Đọc truyện Cưng Chiều Vô Hạn – Chương 69: Chú Quý cam chịu
Đang khi nói chuyện, xe đã chuyển tới trước mặt một dãy phòng bé nhỏ, Chung Tĩnh Ngôn thấy bên cạnh có một quán ăn Muslim(người Hồi), đột nhiên vui mừng, “Rất lâu không có ăn bánh* thịt bò rồi. . . . . .”
(*): thức ăn chế biến bằng bột mì đem hấp hoặc nướng chín, thường có hình dạng dẹp, tròn.
Trịnh Hiểu Tuyên nào có không phụ hoạ, vỗ tay hoan hô, “Mình cũng muốn ăn.”
Quý Thiếu Kiệt không đồng ý ngay, từ trong kiếng chiếu hậu nhìn dáng vẻ hai cô gái nhao nhao muốn thử, viên bảo bối nhà anh, vẫn chưa cho anh sắc mặt tốt, vào lúc này thế nhưng cũng nở nụ cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Được, tôi đi tìm chỗ đậu xe, dẫn hai người đi ăn bánh.”
Vần còn chưa đến giờ cao điểm ăn tối, bên trong cửa hàng không lớn lắm, chỉ có rải rác một hai bàn khách.
Quý Thiếu Kiệt bảo các cô ngồi trên xe chờ , thế nhưng hai người lại ầm ĩ muốn xuống xe hóng mát, anh chỉ có thể để bọn họ đứng ở cửa tránh gió để chờ, lại giấu chóp mũi vừa mới bị gió thổi đến đỏ ửng của Chung Tĩnh Ngôn vào trong khăn quàng cổ, mới trực tiếp đi vào trong quán ăn.
“Lạc Lạc, không ngờ cậu có số mệnh tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn có hai anh trai cưng chiều cậu đến tận trời, bây giờ đã kết hôn, ông xã lại cưng chiều như vậy, có tiền đẹp trai thì không nói, lại còn dịu dđlq;d dàng chăm sóc như vậy, thật là hâm mộ chết mất. . . . . . . Ông chú này, có cần phải moe(đáng yêu) như vậy không!” Trịnh Hiểu Tuyên nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn bóng lưng cao lớn của người đó, dáng vẻ lại muốn chảy nước miếng. “Nếu như lấy tiêu chuẩn của ông chú này làm ông xã, mình chỉ có thể độc thân cả đời rồi.”
“Chú ấy dịu dàng? Đó là do cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của chú ấy đó.” Nhớ tới dáng vẻ hư hỏng hồi chiều trong phòng làm việc của anh, Chung Tĩnh Ngôn lại đỏ cả mặt, càng rụt khuôn mặt nhỏ nhắn vào sâu trong khăn quàng cổ.
“Oa, chú ấy hung thì mặc chú ấy, sao cậu lại đỏ mặt?” Trịnh Hiểu Tuyên tay chọt chọt Chung Tĩnh Ngôn, ranh mãnh nháy mắt, thần thần bí bí dựa sát vào người cô, “Mới vừa rồi chú ấy làm cậu sảng khoái chứ? Nói mau, chú ấy dài bao nhiêu tấc? Làm tư thế nào? Có dùng dụng cụ không? Khi đến cao triều, chú ấy sẽ nói những lời xấu xa sao?”
Con nhóc này! Tại sao học nghiên cứu càng chạy thì càng xa vậy. Chung Tĩnh Ngôn làm bộ không nghe thấy, mặt chôn sâu trong khăn quàng cổ màu trắng, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn bóng dáng của người đó trong quáng ăn.
Anh đứng bên quấy thu tiền, chờ người phía trước đang thanh toán, thân hình thon dài, giống như một rừng tre trúc cao gầy mà dẻo dai, ngón tay trắng nõn cầm một chiếc bóp da màu cà phê, đường cong gò má rõ ràng giống như dùng bút chì vẽ ra, lạnh lùng mà thêm mấy phần lười biếng trời sinh, mặt mày thâm thuý nhìn về phía trước, giống như là cảm d/đl/q;d ứng được tầm mắt của cô, quay đầu lại, vừa lúc chamh vào ánh mắt của cô, cưng chiều nhếch nhếch khoé môi với cô, giống như đang nói…, chú mèo ham ăn, sắp đến phiên chúng ta rồi, đừng có gấp.
Chung Tĩnh Ngôn khẽ hạ mắt, làm bộ như không có việc gì dời tầm mắt.
Một người đàn ông như ậy, vừa phức tạp lại vừa giống như đơn giản, cô vẫn luôn không có cách nào nhìn thấu. Nhưng mà, ngay cả bản thân cô cũng không có cách nào phủ nhận, tốt cũng được, xấu cũng được, trên người anh có sức quyến rũ đặc biệt, giống như bầu trời bên ngoài nguội lạnh, bất kể quang đãng, vẫn luôn là một phong cảnh làm người ta không thể kháng cự.
Khi cô lần nữa nâng mắt lên, nhìn thấy người đó đã đặt tiền trên quầy thu ngân, chỉ chỉ vào túi bánh bên cạnh, nói câu gì đó.
Trên mặt ông chủ quán Muslim có chòm râu dê, giống như quen biết anh, dùng ánh mắt quái lạ mà hung ác nhìn anh chằm chằm, đột nhiên cầm lên thanh dao cắt bánh, hất mũi dao lên, khiến tiền anh để trên quầy bay xuống đất.
Chung Tĩnh Ngôn và Trịnh Hiểu Tuyên sợ hết hồn, nhìn nhau một cái, không hiểu tại sao ông chủ đó lại làm như vậy, bọn họ cũng không mạo phạm đến ông chủ Muslim mà.
Với thân phận của Quý Thiếu Kiệt, đã bao giờ bị khiêu khích như vậy?
Hai người nhìn về phía Quý Thiếu Kiệt, cho là anh nhất định sẽ nổi giận, nhưng chỉ thấy anh cứng người, thế nhưng khom lưng nhặt tiền lên, lần nữa đặt lên quầy, dùng ngón tay khẽ chỉ túi bánh, môi khẽ nhúc nhích, dường như nói, “Xin cho hai túi bánh. “
Anh hành động như vậy, càng thêm chọc giận người đàn ông râu dê đó, mấy người dân tộc Hồi đứng đằng xa cũng dừng công việc trong tay , trợn mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt.
Khẽ động mũi dao, tờ tiền giấy màu đỏ lại một lần nữa bay xuống đất.
Dường như ông chủ râu dê vẫn chưa hết tức giận, nhảy qua quầy tính tiền, giẫm đạp lên tờ tiền giấy, vừa nghiền, vừa dựng thẳng lông mày trợn mắt gầm rú cái gì đó.
Hai người Chung Tĩnh Ngôn đứng ở bên ngoài, mơ hồ nghe được giọng nói phổ thông sức vẹo của ông chủ râu dê, “. . . . . . Kafir*, hãy mang những đồng tiền thối tha của cậu cút đi, chúng tôi sẽ không rời khỏi chỗ này. . . . . .”
(*):Ka Feile (hoặc dịch Kaffirs, tiếng Ả Rập : كافر, Latin: kāfir, hình thức số nhiều trong tiếng Ả Rập : كفار, Latin: kuffār) là tiếng Ả Rập, nghĩa đen được dịch là “từ chối” và “người vô ơn”, như thuật ngữ Hồi giáo dùng để nói về kẻ không đáng tin, kẻ ngoại đạo.
Lời nói thô lỗ khó nghe như vậy, sợ rằng trước đó, không có bất kỳ một người nào dám nói trước mặt Quý Thiếu Kiệt.
Chung Tĩnh Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, nhanh chóng nhìn bóng dáng cao gầy của anh một cái, cho rằng anh nhất định sẽ giận dữ. . . . . Không biết anh sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì?
Tờ tiền giấy đáng thương bị chiếc giày vải màu đen giẫm lên đã hoàn toàn thay đổi, mà thân hình của Quý Thiếu Kiệt chỉ ngưng đọng, bình tĩnh ngoài dự đoán mọi người, từ trong bóp da tiếp tục móc ra tờ tiền giấy nữa, khẽ đặt ở trên quầy, chỉ chỉ túi bánh.
Trịnh Hiểu Tuyên không khỏi cảm thán trong lòng, ông chú uy vũ! Những người này đối với anh khó chịu như vậy, một túi bánh có quan trọng không như vậy sao?
Lần này, tất cả mấy người dân tộc Hồi đều tụ lại bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, ông chủ râu dê nâng dao nhọn lên, chỉ vào mũi của anh rống giận: “Mau cầm tiền thối tha của cậu cút đi, nếu không tôi sẽ giết chết cậu. . . . . .”
Bây giờ động tĩnh đã quá lớn rồi, không riêng tất cả người trong cửa hàng đều nhìn Quý Thiếu Kiệt, ngay cả mấy người dân tộc Hồi của cửa hàng bên cạnh nghe tiếng động cũng túa vào.
Dân tộc Hồi nổi tiếng là đoàn kết, chỉ cần có chuyện đều đồng lòng chống lại bên ngoài, những người đó lập tức vây Quý Thiếu Kiệt vào giữa.
Tình thế không ổn, cho dù ông chú có uy đi nữa cũng chỉ có một mình. Trịnh Hiểu Tuyên rụt vai lại, đang suy nghĩ có nên tìm người đến giúp một tay hay không thì bóng dáng bên cạnh đột nhiên vèo một cái xông ra ngoài.
Khi Chung Tĩnh Ngôn vọt vào trong đám người, con dao nhọn trong tay ông chủ râu dê đang chỉa vào trên mũi Quý Thiếu Kiệt, chỉ cần đưa lên trước một chút nữa là có thể đả thương người.
Trong đầu cô ông một tiếng, không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà không chút nghĩ ngợi nhào qua ngăn cản trước người Quý Thiếu Kiệt, “Không được tổn thương chú ấy! Để dao xuống!”
“Lạc Lạc. . . . . .” Trịnh Hiểu Tuyên vội vàng chạy theo vào trong đám người, liền nhìn thấy Chung Tĩnh Ngôn đang ngăn cản trước người Quý Thiếu Kiệt. . . . . . Ngăn cản trước người? Trịnh Hiểu Tuyên dụi mắt, quả thật là không nhìn lầm.
Đột nhiên cô gái xông tới làm Quý Thiếu Kiệt sợ hết hồn, một tay kéo lấy cô bảo vệ trong ngực, mới rũ mắt xuống nhìn cô —— mắt to trừng đến tròn vo, dáng vẻ cự kỳ giống như một con bò cái đang bất chấp tất cả bảo vệ con của mình.
Xung quanh người dân tộc Hồi càng tụ càng nhiều, trong quán nhỏ cũng sắp không đứng được nữa.
Bọn họ huyên thuyên cuốn đầu lưỡi vung tay múa chân với Quý Thiếu Kiệt, ý tứ này là, đều đang chỉ trích nhà đầu tư không được bắt bọn họ di dời, có một người Muslim nhỏ khoảng mười hai mười ba tuổi, thế nhưng nhổ một bãi nước bọt vào ống quần Quý Thiếu Kiệt.
Quý Thiếu Kiệt là ai? Khi còn bé là Tiểu Bá Vương, khi lớn tuổi là Lão Bá Vương, thật đúng là chưa bao giờ chịu qua loại sỉ nhục này. Trường hợp như vậy, đừng nói quán cóc này, đã đủ khiến Quý Thiếu Kiệt anh trở mặt thành một toà nhà, không cần biết người nào, cũng phải biết Quý Vương gia anh có mấy con mắt.
Nhưng lúc này, anh ôm lấy cô nhóc dũng cảm che chắn trước người anh vào trong ngực, trong lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào và uất ức, những con người và sự việc xung quanh đều như mây bay, không vào được trong mắt anh.
Giờ khắc này, anh đột nhiên nhớ tới bốn năm trước, cô cũng bất chấp tất cả như vậy, chạy đến phòng làm việc của anh, ngang ngược càn rỡ mà nói với anh, chú, có phải chú yêu tôi không? Nếu như không phải chú yêu tôi, cũng không phải là người biến thái không có ai thích, vậy thì chú đừng quan tâm đến chuyện của anh em chúng tôi. . . . . .
Khi đó, cô vì các anh của mình!
Bốn năm trôi qua, lần này, là vì anh, bất chấp tất cả ngăn cản trước mặt anh, cho dù phía trước là dao găm.
Đám người bên cạnh xúc động phẫn nộ, tiếng động càng ngày càng lớn, nhưng mà, người đàn ông này, khóe miệng của anh, thế nhưng mơ hồ nâng lên chút ý cười.
Trong mắt những người dân tộc Hồi, người đàn ông này cố gắng hủy những cửa hàng mà bọn họ dựa vào để sinh tồn, công khai đi tới địa bàn của bọn họ khiêu khích, bị bọn họ dùng dao găm chỉa vào mũi mà vẫn còn cười được.
Ông chủ râu dê oán hận chửi rủa, “Chỉ biết núp sau lưng phụ nữ, Kafir. . . . . .”
Lúc này, Quý Thiếu Kiệt hoàn toàn không quan tâm đến đối phương đang nói gì, mục tiêu của anh rất rõ ràng chính là túi bánh.
Anh thoải mái nắm chặt bả vai nhỏ trong tay, từ trong bóp da móc ra tờ tiền lần thứ ba, khẽ đặt lên quầy, giọng nói như thường, trầm ổn có lực, “Về chuyện liên quan đến phá bỏ và di dời, tập đoàn Quý Nhân sẽ cử người đến thương lượng trước, mọi có bất kỳ yêu cầu gì, cũng có thể nói với bọn họ, hoặc là trực tiếp cử đại diện đến cao ốc Quý Nhân gặp tôi. Hôm nay, tôi chỉ tới mua bánh cho vợ tôi mà thôi, không liên quan gì đến chuyện di dời, mọi người không nên cản trở việc buôn bán. . . . . .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Tĩnh Ngôn trắng bệch, lão tổ tông này, cô chỉ thuận miệng nói muốn ăn bánh thôi mà, đâu nào biết người Hồi ở đây lại có xích mích với tập đoàn Quý Nhân chứ? Sớm biết như vậy thì anh không nên tới chứ, chớ đừng vì ăn bánh mà mất ạng, lúc này mới thật sự là vì túi bánh đưa tới vụ án giết người.
“Tôi không muốn ăn nữa! Chúng ta đi thôi!” Cô kéo Quý Thiếu Kiệt đi ra ngoài.
Quý Thiếu Kiệt không động đậy, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, ngẩng đầu tiếp tục như không có việc gì cười nới, “Ông chủ, giúp đỡ một chút, tôi chỉ muốn hai túi bánh.”
Ông chủ râu dê vẫn tiếp tục quơ múa dao găm, ý là đánh chết cũng sẽ không bán cho bọn họ.
Chỉ là bánh thôi mà, so với sinh mạng còn quan trọng hơn sao? Chung Tĩnh Ngôn đẩy Quý Thiếu Kiệt, tức giận đến hận không thể cắn anh một cái.
Trịnh Hiểu Tuyên không nhìn nổi, thở phì phò nói, “Cũng không phải là chỉ có tiệm này có bán bánh, nói không chừng trong những quán khác còn chính thống hơn đấy.”
Hai chữ “Chính thống” này, càng thêm kích thích nhóm người Hồi này, ở trong quán Muslim mà nói đồ ăn của bọn họ không chính thống, đó là một chuyện rất nghiêm trọng, huống chi, từ ngữ như thế, còn phát ra từ trong miệng của người đàn ông này mang tới, càng gia tăng ý vị khiêu khích.
Ông chủ râu dê vô cùng tức giận nhìn chằm chằm ba người bọn họ, những người bên cạnh cũng dùng ngôn ngữ chỉ có chính bọn họ mới có thể nghe hiểu cao giọng, “Dạy dỗ anh ta, dạy dỗ anh ta!”
Lần này ông ta không kêu quang quác nữa mà trực tiếp đâm dao găm tới.
*
Ngày đó, Chung Tĩnh Ngôn không biết rốt cuộc anh bị trúng tà gì, về bánh, về dao găm, về máu, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, cô không biết cuối cùng sao lại biến thành như vậy.
110, steven và bác sĩ Vương gần như cùng nhau chạy tới. Cũng may Quý Thiếu Kiệt là người luyện võ, phản ứng nhanh hơn, cây dao đó chỉ tổn thương tới da thịt, rất nhanh đã ngưng chảy máy, lên xe cấp cứu nhân viên cứu hộ băng bó kỹ cho anh.
Cô nhìn những giọt máu tuông ra ngoài từ trong thân thể Quý Thiếu Kiệt, vừa vội vừa đau, không nhịn được khóc oán giận, “Chú ngốc à, ngươi thật sự là ngốc muốn chết. Không phải chỉ là miếng bánh thôi sao? Tôi đã nói là không muốn rồi mà.”
Quý Thiếu Kiệt nằm ở đó, thân thể khẽ phát run bởi vì mất máu và đau đớn, nhưng mà, ánh mắt của anh vẫn nhìn cô gái nhỏ đầy nước mắt, chứ đựng cưng chiều không cách nào xao lãng: “Ngôn Ngôn, anh hiểu rất rõ, cuộc kết hôn này, em đã chịu uất ức, chiếc nhẫn kim cương và hoa hồng là do anh bảo người khác mua, em đã muốn ăn bánh, anh nhất định phải đích thân mua cho em.”
Hoá ra là như vậy. Đây mới là nguyên nhân anh liên tiếp im hơi lặng tiếng, tính khí tốt khác thường, nhất định phait mua bằng được bánh cho cô.
Nước mắt Chung Tĩnh Ngôn trào càng nhiều, ngã ngồi bên cạnh anh, kéo tay anh vào trong ngực cô, giờ phút này, rõ ràng cô rất muốn nói gì đó, miệng mở rộng, nước mắt mặn chát trôi vào trong miệng, nhịp tim đập gấp thế kia, có cái gì đó tràn đầy trong thân thể, ngay cả một cây trâm cũng có thể đâm thủng.
“Về sau, đừng như vậy! Tôi không thích!” Thiên ngôn vạn ngữ, lời nói ra khỏi miệng cũng chỉ có câu này.
Đừng để cho tôi lo lắng như vậy.
Đừng để cho tôi ở bên cạnh chứng kiến con dao găm đó chỉa vào người, nhịp tim bất chợt loạn lên giống như bị người ta cướp đi toàn bộ thế giới.
Đừng bị thương ở trước mặt tôi như vậy, trái tim của tôi cũng giống như bị người ta khoét sâu một cái động mất máu và đau đớn.
Đừng như vậy, tôi không thích.
Ngược lại là anh, nhìn cô khóc đến giống như một mít ướt nhỏ đầy nước mắt, lại không giải thích được bắt đầu bật cười, đầu tiên là không tiếng động mỉm cười, sau đó là cười ra tiếng, cuối cùng thế nhưng cất tiếng cười to.
Chung Tĩnh Ngôn vội vàng bịt miệng anh lại, sợ anh làm động tới vết thương, “Có phải bị tổn thương thần kinh rồi không? Tôi hỏi bác sĩ một chút, đừng đi khám ngoại khoa, mà trực tiếp đưa thẳng vào khoa thần kinh?”
Anh cười đến thoải mái như vậy, toàn bộ nếp nhăn bình thường không rõ ràng bây giờ đều hiện ra, là sức quyến rũ thành thục mê người của đàn ông. Rõ ràng là bị thương, lại cười đến giống như được một cuộc hội ngộ tươi đẹp.
“Nếu không, đưa chú đến khoa thẩm mỹ? Bảo người ta san bằng những nếp nhăn này.” Chung Tĩnh Ngôn bị chọc cho không nhịn được kích thích anh.
Vừa nói ra những lời này, người nào đó như bị điểm huyệt, đột nhiên ngưng cười, lúng túng sờ sờ lỗ mũi.
Khiến ông chú này cam chịu thật sự không thấy nhiều. Chung Tĩnh Ngôn cố ý giễu cợt, nghĩ đến vết thương trên người anh, vành mắt lại đỏ, hay là thôi đi.
Anh đột nhiên móc ra một túi bánh từ trong lồng ngực như ảo thuật, đưa cho cô, nhếch khóe miệng mỉm cười, “Qùa tặng tân hôn! Cảm động không? Cảm động thì đừng về nhà họ Chung nữa, hãy về nhà với anh đi, ông nội bà nội anh biết em về, mỗi ngày ở nhà đều nhắc tới em đó.”
Tay cô run run nhận lấy túi bánh, chỉ là một chiếc bánh bình thường, bị nướng quá lửa, từng vòng hoa văn đã bị cháy đen, bên trong nhét đầy thịt bò.
Trong đầu cô hiện ra khuôn mặt tươi cười ấm áp của ông nội và bà nội Quý, gần như có thể tưởng tượng, nhìn thấy hai vị người lớn này, sẽ có bao nhiêu tình thân ấm áp bao phủ cô, mà những thứ ôn tình đó, chính là khát vọng từ trước đến giờ của cô.
Chữ “Được” gần như đã vọt lên môi, nhưng mà, cô nhanh chóng ấn chặt bàn tay khớp xương rõ ràng của anh vào trong ngực, như có cái gì đó ngăn cả cô, một chữ đó thuỷ chung vẫn không có cách nào nói ra được.
Ngón tay của Quý Thiếu Kiệt rõ ràng cảm thụ được trái tim nhỏ bé của cô đang đập loạn xạ, nhìn đầu lông mày cô nhíu chặt, nhìn cô phiền loạn rối rắm, cô cũng không đồng ý với anh, nhưng mà, bảo bối nhỏ này lại có dũng khí che chắn trước mặt anh. . . . . . Thì còn có điều gì làm anh vui mừng hơn nữa chứ, những chuyện khác, dường như có thể ném sau ót.
Không muốn về nhà cũng được, nhưng có thể hôn chồng yêu một cái, yêu cầu này không quá đáng chứ?