Đọc truyện Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc – Chương 113: Trúng dược hợp hoan, linh điêu chỉ đường
Bình minh đè ép cả một vùng u ám, một nhóm người ghìm ngựa dừng bước dưới cửa thành Lạc Thành, bọn thị vệ thủ thành bị tiếng kêu mở cửa làm cho tỉnh mộng, không khỏi tức giận mắng: “Chưa tới giờ, cửa thành chưa mở, kẻ nào không có mắt quấy rầy giấc mộng đẹp của đại gia!”
Vừa dứt lời, một tiếng xe gió trực tiếp đánh úp về phía người vừa nói, chỉ nghe thấy người nọ hô một tiếng, một cái đầu rơi trên mặt đất.
Bọn thị vệ bên cạnh thấy vậy không khỏi sợ hãi, đầu vừa mới đưa ra ngoài thành liền nghe một tiếng cực kỳ rõ ràng nhưng rồi lại tan biến mất trong tai, mặc dù mấy tiểu thị vệ sợ hãi, cũng không kịp thương tiếc đồng bạn, xoay người nhanh chóng đi xuống mở cửa thành.
Ầm ầm một tiếng, cửa thành mở rộng ra, một nhóm người nhanh chóng vào thành, mấy thị vệ vốn đang chờ chịu phạt, lại không nghĩ tới những người này một đi không trở lại, điều này không khỏi làm họ thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng đen như mực mang theo lạnh lẽo kinh người khiến cho bọn họ không dám nhìn thẳng.
Chuyến đi này nhóm người vào Lạc Thành cũng không đi thẳng đến nha phủ, mà đến một con phố phồn hoa nhất Lạc Thành, giờ phút này chính là nơi an tĩnh nhất nơi đây, tiếng bước chân vang lên, một lâu vũ chợt sáng đèn, lúc Tiêu Triệt xuống ngựa cửa lầu đã được mở ra từ trước, mấy người hầu áo xanh đang đứng chờ ở nơi đó.
“Cung nghênh chủ thượng!”
Tiêu Triệt vung tay lên, gật đầu nói: “Thế nào?”
Một người đứng đầu nghe thấy vậy lập tức tiếng lên trước nói: “Linh điêu đã chuẩn bị xong, nhưng mà không có vật dẫn.”
Tiêu Triệt ngồi xuống ghế chủ vị, ánh mắt khẽ động: “Đã sớm nghe nói Lạc Thành có một bảo vật như vậy từ trong miệng người khác, chẳng qua vật dẫn mà ngươi nói rốt cuộc là cái gì?”
“Linh điều này có giác quan cực kỳ nhạy bén, chỉ cần có một vậy tùy thân của người muốn tìm, ngoài ra nàng không có xuống nước, linh điêu đều có thể tìm được chỗ ở của người đó.”
Linh điêu sợ nước, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Triệt tìm tới chỗ vật nhỏ này, chỉ cần Sở Mộ Phi lên bờ, tất sẽ không trốn thoát khỏi bàn tay của hắn.
Nhưng vật tùy thân – –
Tiêu Triệt suy nghĩ một chút, sau đó lấy từ trong tay áo ra một món đồ, nhưng người bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy hắn lấy ra một cốt châm hình ngôi sao. Có thể không ai biết, cốt châm này chính là bút tích từ tay người Tây Lương, nó đã đừng ở trong cơ thể nàng, thiếu chút nữa đã lấy tính mạng của nàng.
Người áo xanh nhìn hắn lấy ra vật này, liền từ trong tay áo một ra một vật, một tiếng như có như không khẽ vang lên, chính là Linh điêu trong truyền thuyết.
Người áo xanh nhận lấy cốt châm đặt ở trước mặt Linh điêu, lúc này Linh điêu trở nên có chút hưng phấn, hai móng vuốt nhỏ đặt ở trên cốt châm, gảy từng cái như muốn điều khiến nó.
Người áo xanh khẽ vuốt lông của nó hai cái, cả người linh điêu run lên, người áo xanh cười một cái rồi đặt nó xuống đất, chỉ nghe thấy “Vù” một tiếng, linh điêu tuyết trắng giống như một mũi tên rời khỏi cung chạy vọt ra ngoài.
Ánh mắt Tiêu Triệt phát lạnh: “Đuổi theo!”
– —
Khi những ánh sáng đầu tiên xuất hiện trên phố xá Lạc Thành, đám người của Tiêu Triệt đang tản đi khắp nơi trong thành, ở những ngóc ngách hẻo lánh, có vô số người muốn dòm ngó nhất của nhất động của hắn mà giờ đây đầu thân hai nơi, Tiêu Triệt rất ít khi hạ sát lệnh, lần này lại không do dự, ngoài trừ giết vẫn là giết.
Cho dù là gian tế nước khác, chỉ cần tổn thương nàng, cũng đáng chết.
“Vương gia! Có manh mối!”
Tử Hàn cưỡi ngựa đi đến, trên mặt màu sắc gần đây ít thấy, ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, trường tiên vung lên, đi theo sau Tử Hàn.
Sắc mặt Tiêu Triệt u ám, hắn không nghĩ có thể lập tức tìm thấy nàng, cho dù là người đi – nhà trống, chỉ cần biết nàng vẫn khỏe mạnh, trong lòng hắn cũng an tâm hơn một chút, đi quanh phố xá một lúc, cuối cùng cũng dừng lại trước một biệt viện cực kỳ bình thường, sớm đã có người của mình đứng ở cửa, Tiêu Triệt nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào cửa.
Tử Mặc chờ ở bên trong, vừa nhìn thấy Tiêu Triệt tới liền tiến lên đón: “Vương gia, bên này.”
Tiêu Triệt đi vòng qua một hành lang, thông qua một cửa hình trăng, liền nhìn thấy linh điêu đang vui vẻ ở trên tay người áo xanh, người áo xanh gật đầu với hắn một cái, nói: “Ở chỗ này.”
Tiêu Triệt nắm chặt hai tay, tiến lên đẩy cửa vào.
Vừa đi vào gian phòng này, chân mày Tiêu Triệt không khỏi nhíu lại, hắn nhìn cách bài biện bên trong một chút, sau đó vòng qua bình phòng đi thẳng vào bên trong.
Những người khác không có lệnh của hắn không dám đi vào, chỉ có Tử Mặc và Tử Hàn đi theo sau lưng hắn đề phòng bất trắc, lúc này cũng đi theo Tiêu Triệt kiểm tra hai bên.
Ở sau bức rèm, chính là giường nhỏ, ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm, sải bước đi vào trong, mà Tử Hàn và Tử Mặc chỉ đứng ở bên ngoài bức rèm.
Lúc này chăn trên giường đã được sửa sang chỉnh tề, Tiêu Triệt ngồi ở mép giường, bàn tay lướt qua chăn gấm lạnh lẽo, cảm xúc lạnh như băng khiến cho mắt hắn tối thêm một cút, hắn nhìn hai bên một chút, thầm nghĩ có lẽ bọn họ mới đi không lâu, hắn cần phải nhanh đuổi theo, có lẽ sẽ đuổi kịp ở thành tiếp theo.
Nhưng hắn vừa mới đứng dậy định rời đi, đột nhiên hắn xoay người lại, giơ tay vén chăn đã lạnh ra.
Bỗng nhiên, đôi mắt đen trở nên vô cùng lạnh lẽo, giờ phút này trên giường có một chút màu đỏ tươi, hắn lật chăn gấm ra xa, chỉ thấy trên giường có dính cái gì đó, màu máu rất quen thuộc với hắn, mặc dù bây giờ đã lạnh, ngay cả mùi máu tươi cũng đã tiêu tan, nhưng hắn biết, máu này là của nàng!
Cảm giác tê dại trước nay chưa từng có tản ra khắp người hắn, hắn không biết cái này có tính là đau đớn hay không, chẳng qua chỉ cảm thấy sức lực trong người như muốn vỡ ra, khiến cho hắn không kìm được mà lùi về sau từng bước, bọn họ đã làm gì nàng?
Tử Mặc và Tử Hàn đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy thân thể Vương gia của mình loạng choạng, hai người chăm chú nhìn, không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng lúc này một người áo xanh đi vào khẽ vài câu bên tai Tử Mặc.
Tử Mặc gật đầu vén rèm đi vào trong: “Vương gia, nơi này tìm được một người không chết, hiện giờ đã khai, tối hôm qua có hai chiếc xe ngựa dừng lại ở chỗ này ba canh giờ, sau đó đi về hướng thành Nam.”
Tiêu Triệt quay đầu, trong mắt giống như có chút tức giận muốn hủy diệt trời đất, hắn gật đầu một cái muốn xoay người bước đi, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên gối đầu giường.
Tử Mặc vừa vào liền nhìn thấy vết máu trên giường, lúc này trong lòng chấn động, trong lòng suy nghĩ nữ tử bạch y lạnh lùng đó lại để lại nhiều máu như vậy, không khỏi nắm chặt hai tay, vào giờ phút này hắn biết trong lòng Vương gia nhà mình đang rất đau, hắn thấy Vương gia nhà mình đi tới đầu giường, cúi người xoa xoa một chút, đến lúc đứng dậy trong tay đã có thêm một thứ gì đó.
Tiêu Triệt nhìn viên thuốc trong tay, khẽ quát: “Áo xanh, ngươi vào đây.”
Vừa dứt lời một người áo xanh liền đi vào trong, Tiêu Triệt đi ra ngoài vài bước, đưa viên thuốc đang cầm trong tay cho người nọ, hỏi: “Đây là cái gì?”
Người áo xanh đặt viện thuốc ở chóp mũi ngửi một cái, ánh mắt khẽ biến, bộ dạng muốn nói lại thôi, đợi ánh mắt Tiêu Triệt run lên, hắn mới trầm giọng hồi báo: “Chủ thượng, đây là thuốc giải của hợp hoan tán.”