Đọc truyện Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc – Chương 115: Đoàn tụ, tiết Thất xảo (2)
Gió lớn gào thét, kèm theo đó là tiếng sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ, vốn là có rất nhiều tiếng chỉ vang lên mơ hồ, nhưng không nghĩ tới tiếng vó ngựa lại như khắc vào trong tai mọi nguời đến thế.
Mấy người trong số đó không tự chủ được liếc mắt nhìn về phía phát ra tiếng vó ngựa, vừa nhìn liền không khỏi kinh hãi!
Chỉ thấy trên đường cách bờ sông không xa, một nhóm mười mấy người đang đi đến chỗ này, trong lòng xuất hiện một chút khủng hoảng, ánh mắt của mọi người đều quay lại nhìn Sở Mộ Phi.
Sở Mộ Phi đứng ở trên đầu thuyền, dĩ nhiên là người đầu tiên thấy người tới, nhưng hắn muốn mang người đi ở chỗ này, ánh mắt hắn trầm xuống: “Tốc chiến tốc thắng!”
Bọn thị vệ nghe thấy vậy, tất cả cùng xuất lực đánh về phía Sở Vân Khinh, đang lúc Sở Vân Khinh bị hơn mười người vây công không biết phải làm gì, đột nhiên một tiếng xé gió chợt rơi vào bên tai của nàng.
Đúng lúc đó, tên thị vệ áo xám ngã xuống trước mặt nàng, sau lưng hắn, lúc này đang bị một mũi tên cắm vào.
Sở Vân Khinh lại giống như không để ý, nàng chỉ cảm thấy sức lực ở tay ngày càng ít đi, lập tức tìm chỗ yếu nhất trên người đối thủ để tấn công, chỉ một thoáng đã đánh tan trận thế của mười người.
Sở Mộ Phi nhìn rõ nơi mũi tên bắn tới, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng hắn vẫn cảm nhận được người nọ đang rất tức giận, hắn thở dài, nhưng hắn không cam tâm.
“Chủ tử hạ lệnh thu tay, lần này Sở cô nương sẽ không đi, chúng ta còn nhiều thời gian, đến lúc đó mới quyết định tiếp!”
Lời nói của Sở Dụ vang lên bên tai Sở MỘ Phi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bóng đen đang vội vàng đi đến kia, đợi mũi tên thứ hai khiến cho một thị vệ của hắn ngã xuống, hắn trầm giọng nói: “Lên thuyền!”
Theo tiếng ra lệnh, trên thuyền lớn vang lên tiếng gào thét, tất cả bọn họ như đang chờ thời khắc này, bọn họ giương buồm lên, mượn lực của gió, thuyền lớn chậm rãi rời đi.
Sở Mộ Phi nhìn thuyền ngày càng xa bờ, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người nữ tử mắt đỏ tươi đàu tóc lộn xộn, không còn cảm giác tịch mịch như ngày thường, hôm nay tất cả tâm tư suy nghĩ của nàng đã được phơi bày ra hết, chắc chắn hắn sẽ ghi nhớ những thứ này đến hết cuộc đời mình.
Nghe được mệnh lệnh của Sở Mộ Phi, bọn thị vệ giống như được đại xa, nhưng lúc này bọn hắn cũng khó có thể thoát thân, mắt thấy thuyền lớn khoảng cách thuyền rời đi, nếu như còn không đi, chỉ sợ sẽ không đi được, đám người áo đen càng ngày càng đến gần, nếu không đi, cái mạng này, chỉ sợ sẽ phải để lại ở nơi đây!
Hai mắt Sở Vân Khinh càng ngày càng đỏ, chiêu thức của nàng không có bất kỳ hình dạng gì, không có một chút dây dưa, tay nâng lên là đoạt đi một mạng người.
Lúc Tiêu Triệt nhìn thấy Sở Vân Khinh, y phục nàng dính máu, hai tròng mắt đỏ bừng, đang bị đám người kia bao vây ở giữa, vết thương trong lòng hắn càng đau thêm vài phần, mũi tên của hắn trước nay chưa bao giờ từng bắn trượt, lúc này một mũi tên lại một mũi tên bắn ra, đến khi mũi tên cuối cùng rời khỏi cung, hắn vỗ mạnh một cái lên lưng ngựa, nhảy thẳng vào vòng cuộc chiến.
Mấy tên thị vệ còn xót lại nhìn thấy đồng bọn của mình từng người từng người một ngã xuống, mà khoảng cách có thể trở lên thuyền càng ngày càng xa, trong lòng bi thương đồng thời cũng sinh ra hận ý, rat ay càng thêm quả quyết, không chừa lại một chút đường sống nào.
Tiêu Triệt đứng xuống đất liền ôm người kia vào trong ngực mình, đám người Mộ Dung Trần và Tử Mặc Tử Hàn đuổi theo phía sau cũng nhìn thấy được mấy chiếc thuyền đang rời xa bờ, làm bộ muốn đuổi theo Sở Mộ Phi.
Ánh mắt Tiêu Triệt đảo qua hộ vệ kia giống như là ra hiệu, trong những người này dĩ nhiên là có những cao thủ trên nước, lúc này thấy được ánh mắt của hắn liền tự phân chia bắt đầu nhiệm vụ truy đuổi trên sông.
Mộ Dung Trần quay đầu nhìn người trong ngực Tiêu Triệt một cái, nhưng cuối cùng không có đi đến gần, mà ngược lại cùng Tử Hàn và một thủ hạ của Tiêu Triệt lên thuyền đuổi theo người rời đi.
Số người ở lại không ít, mọi người cùng gia nhập đội ngũ chế ngự những thị vệ áo xám kia, lúc bạn họ đuổi tới liền bị ánh mắt sắc bén đỏ bừng của Sở Vân Khinh làm cho kinh sợ, nhưng chỉ kinh ngạc trong phút chốc, bọn họ là thuộc hạ của Tiêu Triệt, không dám nhiều lời xem vào, lúc này cho dù trong lòng có dao động cỡ nào, cũng sẽ chỉ làm tốt việc của mình.
Nhưng mà, khi bọn họ thấy sát khí của Sở Vân Khinh bị bọn họ phân tán lại ra tay với Tiêu Triệt, thì sóng gió trong lòng lại lần nữa nổi lên.
Tiêu Triệt nhìn bộ dạng Sở Vân Khinh cũng biết nàng không tốt, kinh nghiệm lần trước nói cho hắn biết, nữ tử trước mặt đã tiêu hao quá nhiều sức lực, nếu không kịp thời khiến nàng dừng tay thì hậu quả sẽ rất tệ, Tiêu Triệt lắc mình tránh công kích của nàng, chợt ánh mắt khẽ động, không lùi lại nữa, lúc tay Sở Vân Khinh vỗ vào ngực hắn, hắn cũng đồng thời điểm nhẹ vào sau vai Sở Vân Khinh mấy cái.
Hai tiếng kêu đau cùng vàng lên một lúc, sắc mặt Tiêu Triệt tái đi ôm chặt nữ tử trước người vào trong ngực, chỉ cảm thấy lệ khí trên người trong ngực dường như đang tan đi,tay của nàng giống như có cảm giác đặt lên eo hắn, dùng tư thế vô cùng thích hợp tựa vào ngực hắn.
Trong lòng Tiêu Triệt lo lắng, cho dù một cỗ mùi vị thơm nồng khiến đan điền hắn hơi đau, nhưng cảm nhận được nhiệt độ của người trong lòng, mùi hương đã lâu mới gặp lại làm cho hắn không kiềm chế được lộ ra một chút ấm áp.
Cục diện rất nhanh bị người Tiêu Triệt mang đến khống chế, chẳng biết từ lúc nào, hoàng hôn đã lặng lẽ rơi xuống, chân trời đã xuất hiện vài ngôi sao sáng, ánh trăng thanh tịch đẹp đẽ cũng rơi trên lưng Sở Vân Khinh.
Tiêu Triệt khẽ vuốt ve bả vai đang khẽ run của nàng, nói ra một câu thật nhỏ: “Ta tới rồi.”