Đọc truyện Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương – Chương 232: Thiếu
Edit: windy
Ánh mắt nhanh chóng bắn về phía cách đó không xa, lại cảnh giác nhìn bốn phía, bước chân càng ngày càng nhẹ, nhanh chóng vọt đến trước cánh cửa.
Chính là nơi này rồi!
Nhanh nhàng chuyển động tay cầm, trong nháy mắt mở cửa ra, lắc mình đi vào, cả phòng tối om, dưới ánh trăng sáng ngời, nhìn rất rõ ràng.
“Thật là nơi này…”
Mặc Khuynh Thành đứng tại chỗ cảm giác dưới chân như nặng ngàn cân, cô, không dám đi vào bên trong nữa…
Tự giễu cười cười, đây là gần tới liền sợ sao?
Không sai, nơi này chính là cảnh nhìn thấy trong mơ, giống như như vậy, nhìn giường trẻ con chìm đằm dưới ánh trăng, có thể nghĩ đến mười mấy năm trước, cha mẹ cô ngọt ngào nhìn cô thế nào, nghe lời bọn họ nói, cô cũng bắt đầu cười theo…
Nhưng mà rất nhanh, cô liền hồi phục lại, tất cả đều đã qua rồi, cô tới đây, cũng chỉ muốn biết cuộc sống lúc đó thế nào, cũng muốn biết càng nhiều hơn về chuyện của cha mẹ.
Phòng không lớn, giường trẻ con bày ở bên trong, phía trên đặt tấm lụa mỏng, này là muốn tránh không bị muỗi cắn, gối đầu màu trắng khéo léo đặt ở cạnh, bên cạnh để một ít đồ chơi, vô cùng đáng yêu, đột nhiên, ánh mắt liền ngưng lại.
Cầm lấy một con búp bê ở đầu giường, sắc mặt có chút kì lạ, cha mẹ cô tuyệt đối sẽ không mua loại đồ chơi này cho cô, chắc là vị Lão gia chủ ở thư phòng kia mua cho đi.
Cảm thấy ấm áp, tuy cô không xác định được tình cảm của Lão gia chủ dành cho mình là gì, nhưng có thể biết cô là con gái, không vạch trần lời nói dối của cha mẹ, còn yên lặng cho cô con búp bê này, ông, chắc rất vui vì cô cháu gái này đi.
“Kẽo kẹt.”
Nụ cười trên mặt biến mất, đem con búp bê để lại ở chỗ cũ, nhanh chóng trốn vào nơi duy nhất có thể trốn được, sau rèm cửa sổ.
“Cô xác định cô ấy vào đây rồi?”
Thiết Tư Đặc nhìn trong phòng không thay đổi gì, hỏi nữ giúp việc phía sau.
“Lão quản gia, tôi không thấy, chỉ thấy tiểu thư đi về phía này, nhưng…” Cô không biết cuối cùng Mặc Khuynh Thành có vào phòng này không.
Đôi mắt Thiết Tư Đặc thâm thúy nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở chỗ rèm cửa sổ.
Mặc Khuynh Thành nín thở, cẩn thận lắng nghe động tĩnh.
Nữ giúp việc có chút kì quái, sao lão quản gia không nói chuyện nữa? Theo tầm mắt nhìn tới, càng thêm nghi hoặc, “Lão quản gia, chỗ rèm cửa có gì vậy?”
Thiết Tư Đặc thu hồi tầm mắt, buồn bã nói: “Không có gì, chỉ là chuột nghịch ngợm thôi.”
Chuột? Chỗ nào?
Đang chuẩn bị rướn cổ lên cẩn thận nhìn xem, chợt nghe Thiết Tư Đặc nói tiếp: “Được rồi, chúng ta tới chỗ khác tìm xem, Lão gia chủ không đợi được lâu.”
“Vâng ạ.”
Cửa đóng lại, một lát sau, Mặc Khuynh Thành trốn ở phía sau rèm cửa mới đi ra.
Xem ra cô bị phát hiện rồi, nhưng vì sao lão quản gia lại không tố giác cô?
Áp chế nghi hoặc, quan trọng lúc này là nhanh chạy ra ngoài, vừa rồi Thiết Tư Đặc nói cô đều nghe rõ, Lão gia chủ tìm cô, xem ra có chuyện xảy ra rồi, chậc chậc, vừa vặn, thu thập tôm tép này trước cũng tốt.
Đi nhanh ra ngoài, Thiết Tư Đặc đã biết cô ở đây, như vậy lúc này xung quanh sẽ không có người.
Quả nhiên, đèn trên tường đã bật, nhưng người bốn phía tìm kiếm cô lại không thấy ai.
“Tiểu thư, cô chạy đi đâu vậy?”
Thở hổn hển, nhìn Mặc Khuynh Thành vẻ mặt vô tội, trong lòng thầm oán, sớm biết thế vừa rồi cô phải đi theo Mặc Khuynh Thành, bằng không cũng sẽ không tốn nhiều công để đi tìm người như vậy.
“Không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ đi một chút thôi.”
Nữ giúp việc một mặt khổ sở, cô có nói, nhưng ai mà biết được một lúc sau Lão gia chủ lại tìm cô đâu.
“Làm sao?” Mặc Khuynh Thành rất “Thiện ý” hỏi.
“Lão gia chủ tìm cô.”
“Lão gia chủ?” Mặc Khuynh Thành giống như hoàn toàn không biết ông muốn tìm cô, còn nói: “Lão gia chủ ở đâu?”
“Tôi đưa cô đi.”
Xoay người, Thiết Tư Đặc liền đứng sau lưng cô.
“Vậy thì làm phiền lão quản gia rồi.”
Khóe miệng nở nụ cười hồn nhiên, nhưng chỉ có hai người biết, trong này có ý gì.
“Lão gia chủ, người tối hôm qua đã tới rồi.”
Mặc Khuynh Thành tối hôm qua đã tới thư phòng, cô cuối cùng đã nhìn thấy Lão gia chủ.
“Ông…”
“Cô…”
Hai người đều ngẩn ra, bởi vì chỉ liếc mắt một cái, Mặc Khuynh Thành liền tin tưởng bản thân thật là người gia tộc Franklin.
Không phải nói bên ngoài giống nhau cỡ nào, nhìn từ ngũ quan, hai người không có chút nào giống nhau, nhưng hoàn toàn bởi vì như vậy, lúc bốn mắt nhìn nhau, bọn họ liền phát hiện đôi mắt đối phương giống nhau như đúc, đây cũng là lí do họ ngẩn ra.
Nhưng Maudlin không hổ là Lão gia chủ, khôi phục lại bình thường, lộ ra nụ cười hòa ái.
“Thật sự là ngại quá, nơi này lâu rồi không có cách, cũng không biết vị tiểu thư này họ gì?”
“Tôi họ Mặc.”
Sớm tra muộn tra, một ngày nào đó sẽ tra ra được, còn không bằng để cô dứt khoát nói ra, không tới cuối lại hỏi sao lúc trước không nói ra.
Mặc!
Maudlin cùng Thiết Tư Đặc thoáng nhìn nhau, tràn đầy khiếp sợ, chuyện sẽ không khéo như vậy chứ.
“Mặc tiểu thư, xin hỏi cô là người Mặc gia ở Trung hoa?”
Nói chuyện mập mờ, nhưng ông tin tưởng, Mặc Khuynh Thành nhất định hiểu lời ông nói.
Gật đầu, cũng khẳng định suy đoán của hai người.
Lòng vòng quanh quanh, đứa trẻ này, đã tới được nhà cũ, đây là trời cao an bài?
Make nhìn cha cùng lão quản gia đồng thời lộ ra sắc mặt như vậy, không tiếng động hỏi Gina, Mặc Khuynh Thành này chẳng lẽ còn có bối cảnh gì?
Gina lắc đầu, cô ta chỉ tra được Mặc Khuynh Thành là vị hôn thê của Mặc Dận, hơn nữa Mặc Dận là… Chẳng lẽ?
Nhiều năm như vậy chưa từng thấy hai người đó đồng thời xuất hiện vẻ mặt tưởng niệm, tuy rằng cô ta không quan tâm chuyện của nhà cũ, nhưng cũng biết có thể khiến hai người họ như vậy, nhất định có liên quan tới người đó, tâm trí hoảng loạn, có một số việc cô ta không dám ngẩng mặt lên hỏi, nhưng nhiều trùng hợp ở cùng nhau cũng sẽ không phải trùng hợp, cô ta biết Đại trưởng lão Abigail mấy năm nay luôn luôn tìm kiếm đứa nhỏ còn sống đó, hơn nữa lúc cô ta tới biệt thự gặp phải Mặc Dận, mà ở bên ngoài đồn đại, nói Mặc Dận là con nuôi Mặc gia nuôi từ nhỏ, nối tiếp tất cả lại, chỉ có một khả năng, chính là suy nghĩ cô ta không muốn tin nhất.
Chính là, Mặc Dận chính là đứa nhỏ năm đó!
Gina muốn đem suy đoán của mình nói cho cha ở bên cạnh, nhưng giờ phút này hoàn cảnh lại không thích hợp, huống hồ chuyện phía trước còn chưa giải quyết…
“Đứa nhỏ, lại ta nhìn xem chút.”
Nâng tay lên, Mặc Khuynh Thành không do dự, nhấc chân đi tới cạnh ghế nằm đứng cách một đoạn.
Madlin cẩn thận nhìn cô, đưa nhỏ năm đó thật sự đã trưởng thành rồi, tóc đen bóng đẹp giống Andrea, mũi lại giống con trai của mình, người như vậy, mới là người của gia tộc Franklin, mới là cháu của
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –