Đọc truyện Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa – Chương 34: Nguy hiểm
Mắt thường cũng có thể thấy số liệu doanh thu phòng bán vé của bộ phim «Ánh Sáng Mùa Hạ» tăng lên nhanh chóng, càng ngày càng vượt xa bộ phim « Mùa Đông Giá Rét », vì sự kiện nung nấu âm mưu hãm hại trong chương trình thực tế lần trước mà fan Trình đã kết mối thù với fan Thư và fan Hạo, lần này thấy Thư Loan ăn quả đắng còn Trình Tu Hảo đắc ý, kiêu ngạo vươn cao đuôi đắc ý đến mức mỗi ngày đều xoát cảm giác tồn tại trên weibo, thậm chí còn mua một loạt những chủ đề soi mói độc ác nói về Thư Loan.
Việc lướt di động của Thư Loan thì vẫn bị Tưởng Hạo giám sát, bởi vậy cũng không thấy ít nhiều những lời nói chanh chua ấy, có điều trong thực tế cậu cũng không có thời gian lưu ý đến những điều đó.
Ở nhà còn chưa chờ đủ một tuần, Thư Loan đã cùng Tưởng Hạo thu thập hành lý chuẩn bị đi tới văn phòng làm việc của Đường Tịch nhận kịch bản của bộ phim —— « Bóng ma trong nhà hát » sau đó bắt đầu đi tới địa điểm quay phim.
Bối cảnh quay phim ở một nơi xa xôi, tại tòa thành nhỏ cổ xưa hẻo lánh ở nước Anh.
Cảnh quay đầu tiên là của nhân vật chính do Thư Loan đảm nhận, Ngải Tây lên sàn hòa mình vào bối cảnh được giao.
“Rầm!”
Trên bến tàu người đến người đi, đa số đều là công nhân chuyển hàng. Mà trên biển cũng có rất nhiều thuyền hàng neo đậu, hàng hóa trên thuyền lớn trước tiên sẽ được chuyển vào trong thuyền gỗ, chờ đến khi thuyền gỗ cập bến mới tháo dỡ ở trên bến tàu.
Một người thiếu niên mặc trên người một cái áo sơmi thô ráp và quần ống loe, gắng sức khiêng cái rương nặng lên xe ngựa dừng ở trên bến tàu. Khuôn mặt thiếu niên bẩn thỉu vì bụi và bùn, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đây là một khuôn mặt thanh tú. Thân thể nhỏ gầy khiến người bên ngoài không khỏi hoài nghi cậu có có thể đảm nhiệm được công việc nặng nề này hay không, nhưng ngoại trừ đầu đầy mồ hôi ra thì tiểu tử vẫn làm việc không có gì khác thường
“Này! Tiểu tử người Phương Đông kia!”
Đốc công chỉ chỉ vào cái rương lớn ở bên chân hô to với thiếu niên: “Ngươi mang những thứ này đến nhà Frankie đi!”
“Được!”
Thiếu niên nhấc cái rương đặt lên trên vai rồi rời đi.
Nhà Frankie …
“Ngả Tây!”
Đang lúc thiếu niên suy tư vị trí của khu dinh thự quý tộc, lại nghe thấy có người đang gọi mình. Dừng bước lại, liền thấy một người mặc bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề đang đứng ở góc đường, chính là người bạn trúc mã của Ngải Tây — Andrea.
Andrea không hề quan tâm đến bộ dạng bẩn thỉu của Ngả Tây, đi lên phía trước nắm lấy bờ vai của cậu và nói: “Cần giúp một tay không?”
Ngải Tây lắc đầu.
Dường như Andrea hơi thất vọng, nhưng lập tức treo lên nụ cười một lần nữa, từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho Ngải Tây nói: “Hi vọng cậu có thể biết rõ tình cảm của tôi.”
Ngải Tây nghi hoặc nhìn Andrea. Và sau khi thấy Andrea vội vã rời đi như đang trốn tránh chuyện gì đó, Ngải Tây hạ cái rương xuống mở phong thư ra.
“Thân ái, tôi là dòng suối nhỏ một lòng hướng về biển xanh là cậu, biển xanh rộng lớn, cậu có đồng ý tiếp nhận tôi không? Hỡi biển xanh tao nhã…”
Ngải Tây cả kinh, đập vào mắt chính là bức thư tình thật dài, đây là một bức thư tỏ tình!
Dường như tình cảm của Andrea đối với cậu đã vượt qua tình cảm bạn bè, Ngải Tây vẫn phát hiện ra, nhưng ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên…
Bức thư được kết thúc bằng một dòng chữ.
[Tình yêu của tôi, tôi biết chuyện này đối với cậu mà nói thì có chút bất ngờ. Nhưng tôi hi vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ, nếu đồng ý chấp nhận tình cảm của tôi, xin hãy thả một bông hoa hồng đỏ ở trước cửa nhà cậu, nếu như cậu không thể nào chấp nhận được, xin hãy thả một bông hoa hồng trắng bi thương, tự tôi sẽ rời đi. ]
Ngải Tây mím mím môi, liếc nhìn cái rương ở bên chân, nâng lên rồi đi về phía nơi mà cậu cần đền.
Cậu cần suy nghĩ, nhưng trước đó là phải hoàn thành công việc đã.
Trên đường phố thật dài người qua đường thưa thớt, ánh chiều tà chiếu lên người thiếu niên tạo thành một bóng hình.
“Hoàn mỹ!”
Đạo diễn Triệu Thành Mạo gật đầu với Thư Loan đóng vai Ngải Tây và một diễn viên người nước ngoài đóng vai Andrea.
Ngồi ở bên cạnh Triệu Thành Mạo, thân là biên kịch và là người chỉ đạo của phòng làm việc Đường Tịch cũng rất vui vẻ, trừng mắt nhìn Tưởng Hạo đang ở một bên chuẩn bị ra trận.
Trước đó cô đã nói chuyện cùng Thư Loan và Tưởng Hạo về những vấn đề liên quan tới việc tuyển diễn viên, trong kịch bản là hai nam chính sẽ yêu nhau, chính là hình tượng công nhân bến tàu thành thật thiện lương cùng với công tử quý tộc cao quý lạnh lùng.
Theo lý mà nói, Thư Loan thích hợp với vai quý tộc hơn mà Tưởng Hạo cũng có thể diễn được vai công nhân bến tàu, hai người có thể nói là có kỹ năng diễn xuất đặc biệt, nhưng Đường Tịch lại hỏi một câu.
“Lẽ nào, hai người không muốn đột phá và đổi mới sao?”
Xuất phát điểm của Tưởng Hạo là một quân nhân anh dũng mạnh mẽ, sau đó người đại diện cũng nhận kịch bản hai bộ phim mang hình tượng “người sắt” có nét tương đồng. Mà hình tượng vương tử cao quý tao nhã của Thư Loan cũng là thâm căn cố đế.
Đã như vậy, tại sao không thử đắp nặn nên một hình tượng không giống với hình tượng vốn có và không giống với những vai diễn trước kia?
Thư Loan — Bẩn thỉu và nhỏ gầy, Tưởng Hạo — lãnh diễm và kiêu ngạo, nhất định sẽ mang cho khán giả những chấn động và cảm giác mới mẻ.
“Trước tiên nghỉ ngơi một chút đã! Để bọn họ sắp xếp cảnh quay.” Triệu Thành Mạo vỗ vỗ vai Thư Loan và diễn viên người nước ngoài.
Cảnh quay tiếp theo là trên đường trở về bến tàu Ngải Tây gặp một công tử quý tộc bị bọn cướp bắt cóc cũng chính là vai diễn do Tưởng Hạo đảm nhận — Hans. Gia cảnh Hans giàu có, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, nên khi đối mặt tình huống như vậy tất nhiên là bó tay chịu trói.
Ngải Tây cũng không có võ công cao cường, nhưng cậu quen thuộc đường ngang ngõ tắt trên con phố này, bởi vậy đã dùng diệu kế khiến cho bọn cướp bị chúi đầu ngã xuống biển, rồi dẫn theo Hans chạy trốn theo đường tắt.
Hans nói muốn báo đáp sự thông minh và lòng dũng cảm của Ngải Tây, Ngải Tây từ chối lời hứa hẹn sẽ cho cậu vàng bạc châu báu của Hans, chỉ đòi anh một bông hoa hồng trắng.
Từ giờ phút này Hans nhớ rõ người thiếu niên bẩn thỉu này.
Mà sau khi Ngải Tây về đến nhà, liền do dự đem hoa hồng trắng đặt ở trước cửa nhà mình, sau đó chậm rãi đóng lại cánh cửa gỗ cũ nát. Không hề chú ý tới hai người có ánh mắt âm u mang theo ác ý cách đó không xa…
Đây chính là cảnh mở màn của bộ phim, cũng bắt đầu cho một loạt sự kiện khủng bố sau này. Cảnh quay sau đó chính là Ngải Tây và Hans gặp lại nhau, bắt đầu ở chung và hiểu nhau.
Chờ đến khi quá trình quay phim tạm thời kết thúc thì đã là tối muộn, Thư Loan vẫn bị chứng mất ngủ quấy nhiễu, thể lực của Tưởng Hạo cũng khá, bởi vậy trước khi cùng nhau về nhà trọ, hai người đi dạo trong chợ đêm ở trong thành.
” Loan Loan, em muốn ăn gì.”
Thư Loan nhìn lướt qua mấy quầy hàng trước mắt.
Bây giờ đã rất muộn, trong chợ đêm lác đa lác đác người, đại đa số quầy hàng cũng đã đóng cửa, thực ra cũng không có nhiều lựa chọn.
“Tùy tiện đi.”
Tưởng Hạo mua cho Thư Loan mấy xiên đồ nướng, hai người vừa ăn vừa vai sóng vai đi ở trên đường, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
“Đại ca ca, mua hoa không?”
Một cô bé xách theo một rổ hoa hồng to dừng bước ở trước mặt Thư Loan, cô bé lấy từ trong rổ ra một nhành hoa tươi đẹp nhất đưa tới trước người Thư Loan.
Thư Loan nhớ tới thời gian trước khi ở Paris, Tưởng Hạo đã tặng cho cậu một bó hoa oải hương.
Liếc nhìn Tưởng Hạo, Thư Loan không dễ chịu nói: “Cho anh một nhành.”
Dường như bé gái rất vui vẻ, lấy hoa và gói kỹ lại cho Thư Loan.
Thư Loan cúi người xuống đang muốn lấy tiền đưa cho bé gái thì bất chợt cô bé trước mắt nhanh chóng hành động, từ dưới đáy rổ rút dao ra đâm về phía cậu.
Ánh bạc trước mắt lóe lên, bên tai là tiếng hét của Tưởng Hạo.
“… Cẩn thận!”
“Leng keng!”
Thư Loan trợn to mắt, khi cậu lấy lại tinh thần thì con dao trong tay bé gái đã bị Tưởng Hạo đánh rơi.
Hoa hồng đỏ như màu của máu nhẹ nhàng rơi vào trên mặt đất.
Bé gái thấy hành động thất bại, lập tức xoay người chạy trốn. Tưởng Hạo cũng không đuổi theo, chỉ là kéo Thư Loan chạy về phía trước giống như không muốn sống nữa, rời khỏi đường phố.
“Làm sao vậy!”
Thư Loan cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, cánh tay bị Tưởng Hạo kéo mạnh đến mức đau đớn.
“Bọn họ đến rồi.”
Tưởng Hạo không quay đầu lại.
Bọn họ?
Thư Loan còn không tới kịp lên tiếng hỏi dò, thì mắt đã thấy trên đường nhỏ có mấy người đàn ông nước nước ngoài mặc trên người bộ âu phục màu đen lao ra chặn đường đi của hai người.
Tưởng Hạo “hừ” một tiếng, cũng không do dự hay sợ hãi, nhặt lấy gậy gỗ ở ven đường rồi xông lên.
Nhìn Tưởng Hạo giao chiến với mấy người đàn ông cầm dao trong tay, Thư Loan trợn to mắt, dường như là hoàn toàn không dự đoán được tình huống trước mắt.
” Loan Loan lại đây.”
Một tay Tưởng Hạo kéo Thư Loan qua bảo vệ cậu ở phía sau, một tay vung gậy nhỏ dài. Gậy gỗ đánh trúng đầu gối của một người đàn ông, người đàn ông kêu rên cả người không thể khống chế mà ngã xuống đất. Phạm vi bao trùm của gậy rất lớn, Tưởng Hạo càn quét ở bốn phía xung quanh mình tạo nên một khu vực an toàn cho Thư Loan.
Số lượng người chêch lệch lớn, Tưởng Hạo cũng không định đánh người hay giết người, mà chỉ muốn dẫn theo Thư Loan phá vòng vây.
Bên tai Thư Loan là những tiếng va chạm và tiếng đánh nhau lúc ẩn lúc hiện, cậu không thể nào phán đoán được phương hướng khởi nguồn của âm thanh, cũng không thể nào xác nhận âm lượng chính xác của những tiếng huyên náo này, duy nhất chỉ có hình ảnh lay động hỗn loạn trước mắt, bởi vậy càng cảm thấy nôn nóng hơn.
Gây rối trên đường đã khiến những người còn lại trên đường sợ hãi nên đều đi rồi, cuối cùng Tưởng Hạo cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Có thể là đến rồi.
Thân phận của Tưởng Hạo bây giờ quang minh chính đại, nhưng những người đàn ông trước mặt này có lẽ không đơn giản như vậy, so với anh thì bọn họ vẫn phải kiêng kỵ cảnh sát hơn.
Quả nhiên, dường như người đàn ông áo đen có ý định rút lui.
Tưởng Hạo híp híp mắt, động tác lại càng nhanh nhẹn và tàn nhẫn, giữ vững tâm thái cố gắng đả thương từng người từng một, gậy gỗ gãy nát trong tay dường như đã biến thành một trường kiếm sắc bén.
“Hú hú hú —— “
Tiếng còi cảnh sát sắc bén như vang lên ở gần bên tai, người đàn ông áo đen lui lại, Tưởng Hạo cũng dẫn theo Thư Loan chạy trốn vào con đường nhỏ.
“Những người kia… Là ai.”
Hai người trốn ở góc tối trong hẻm nhỏ, Thư Loan vừa tựa vào tường điều chỉnh hô hấp vừa hỏi.
“Kẻ thù trước đây.” Tưởng Hạo thở dài nói: “Trước đây thời điểm thi hành nhiệm vụ đã đắc tội với tổ chức nào đó, hiện tại bị trả thù.”
Tưởng Hạo thầm mắng trong lòng, kiếp trước mình bị bọn họ giết chết, lại không ngờ rằng đời này bọn họ vẫn cứ bám dai như đỉa.
Thư Loan hơi nhíu mày.
Tưởng Hạo đưa tay sờ sờ lên mi tâm của Thư Loan cười nói: “Em đừng sợ, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ em thật chu toàn.”
“Không phải vì chuyện này…”
Hai bàn tay của Thư Loan hơi nắm thành quyền.
Nhìn Tưởng Hạo đang gửi tin nhắn xin giúp đỡ cho Nghiêm Tuân, anh ấy … Bây giờ anh đang bị vây hãm trong một tình cảnh nguy hiểm sao? Hay là nói, trước đây Tưởng Hạo bởi vì đặc thù của công việc, nên vẫn luôn sống trong những tháng ngày có thể chết bất cứ lúc nào?.
“Bọn họ sẽ vẫn truy sát anh, đến tận khi nào anh chết đúng như mong muốn của bọn họ?”
“Tuy rằng nghe rất thê thảm, nhưng đại khái chính là như vậy.” Tưởng Hạo cười khổ nói: “Anh vẫn đang nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng trước mắt chúng ta vẫn nên đi tìm một chỗ trốn trước đã.”