Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 218: Thiếu


Đọc truyện Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương – Chương 218: Thiếu

Edit: windy

Ngày hôm sau, hai người ở chung một tuần, cuối cùng lại chia lìa.

Sân bay quốc tế nước M.

“Dận, thật sự không cần em đi sao?”

Ngẩng đầu nhìn anh, Mặc Khuynh Thành có chút đau lòng. Cô không phải người Mặc gia, lại có được nhiều tình yêu thương hơn bọn họ, thậm chí còn mình cô mà xử lý những chuyện vốn là để cô làm, cô không ngốc, cũng không cần phải vậy.

Mặc Dận nhìn ánh mắt hiện rõ suy nghĩ, môi mỏng khẽ chạm trên trán, “Cục cưng, đừng nghĩ nhiều, em vĩnh viễn là người Mặc gia.” Việc này là cần phải vậy.

Gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Không biết vì sao, gần đây em luôn có chút đau khổ.” Chẳng lẽ là vì biết thân thế của mình?

Trong sân bay, người đến người đi, vội vàng gấp gáp, kì thực ở trong này, có thể nhìn thấy các kiểu người, công nhân, thương nhân, người giống như bọn họ… Rất nhiều khi, bọn họ cũng không kịp lưu ý tất cả xung quanh, kì thực, chỉ có bỏ lỡ mới hiểu cần quý trọng, cô thật may mắn, cho dù trong kí ức không có bóng dáng bọn họ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong mơ, ấm áp như vậy, mà gia tộc kia, với cô, chỉ có lạnh lùng.

“Cục cưng, cho dù em là ai, anh cũng yêu em.” Ngẫu nhiên đa sầu đa cảm, với anh mà nói, năng lực chính là một mặt của người đàn ông, ít nhất cô sẽ ỷ lại vào mình.

Cười một tiếng, hỡn dồi liếc mắt một cái, “Bản công tử anh tuấn tiêu sái như vậy, cho dù không có anh, cũng có rất nhiều người yêu.”


Lại mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bên ngoài lại bá đạo nói: “Cho dù nhiều người yêu em, người yêu của em, chỉ có một mình anh.”

Tuyết rơi xuống khiến mặt đất có chút ẩm ướt, cây cối khoác trên mình một màu trắng đơn thuần, tự nhiên mang đến áo khoác cho chúng, cũng mang đến cái lạnh.

Cửa lớn âm trầm ở trước mắt, Tô Thụy kinh ngạc nhìn.

“Thụy nhi, chúng ta vào thôi.” Văn Sương mang theo túi đồ, nói.

Cúi đầu, nhấc chân tiến vài, đầu tiên là nói với cảnh ngục một chút, rồi mới tiến vào phòng đã sắp xếp trước.

“Văn Sương, bà không nên đưa Thụy nhi đến.”

Mặc bộ đồ thống nhất, Tô Lệ vẻ mặt bình tĩnh, sợi tóc vốn nên bảo dưỡng, lại phát hiện đã có nhiều tóc bạc.

“Cha, Thụy nhi là con cháu Tô gia, cho dù thế nào, điều này cũng không thay đổi.”

“Hừ, người như vậy, không xứng làm con cháu Tô gia!” Hiện giờ Tô Ngạo nhìn Tô Thụy không vừa mắt, lúc trước không nghe theo ông ta, nhớ tới ngày đó nếu làm theo lời ông ta, cục diện bây giờ cũng sẽ không như này, nói đến cùng, là vấn đề của nó!

“Tô Ngạo!” Lạnh lùng hô một tiếng, Tô Lệ sao không biết tâm tư của con trai mình, nhưng nói đến cùng, là người bên bọn họ làm sai.

“Tô Ngạo, nơi này không đến lượt ông nói chuyện, hôm nay tôi đưa Thụy nhi tới gặp cha, nếu ông không đi xuống, thì ra đi.” Che ở trước mặt Tô Thụy, giận trừng mắt nhìn Tô Ngạ.

Trước kia bà mặc kệ người này ở ngoài lăng nhăng thế nào, hiện tại ông ta không có tư cách trách con trai bà, bởi vì ông ta không xứng!

“Bà!”

“Được rồi!” Sẳng giọng ánh mắt không vui quét xuống, “Tô Ngạo, bây gờ còn muốn tranh luận vấn đề ai đúng ai sai hả?”

Quả thực ngu không ai bằng, trước kia ông đã nói, Tô Thụy là hi vọng của Tô gia, cho dù hiện tại tình huống có ác liệt thế nào, cũng không thể thay đổi được hiện thực, huống hồ nó còn ở bên ngoài, liền còn có hi vọng.

Văn Sương hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, mới hỏi: “Cha, ngày mai sẽ mở phiên tòa, luật sư vẫn là luật sư Vương, cũng không biết khả năng thắng kiện là bao nhiêu.”

Kì thực tất cả mọi người đều rõ ràng, chứng cứ vô cùng chính xác, căn bản không có mấy hi vọng.


“Văn Sương, con không cần an ủi ta, thắng làm vua thua làm giặc thôi, huống hồ chúng ta cùng lắm chỉ là tòng phạm, cùng lắm thì phạt vài năm, nhưng Quảng gia, hừ.”

Làm tay sai cho Quảng gia nhiều năm, trên tay nhất định có cán chuôi.

“Văn Sương, con về vào ngay thư phòng của ta, phía sau giá sách có tủ bảo hiểm, mật mã là 564278, lấy văn kiện bên trong ra, giao cho luật sư Vương.”

“Cha, trong đó là cái gì?”

Tô Ngạo không vui, ông ta khẳng định bên trong tuyệt đối có liên quan tới Quảng gia, có thể đẩy Quảng gia xuống tiếp, nếu là sớm lấy ra, còn cần phải làm thuộc hạ cho Quảng gia lâu như vậy không.

“Vô liêm sỉ, con thực nghĩ ta không biết con đang nghĩ cái gì, trong tay chúng ta có cán chuôi của chúng ta, trên tay bọn họ có không lẽ chúng ta không có?”

Tô Ngạo nghẹn lời, không phục nói: “Nhưng chúng ta lấy chứng cứ ra, chẳng lẽ bọn họ sẽ không lấy ra?”

Đúng vậy, cũng bởi vì có nhược điểm của nhau, mới bình an vô sự đến bây giờ, chẳng lẽ đến lúc đó bọn họ sẽ không cắn ngược lại?

“A, bọn họ cũng không có năng lực đó, huống hồ chúng ta cũng không thay Quảng gia làm cái gì, yên tâm, làm theo lời ta nói, đến lúc đó khả năng sẽ được giảm hình phạt.”

Giảm hình phạt?

Tô Ngạo nghe thế mắt liền sáng lên, nhưng mới ở trong đây mấy ngày, ông ta liền không chịu nổi, các loại âm thanh, cơm rau dưa, quan trọng nhất là, còn phải làm việc!

“Văn Sương, hiện tại bà phải đem tư liệu đến cho luật sư Vương, để ông ta nghĩ mọi cách để giảm hình phạt!” Tốt nhất là trực tiếp phán bọn họ vô tội được thả.

Văn Sương nhìn ra suy nghĩ của ông ta, cười nhạo một tiếng, “Tô Ngạo, đừng mơ mộng hão huyền, ở trong này hẳn hoi đi.”


“Phi.”

“Văn Sương!” Đứng lên, hung hăng đập xuống bàn, còng trên tay không ngừng phát ra tiếng vang, “Đàn bà thối này, bà có gan nói lại lần nữa!”

Khinh thường, đi giày cao gót tiến lên một bước, “Tô Ngạo, tôi nói, ông nên ngoan ngoãn ở lại trong này đi.”

“Bốp!”

“Xem tôi có đánh chết bà không!”

“Ông làm gì vậy!”

“Dừng tay!”

Hai cảnh ngục xông


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.