Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 7: Phiền toái tới cửa


Đọc truyện Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương – Chương 7: Phiền toái tới cửa

Edit: Bánh Bao Ú + Trầm Mặc

Beta: Tử Liên Hoa 1612

“Mặc đồng học, cậu mau tới, Lê An An bị đánh!” Hứa Tịnh thở hổn hển nói chuyện, còn chưa kịp thở đã bị kéo tới nơi xảy ra sự cố.

Từ xa Mặc Khuynh Thành đã nghe được tiếng của Văn Tư Tư, trong mắt dâng lên vẻ âm u.

“Mọi người đừng đánh nữa, Dịch Hưng, mau kêu bọn họ dừng tay!”

“Tư Tư, cậu thật tốt quá, rõ ràng Lê An An cố ý đổ đồ uống lên người cậu, còn không chịu xin lỗi, không giáo huấn một chút, cô ta sẽ không biết ai là lão đại của năm nhất này!”

Gần đây thịnh hành tóc màu xám như của các bà, Dịch Hưng cũng cố ý đi nhuộm vì để có được niềm vui của nữ thần, nhưng nhìn nữ thần bị người khi dễ, không phải nói nhiều!

“Tôi lại không biết lão đại của năm nhất là ai, không bằng cậu nói cho tôi biết được không?” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Khuynh Thành vang lên, bước nhanh chen vào đám người, che chở trước mặt Lê An An.

Đám người Dịch Hưng không dám động thủ, tay dừng lại giữa không trung, ánh mắt hỏi Dịch Hưng.


“Phế vật!”

Dịch Hưng tức giận mắng một câu, nhìn Hứa Tịnh đứng cạnh Mặc Khuynh Thành. “A, tìm giúp đỡ đến đây, an phận chạy về lớp học không phải xong rồi sao, còn kéo cái đệm lưng lại đây, thế nào, cô không biết Mặc đồng học và Tư Tư nhà chúng ta là bạn tốt sao?”

Hứa Tịnh trốn sau lưng Mặc Khuynh Thành, tăng thêm câu: “Cô ấy cũng là bạn tốt của Lê An An!”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Khuynh Thành trực tiếp hỏi Văn Tư Tư.

“Chị, chị, không đúng, Khuynh Thành, Lê đồng học không cẩn thận đổ đồ uống lên người em, nhưng em không nghĩ tới chuyện sẽ thành ra thế này, thật đấy, Khuynh Thành, chị phải tin tưởng em!” Văn Tư Tư kéo tay Mặc Khuynh Thành, lại giống như nhớ tới chuyện lúc trước, tay đưa tới giữa không trung lại thả xuống, hốc mắt đỏ lên, cố nén nước mắt đã sắp rơi xuống.

Dịch Hưng càng thêm đau lòng, phẫn nộ gào thét: “Mặc Khuynh Thành, cô tránh ra cho tôi! Cô không coi Tư Tư là bạn bè, tôi không quan tâm! Nhưng cơn tức này tôi nhất định phải trả giúp Tư Tư!”

“Dịch Hưng.” Mặc Khuynh Thành không nhường, đôi mắt không có gợn sóng sâu như đáy hồ.

“Các trò tụ tập ở đây làm gì? Còn không mau vào lớp?”

Giáo viên chủ nhiệm Chu Quốc Trạch ưỡn cái bụng bia, nghiêm túc đi tới.

“Thầy giáo, Lê An An bị đánh.” Hứa Tịnh được Mặc Khuynh Thành ra hiệu, tố cáo đám người Dịch Hưng trước.

“Lê đồng học, em sao vậy?” Chu Quốc Trạch thấy cả người Lê An An ướt đẫm, vết bầm tím lớn nhỏ, trong cơn giận dữ quát: “Dịch Hưng, các trò theo thầy đến văn phòng!”

**

“Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?” Chu Quốc Trạch nhìn Dịch Hưng ngay cả chào cũng không chào, trực tiếp ngồi xuống, cũng tùy ý bỏ qua.

“Thầy, đều là lỗi của em, nếu em đi đường cẩn thận một chút, Lê đồng học cũng sẽ không thể làm đổ đồ uống lên người em.” Văn Tư Tư trực tiếp khom người xuống, lại bị Dịch Hưng kiên quyết kéo ngồi xuống.


“Thầy, chúng em chỉ là không quen nhìn nữ sinh bị bắt nạt mà thôi, hơn nữa Tư Tư mới là người bị hại, muốn xin lỗi cũng là Lê An An xin lỗi trước.” Dịch Hưng ngẩng đầu, chân bắt chéo, chỉnh tóc mái một chút, đá lông nheo với Văn Tư Tư.

“Dựa vào cái gì muốn tôi xin lỗi, tôi đang yên ổn đứng đó, là Văn Tư Tư tự mình đụng tới, chẳng lẽ cô ta đụng vào cây cột, còn muốn để cây cột mở miệng xin lỗi hay sao?” Lê An An phản kích không chút lưu tình, nhìn Dịch Hưng kia nhuộm tóc thành màu bạc, cho rằng thật lạnh lùng thật khốc, nhưng thật ra rất buồn nôn!

“Cô có giỏi thì lặp lại lần nữa cho lão tử! Đồ độc ác nhà cô! Tư Tư thiện lương như vậy, luôn luôn khuyên tôi không được đánh cô, còn ôm hết trách nhiệm lên người mình, vừa rồi lão tử thật sự là xuống tay quá nhẹ!”

“A, một đám còn hơn cả đàn bà, còn không biết xấu hổ nói mấy lời này, tôi phải xấu hổ thay cho tổ tông mấy người! Một mình không đánh lại bà đây, liền kéo bầy đàn, còn không biết xấu hổ nói không quen nhìn nữ sinh bị khi dễ, lão nương thật muốn nói, tảng đá thối nào lại thích hố phân kia. “

Lê An An không quan tâm xem Tống Quốc Trạch có ở đây hay không, cô chính là khó chịu, thế nào, có bản lĩnh thì tiếp tục!

“Được rồi!” Tống Quốc Trạch xoa gân xanh lộ rõ trên trán, nhìn Mặc Khuynh Thành nãy giờ ở một bên không nói gì: “Mặc đồng học, em tới nói.”

Mặc Khuynh Thành vuốt nếp nhăn rất nhỏ ở góc áo, nở nụ cười thoả đáng: “Thầy, tình huống cụ thể em cũng không biết, chỉ có điều em có một biện pháp có thể biết quá trình của sự việc.”

“Biện pháp gì?”

“Camera.”

“Không được!”


Mặc Khuynh Thành hiểu rõ, không đánh đã khai rồi hả?

“Tư Tư, cậu không cần lo lắng, bây giờ chúng ta chỉ là cho thầy xem một chút, dù sao đã lên lớp lâu như vậy, chậm trễ chương trình học cũng không tốt.”

Văn Tư Tư hoảng loạn, cô ta hoàn toàn không biết nơi đó sẽ có camera.

Vốn là cô thấy Dịch Hưng đi tới, mới nghĩ ra kế này, cố ý đụng vào Lê An An, thầm nghĩ cho cô ta chút giáo huấn, để cho cô ta biết, người của Văn Tư Tư cô, cho dù cô ta không cần, cũng không tới phiên người khác can thiệp!

Cô ta cũng nghĩ qua nếu gặp phải thầy chủ nhiệm, mình chỉ cần làm bộ khiêm nhường nhận lỗi về mình, không những cho mọi người một ấn tượng tốt, còn có thể để cho Mặc Khuynh Thành biết bộ mặt thật của Lê An An, khiến cô trở lại bên mình, khôi phục tất cả như ban đầu.

Nhưng, đến lúc này, vậy mà Mặc Khuynh Thành còn có thể nghĩ đến camera!

Là thật sự không để ý chuyện Lê An An đã làm, hay là tâm tư của cô quá thâm trầm, ngay cả mình cũng không phát hiện được?

Cô ta tình nguyện là cái thứ nhất, nếu không Mặc Khuynh Thành như vậy thật là đáng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.