Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 88: Sảng khoái chết đi


Bạn đang đọc Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn – Chương 88: Sảng khoái chết đi

Nằm ở trên người cô thân thể của hắn chợt cứng đờ. Hắn nắm chặt hai quả đấm, cô cư nhiên một lòng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng kết thúc, chẳng lẽ cô không chút cảm thụ sự kết hợp tuyệt vời của bọn họ hay sao?
“Ra ngoài, nhanh lên một chút!” Lạc Tích Tuyết xoay mặt, thanh âm lạnh lùng đến mức chính cô cũng run sợ.
Hắn còn ở trong cơ thể cô them một giây một phút nào nữa, đối với cô mà nói đó là ác mộng, cô chỉ nghĩ đến việc làm sao thoát đi.
Con ngươi của hắn âm trầm nhìn cô, nhìn thấy vết hôn mới cùng với vết hôn cũ, hắn cảm thấy áy náy vô cùng.
Hắn nói với cô hắn sẽ dịu dàng đối đãi cô nhưng mỗi một lần đều không kìêm hãm đươc dùng sức sâu hơn, muốn đem cô hòa nhập vào trong thân thể hắn, hắn biết càng làm như vậy cô lại càng thống hận hắn hơn.
Hắn thở dài một hơi, rốt cuộc cũng rút ra khỏi thân thể của cô. Một tay ôm cô tiến tới gần vòm ngực rộng lớn của hắn, chỉ là toàn thân cô thật lạnh lẽo, cùng với nhiệt độ của người chết cũng không có gì khác biệt.
Hắn sợ hãi vội ôm cô chặt hơn, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra với cô, hai mắt chăm chú nhìn cô, nháy mắt một cái cũng không dám.
“Tôi muốn uống sữa nóng!” Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cô cũng nhàn nhạt mở miệng.

Cô một ngày đã chưa ăn cái gì rồi, lại bị hắn hành hạ nhiều lần như vậy cô chỉ cảm thấy như muốn ngất đi, đầu đau không chịu nổi.
Lạc Thiên Uy lập tức gọi điện thoại, kêu người giúp việc dưới lầu chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau, Ngũ Khiết đã đem lý sữa nóng lên, bên cạnh còn có chút đồ điểm tâm tinh xảo.
Nhìn hai người xốc xếch trên giường, lại nghĩ tới mối quan hệ của hai người, Ngũ Khiết chấn kinh một hôi, tay chân run rẩy, làm sữa đổ trên mặt đất.
“Ngươi làm việc như thế hả?” Lạc Thiên Uy rống giận hô. Hắn hiện tại tâm tình đã đủ phiền, cô gái này chút việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong làm hắn them phần bực bội.
“Thật xin lỗi, thiếu gia, thật xin lỗi!” Ngũ Khiết cúi gập người, khom lưng xin lỗi.
Cô vô tình nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Lạc Tích Tuyết cảm thấy đau lòng thay cho cô.
“Nhìn cái gì, còn không mau đi chuẩn bị ly sữa khác mang lên đây!” Lạc Thiên Uy thấy Ngũ Khiết nhìn Lạc Tích Tuyết lập tức cau mày quát.
“Dạ, thiếu gia!” Ngũ Khiết lập tức gật đầu, ngồi xổm xuống nhặt những mảnh thủy tinh dưới đất lên. Vốn dĩ cô nhặt rất cẩn thận nhưng do ánh nhìn như muốn giết người của Lạc Thiên Uy mà làm cho cô hoảng hốt cắt trúng vào tay làm máu chảy ra.
Nhìn máu tươi chảy ra từ tay của Ngũ Khiết, trong mắt Lạc Tích Tuyết hiện lên tia suy tính.
“Không cần lượm nữa, cô đi ra trước đi”. thanh âm thật thấp phân phó. Ngũ Khiết ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên Uy một cái, thấy hắn không có ý kiến nên vội vàng lui ra ngoài.
“Tuyết nhi, muốn ăn chút gì không?” Lạc Thiên uy vén máy sợi tóc xõa trên trán của cô lên, hôn lên trán cô một cái, giọng nói êm ái.
Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, giờ điều cô muốn nhất đó là không nhìn thấy hắn nữa.
“Anh đi ra ngoài trước đi!” cô nhắm hai mắt lại không còn hơi sức để nói chuyện.

“Tích Tuyết”. Thân mình hắn không nhúc nhích, một khắc cũng không muốn rời khỏi cô.
Cô quay lưng đi, để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng, gằn từng chữ nói:”Tôi muốn yên lặng một chút, anh đi ra ngoài đi”.
Trong mắt hắn lóe ra tia ảm đạm, nhìn cô co rút ở góc giường làm lòng hắn khẽ có một tia xúc động.
Hắn dứt khoát đứng dậy, tay ôm lấy gò má của cô, con ngươi sắc bén nói:”Tích Tuyết, không nên nghi rời khỏi tôi, nếu không tôi cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa”.
Nói xong hắn lấy chiếc áo phủ lên người rồi rời đi.
Dư âm còn lại sau lần hoan ái mạnh mẽ không thể nào ua đi được, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở cô chuyện vừa mới xảy ra.
Cô nâng đôi tay ôm lấy thân thể của mình, nước mắt lần nữa từ đôi mắt to chảy xuống. Tâm, từ từ tuyệt vọng/
Cô biết hắn sẽ không bỏ qua cho cô, cô cũng không muốn ở lại nơi bẩn thỉu này them một lần nào nữa, giây phút những mảnh thủy tinh kia nằm trên mặt đất, cô đã có ý nghĩ này.
Có lẽ chỉ có chết mới có thể giải thoát được, mới không còn đau khổ như thế này được.
Lạc Tích Tuyết ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh thủy tinh lên, trong mắt đong đầy nước mắt “thật xin lỗi, anh Vũ Trạch, em đã dơ bẩn, không còn xứng với anh nữa, thật xin lỗi anh”.

Cô không cách nào tiếp nhận được chuyện cô bị em trai cô chiếm lấy, càng không thể tưởng tượng được tương lai sau này của cô lại do hắn định đoạt, sẽ khổ sở đến cỡ nào.
“Ông trời xin trừng phạt tôi đi, để tôi xuống địa ngục di”. Trong mắt cô lóe lên tia kiên định.
Cô giơ tay lên, chậm rãi đem mảnh thủy tinh sắc bén kia đặt lên cổ tay của mình. Giờ khắc này, cô chợt cười, nụ cười đó mới thê mỹ làm sao. Bởi vì cô thật sự đã được giải thoát.
“Lạc Thiên Uy, anh cho rằng có thể hành hạ tôi cả đời sao? Tôi chết đi, xem anh còn có thể hành hạ tôi như thế nào?” Cô bi thương nói.
Nhìn dòng máu từ trong cổ tay mình trào ra, một giọt lại một giọt rơi xuống nền nhà, tạo thành một vũng máu. Sắc mặt của cô càng ngày càng tái nhợt, đầu càng lúc càng mơ hồ.
Cô sẽ chết sao?
A, rốt cuộc cũng có thể được rời đi, nhưng tốc độ này chậm quá làm cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Cầm mảnh thủy tinh lên tay lại lần nữa, cô tàn nhẫn xẹt qua tay mình một vết cắt thật sâu, nhưng kỳ quái ở chỗ cô không còn cảm thấy đau nữa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.