ngày này, lại thêm một mớ, đó là Lâm Ngôn mua về cho Tô Tử Long, mặc dù không cách nào so sánh với quần áo Tô Tử Long mặc trước kia, nhưng từng cái đều là Lâm Ngôn tại chợ bán đồ cũ, chọn đến chọn đi, chọn lại chọn, mỗi một cái đều là bộ dáng tốt nhất, thoải mái nhất.


Quần áo mua về, đều đem giặt một lần, nhất là quần lót, Lâm Ngôn giặt bằng xà phòng xong, lại lấy nước ra nấu, mới cho Tô Tử Long mặc.

Trong góc bên phải, chú heo phấn hồng cùng gấu Winny ngủ gật ngồi tương thân tương ái, hai vị này mỗi ngày tư thế ngồi đều không giống nhau ——

Tô Tử Long bày, Winny cùng heo phấn hồng mặt đối mặt, chơi trò hôn nhau.

Lâm Ngôn bày, heo phấn hồng ngã vào trong ngực Winny, cùng một chỗ nằm ngáy o..o……

Đồ vật trong căn phòng nhỏ, cứ như vậy nhiều thêm.

Còn có, một gian phòng bếp, một gian phòng tắm ——

Vách tường đều cọ rửa sạch sẽ, trên tường phân biệt đính hai cái giá đỡ, một cái đặt đồ dùng rửa mặt, một cái đặt củi gạo dầu muối, phòng tắm nhiều hơn cái gương, phòng bếp nhiều hơn cái tủ nhỏ, cộng thêm hai cái phích nước nóng.

Phòng bếp vừa đủ đứng một người rưỡi chỉ có thể đứng một người, không có sao, dù sao người nào đó mà tiến vào, ngoại trừ phá hư, vẫn là phá hư, đúng lúc miễn anh ta đi vào.

Gian phòng màu xanh nhạt, phòng tắm sạch sẽ, phòng bếp, là nhờ công lao của nước sơn “khắp nơi toả ánh sáng màu” bảo vệ môi trường nào đó, nho nhỏ hai thùng, 400 đồng, hoàn toàn ở trong dự toán, là nên chi, nên chịu mệt, tiền là Lâm Ngôn chi, mệt mỏi là Tô Tử Long chịu.

Ngoại trừ tiến phòng bếp nấu cơm, những thứ khác tất cả thể lực sống, ngoại trừ thật sự thật sự thật sự không biết làm, còn lại cạo rửa tường, chuyển, kháng, vận, đều là Lâm Ngôn chỉ huy, Tô Tử Long một người làm, vốn hơn 30 giờ có thể làm hết sự tình, bởi vì anh không cho phép Lâm Ngôn nhúng tay, cho nên phải tiêu tốn gấp hai thời gian.

Chỉ là cơm như thế nào anh cũng không làm, không phải bởi vì thừa hành theo câu danh ngôn “con trai tránh xa nhà bếp”, chỉ vì, anh chỉ thích ăn cơm vợ yêu nấu, không có biện pháp.

Căn phòng nhỏ trở nên đẹp như vậy, ai còn nhận ra chứ?

96 giờ, bốn ngày bốn đêm, thật có thể thay đổi rất nhiều sự tình.

Ví dụ như, tập đoàn Long Đằng thay đổi lão bản.

Tô lão phu nhân, đã 72 tuổi, sớm đã ẩn cư phía sau màn nhiều năm, hôm nay “tái xuất giang hồ”, mặc dù Long Đằng truyền ra ngoài tin tức là Tôn thiếu gia tự nguyện từ chức, nhưng một người trẻ tuổi phong nhã hào hoa, làm nên sự nghiệp như thế, ai mà tin chứ?

Nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, ngay cả Nhị lão gia Tô gia sau khi thương thế tốt lên, một mực định cư ở nước ngoài, chỉ là ngẫu nhiên mới về nước đều nghe thấy, đêm đó, gọi điện thoại cho mẹ ——

Hỏi như thế nào, mẹ cũng không chịu nói ra nguyên nhân cháu trai từ chức.

Biết rõ mẹ có nhiều cố chấp, Nhị lão gia thay đổi chủ đề:

“Mẹ, nếu như năm đó con bị tai nạn xe cộ không cứu được, người có hối hận không? …

Mẹ, con rất hối hận ba năm trước đây vì hờn dỗi, trả thù, cùng người đối nghịch. Nhưng con không hối hận 30 năm trước kiên trì quyết định của mình, cưới Tiểu Mai, con đời này thật may mắn vì có thể lấy cô ấy làm vợ…

Con nghĩ, Tử Long đều ba mươi ba tuổi, chỉ có chính nó mới biết được, nó đến tột cùng nghĩ tới cuộc sống như thế nào…

Mẹ, người bên kia có khoẻ không? Có cần con trở về hay không? …”

Lão phu nhân không nói lời nào, nửa ngày, bên trong ống nghe truyền đến tiếng rè rè, người bên kia đã cúp điện thoại.

Có khoẻ không? Tuyệt không khoẻ.

Dù sao không phải giới kinh doanh 20 năm trước rồi, lão phu nhân lòng có dư, lực chưa đầy.

Cũng may, có người dùng hơn mười trang giấy viết thư đem Long Đằng sắp tới quy hoạch, phát triển phương hướng, sách lược tiến công, cần phải chú ý hạng mục công việc, cùng với nhân viên cao tầng bên trong, ngoại bộ đối thủ cạnh tranh, đối tác sở trường đặc biệt cùng ưu khuyết điểm, vân vân và vân vân, chi tiết rõ ràng rành mạch mà đưa tới trên bàn của bà.

Nhìn xem chữ viết quen thuộc trên giấy, lệ theo khoé mắt che kín nếp nhăn chảy ra, thật sự là già rồi, cố chấp cứng rắn chính mình trở nên thích rơi lệ.

Nghe thấy có người gõ cửa, lão phu nhân vội vàng lau đi nước mắt, quản gia cầm một phong thư đi tới, là chinh tín xã đưa tới ảnh chụp cùng tư liệu điều tra, sau khi xem xong, bà biết rõ, người viết thơ kia đã tìm được việc làm.


Bằng cấp chứng minh không có, trên 30 tuổi, muốn tìm công việc tốt quá khó khăn.

Tô Tử Long làm công việc văn thư tại một công ty bất động sản.

Một văn thư nho nhỏ, đối Tô Tử Long thật sự mà nói là nhân tài không được trọng dụng rồi, nhưng nghĩ lại trong ba năm tạo ra một gia nghiệp có thể so với Long Đằng, chỉ có thể dựa vào bất động sản mới có thể làm được, chỉ có từng bước xâm nhập, mới có thể có cơ hội, Tô Tử Long không chút do dự đi làm.

Chức vị không cao, tiền lương không thấp, mới vừa đi làm công ty đã cấp cho điện thoại di động.

Bởi vì công việc quá bận rộn, sớm nhất cũng phải 8 giờ mới có thể về đến nhà.

Hôm nay là ngày thứ ba mươi sáu Tô Tử Long đi làm.

Tối hôm qua, làm việc suốt đêm, trời sắp sáng anh mới ngủ.

Sáng sớm, Lâm Ngôn nhẹ chân nhẹ tay mà làm tốt điểm tâm, chuẩn bị tốt nước rửa mặt, kem đánh răng, quần áo chọn tốt, mới đi gọi Tô Tử Long.

Có người nói đối với người ngủ không chịu dậy, hôn một cái là thức liền, kết quả, hôn rồi lại hôn, thiếu chút nữa hôn đến đất trời u ám, may mắn sắc lang nào đó biết mình có trách nhiệm nuôi gia đình, kịp thời phanh lại, mới không gây thành thảm kịch bởi vì muộn mà bị đuổi việc.

Ăn no nê, cầm cà-mên tràn đầy cơm trưa, tại cửa phòng lập thành menu bữa tối, ôm vợ yêu hôn một phút đồng hồ, Tô Tử Long không thể không đi ra ngoài rồi, không làm sếp thì không thể tuỳ tiện trốn việc, ai…

Bởi vì quạt lạnh, bởi vì không nỡ để cho Tô Tử Long ăn uống thiếu chất, Lâm Ngôn chi vượt dự toán rất nhiều, nên không thể lập tức đem bút máy chuộc về.

Dù sao là đang được nghỉ hè, cậu cũng muốn đi tìm việc.

Tô Tử Long không nói bởi vì sợ Lâm Ngôn vất vả, cho nên không muốn cho cậu đi làm việc, chỉ là đối với heo phấn hồng nói:

“Mệt mỏi một ngày, sau khi trở về nhìn không thấy bà xã, không có cơm ăn, thật đáng thương.”

Lâm Ngôn ngoan ngoãn ở nhà làm tốt đồ ăn cho Tô Tử Long, chờ anh tan tầm.

Lâm Ngôn chuẩn bị đợi Tô Tử Long mang về tiền lương tháng đầu tiên, sẽ đem bút máy chuộc về.

Lập tức phải đi học, học phí còn không có tin tức, nhưng, Lâm Ngôn cũng không nóng nảy, cậu không có ý định tiếp tục đi học, học đại học là vì kéo dài thời gian ngả bài, hiện tại không có tất yếu nữa rồi.

Nghĩ là nghĩ thế, lại không nghĩ tới Tô Tử Long căn bản không có đem tiền lương mang về, mà trực tiếp đem tiền gởi tới trường học Lâm Ngôn, còn lại một ít, giữ lại mua đồ ăn tháng sau, rồi mua một máy nước nóng, tuy nói những ngày này cầm bồn tắm rửa cho honey nửa bất tỉnh sau khi làm xong “vận động”, quả thực giúp rèn luyện lực tay của anh, một chút cũng không bởi vì không cách nào đến phòng tập thể thao mà chậm trễ, nhưng có thể trộm lười một chút vẫn tốt hơn.

Chuộc bút, tạm thời không có khả năng rồi.

Lâm Ngôn đang ngồi trong nhà cân nhắc, sau khi khai giảng trong trường học tìm việc gì đó kiếm tiền…

Tiếng đập cửa vang lên.

Bọn họ chuyển vào ngày hôm sau, liền thay đổi ổ khoá, hai người đều có chìa khoá, không có người biết rõ bọn họ ở tại nơi này, ngoại trừ…

Tâm thần không yên mà mở cửa.

“Anh ——” Tiểu Nguyệt đứng ở ngoài cửa.

“Anh, thật kém cỏi!” Tiểu Nguyệt vừa gặp liền phán một câu.

Lâm Ngôn sắc mặt trở nên tái nhợt.


“Chuyện lớn như vậy, dấu diếm em suốt bốn năm, đến cùng anh có xem em như em gái hay không ah, hại em vẫn cho đậu đỏ khoai lang là đại mỹ nữ, thật đáng ghét! …” Tiểu Nguyệt vừavào cửa vừa ríu ra ríu rít, phàn nàn không để yên.

Lâm Ngôn bình tĩnh trở lại: “Làm sao em tìm được chỗ này?” Lâm Ngôn trông thấy em gái vừa là vui mừng vừa là thương tâm, vốn tưởng rằng gặp lại người nhà, khó càng thêm khó.

“Em đi tìm Tô gia lão phu nhân, nói với bà cụ là, em muốn tới cứu vãn anh, thế là bà đem địa chỉ đưa cho em.” Tiểu Nguyệt không có nói, cô nàng tổng cộng tìm Tô lão phu nhân tới 8 lần.

Lâm Ngôn cúi đầu xuống: “Tiểu Nguyệt, anh không thể nghe em —— ”

Lời còn chưa nói hết, Tiểu Nguyệt tháo xuống túi nặng vác trên lưng, nhét vào trong ngực Lâm Ngôn, giận dỗi nói:

“Yên tâm, em chẳng thèm quản chuyện của anh làm gì, dù sao anh có tin tưởng cô em gái này đâu!”

Lâm Ngôn vội vàng mà ngẩng đầu: “Không phải, Tiểu Nguyệt, em nghe —— ”

“Được rồi…, được rồi…, chọc anh chút thôi…!”

“Tiểu Nguyệt, em mang theo cái gì trong đây thế, nặng như vậy?” Lâm Ngôn buông túi đồ, vào phòng bếp lấy cho em gái một chén súp đậu xanh, Tô Tử Long thích nhất uống đồ uống ướp lạnh.

Tiểu Nguyệt một hơi ừng ực uống cạn, nóng đến sắp chết khát rồi, lưng cõng cái khối “tảng đá lớn đầu” này, cô là từ trạm xe bus chạy tới đây.

“Anh mở ra nhìn xem sẽ biết, anh, phòng nhỏ thu thập thật sạch sẽ … Hai người trải thảm luôn rồi hả? Cái thảm này thật xinh đẹp! … Ah!!!!!!!! Anh, con heo này thật đáng yêu, em thích!!!!!!” Tiểu Nguyệt tuỳ tiện cởi giày, bay về phía chú heo phấn hồng.

Lâm Ngôn mở túi đồ ra, ngây người, bên trong là xì-dầu, dấm chua… Một lọ gia vị, còn có dầu gội đầu, sữa tắm… Rồi đủ thứ linh tinh lang tang nhét đầy các khe hở… Cho đến khi đem cái túi nhét đến tràn đầy, không còn chỗ trống nào mới thôi.

Lâm Ngôn ngực hâm nóng, hốc mắt đỏ lên.

“Những cái này đều có ghi hạn sử dụng, để thời gian lâu cũng không sợ, anh chậm rãi dùng a.”

Cá tính anh trai, Tiểu Nguyệt hiểu rất rõ, cho tiền, đánh chết cũng sẽ không nhận, cho nên cô bé theo như chính mình đánh giá, mua những thứ mà họ cần hằng ngày thành một bao lớn.

Ôm heo phấn hồng, Tiểu Nguyệt đi đến trước mặt Lâm Ngôn:

“Anh, em xin anh, anh ngàn vạn đừng có khóc ah, anh không cần quá cảm động, em đều ghi nợ vào trên người “chị dâu” rồi, hắc hắc, tương lai lại để cho anh ấy chậm rãi trả cho em.”

Tiểu Nguyệt chính là vừa mạnh miệng vừa thích nói bậy, Lâm Ngôn đỏ vành mắt, ngượng ngùng nói với em gái, cái gì mà chị dâu không chị dâu ah.

“Không phải chị dâu? Ah, em đã biết, anh, là “anh rể” a? Hắc hắc, anh ở mặt dưới đúng hay không… anh… Anh đỏ mặt nha…”

Hai anh em trò chuyện không hết lời tri tâm, Lâm Ngôn hỏi em gái, mẹ khoẻ không? Cha hận anh đúng không? Tiểu Phi thân thể như thế nào? …

Tiểu Nguyệt cười nói, anh, mẹ không chỉ một lần thở dài nói Tô tiên sinh có bao nhiêu tốt ah, làm con rể cho ai, người mẹ vợ nào không thích? Sao lại yêu thương tiểu Ngôn nhà của chúng ta chứ?

Kỳ thật, đáy lòng mẹ thoả mãn lắm, chỉ là bà không thừa nhận mà thôi…

Lâm Ngôn chuyển tới phòng bếp nấu cơm cho em gái, Tiểu Nguyệt chính là như vậy, nói cái gì đều không có đứng đắn.

Nơi này cách Lâm gia không gần, Tiểu Nguyệt ăn xong cơm chiều anh trai nấu, sớm đi trở về, tiếc nuối không thể đợi được “anh rể” về, nói sau này có thời gian sẽ tiếp tục tới quấy rối bọn họ.

Đem Tiểu Nguyệt đưa lên xe, Lâm Ngôn bước chậm về nhà.

Trên đường, nghĩ đến lời nói của Tiểu Nguyệt trước khi lên xe, cô nhóc kia khó được nghiêm túc không nói hưu nói vượn như vậy:

“Anh, hai người nhất định phải cố gắng lên, kỳ thật khúc mắc lớn nhất của cha, mẹ chính là cảm thấy có lỗi với Tô lão phu nhân, nếu cụ ấy chịu tiếp nhận hai người, thì cha, mẹ cũng sẽ không nghĩ quá nhiều đâu…

Anh, em nhìn vào bức vẽ treo trên tường kia, cảm giác được hai người nhất định có thể vượt qua tất cả! …

Anh, tuy rằng hiện tại hai người gặp không ít khó khăn, nhưng có người yêu anh như vậy, anh cũng yêu anh ấy, em cảm thấy được, anh thật sự rất hạnh phúc, thật sự.”

Lâm Ngôn về đến nhà làm tốt cơm tối, Tô Tử Long trở về rồi.

Tô Tử Long trước hôn hôn Lâm Ngôn, lại đi tắm rửa, tắm rửa xong, hai người vừa ăn cơm, Lâm Ngôn vừa cùng Tô Tử Long nói về việc buổi chiều Tiểu Nguyệt đến.

Cơm nước xong xuôi.


Tô Tử Long ngồi ở trước bàn bắt đầu ghi báo cáo, trên bàn là các loại sách kiến trúc, xếp đặt thiết kế, mặc dù, bỏ nhiều năm như vậy bắt đầu xem lại không dễ dàng, nhưng bởi vì yêu thích, cũng không cảm thấy khổ cực.

Tiến vào tháng 8, thời tiết nóng lạnh thất thường, báo cáo chưa ghi được bao nhiêu, bên ngoài bắt đầu tích tí tách mưa nhỏ, Lâm Ngôn đóng lại cửa sổ, lại choàng áo khoác cho Tô Tử Long.

Định đi rót cho anh một chén nước ấm, bị Tô Tử Long ôm cổ:

“Lò sưởi nhỏ, chạy đâu?”

Trời giá rét, “lò sưởi nhỏ” tuỳ thời tuỳ chỗ bị chủ nhân ôm vào trong ngực sưởi ấm, vừa thơm vừa ấm, chủ nhân ưa thích vô cùng, cả đời dùng định cái này rồi, không lùi không đổi, ai muốn cũng không cho.

“Lò sưởi” ngồi ở trong ngực chủ nhân, bị chủ nhân ôm gắt gao.

Chủ nhân làm việc rất nghiêm túc, nhìn không chớp mắt.

“Lò sưởi” mới không thèm để ý. Thật sự không thèm để ý sao? Thật sự, “lò sưởi” bề bộn nhiều việc, vội vàng nghiên cứu lỗ tai chủ nhân ——

Mỗi lần anh đều ưa thích cắn vành tai của mình, kỳ thật vành tai của anh mới tốt chơi…”Lò sưởi” cắn một cái, liếm liếm, chủ nhân bắt đầu run lên.

Anh mỗi lần đều ưa thích cắn đầu mũi của mình, kỳ thật cái mũi của anh vừa cao vừa rất…”Lò sưởi ” cắn một cái, mút ngậm, chủ nhân bắt đầu thở gấp.

Anh mỗi lần đều ưa thích hôn hầu kết của mình, kỳ thật hầu kết của anh mới mê người…”Lò sưởi ” hôn một cái, dùng đầu lưỡi liếm, chủ nhân phát điên rồi.

Ôm chặt “Lò sưởi” ném xuống đệm chăn dày, nhào tới, khàn khàn lên án:

“Bé yêu, em câu dẫn anh?”

“Em không có oh oh oh…” Hôn nồng nhiệt đến thiếu chút nữa não thiếu dưỡng khí, honey có chết cũng không hối cải: “… Không có câu dẫn anh mà… Ừm… Ah… Ah…”

Thật sự không có câu dẫn sao?

Quỷ mới tin!

“Ah… Đáng… Ghét… Ah…” Đáng ghét, anh thế nhưng lại dùng lưỡi liếm gan bàn chân người ta, tuy nói vừa tắm rửa xong, nhưng mà chỗ đó, vừa ngứa lại vừa tê dại, máu nhắm thẳng một chỗ tập trung, đem quần chống đỡ cao.

“Bé yêu, em… Thừa nhận hay không thừa nhận?!” Tô Tử Long ngậm lấy ngón chân honey, tay, chân honey đều nhỏ, Tô Tử Long yêu chết đi được.

“… Ah… Đại… Sắc lang… Đại biến thái… Ừm… Ah…” Đúng, gặp được honey, anh liền thay đổi, biến thành đại sắc lang, lại là đại biến thái, biến thái yêu lấy, mê lấy mỗi một chỗ trên người honey.

“… Không… Ah…” Không được, quần sắp rách.

Bàn tay lớn “hảo tâm” mà bò lên trên quần honey, cởi bỏ, kéo xuống khoá kéo, cởi ra đồ lót, cởi quần bên ngoài, kiêu ngạo thẳng tắp mà vọt ra, bàn tay lớn vừa cứu vãn cái quần.

Kiêu ngạo rung động có chút nâng cao, khát khô cổ, cần vuốt ve, một bàn tay lớn “hảo tâm” chụp lên, cao thấp chà xát di chuyển, một bàn tay lớn khác cầm lấy chân nhỏ honey, ngậm lấy ngón chân, mút, hai bên cùng một chỗ điên cuồng kích thích, honey chịu không nổi: “… Long…” Một đạo bạch quang, vui sướng còn hơn thần tiên.

Mặc dù đã bắn ra, nhưng vẫn cảm thấy hư không, muốn người yêu nhồi vào: “… Long…”

Tô Tử Long trườn lên, cắn lỗ tai honey: “… Em yêu… gọi anh đi…”

“… Ông xã… Ông xã… Ông xã…” Ngón tay lau lành lạnh đồ vật dò xét đi vào, nóng hổi nóng hổi.

Honey đã đợi không kịp, uốn éo toàn thân, hai tay bắt lấy tấm lưng rộng: “… Ông xã… Ah… Ah…”

“Đừng nóng vội… em yêu… Lập tức sẽ tới…” Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, cực lớn xông vào bên trong mềm mại lửa nóng chật nghẽn của honey, hợp hai làm một, hai người đều kêu lên, Tô Tử Long lập tức cúi đầu ngậm lấy môi hoeny, hôm nay không có mở quạt lạnh, vạn nhất, bị hàng xóm kháng nghị sẽ không tốt…

Hai giờ sau, Lâm Ngôn được Tô Tử Long dùng máy nước nóng mua không bao lâu tắm rửa thơm ngào ngạt, cùng Tô Tử Long lách vào trong một cái mền.

Ghé vào trong lồng ngực rộng lớn của Tô Tử Long buồn ngủ, Lâm Ngôn lại nghĩ tới lời của em gái…

Rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc!

Thật sự rất hạnh phúc!

Nếu như không phải lần nữa đụng phải tên nhóc Ngũ Triết Nhân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.