Đọc truyện Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 17
Bạch Quân Diễm lạnh lùng đáp trả:
– Chẳng có gì là đúng dịp cả.
Không phải vì tôi ở đây nên anh mới tới sao?
Giang Hàn: “…”
Đã thành thế này rồi Giang Hàn cũng lười phải vòng vo với anh ta.
Anh nói thẳng với Bạch tổng:
– Video đó không liên quan tới Lê tiểu thư.
– Tại sao Giang tổng lại biết là không liên quan? – Bạch Quân Diễm cố ý tỏ ra mình cao thâm, anh ta hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ những chuyện này là do anh làm?
Giang Hàn không thay đổi sắc mặt mà nói:
– Tôi hy vọng rằng sau này Bạch tổng hãy chỉ đến chất vấn người khác khi đã có bằng chứng xác thực ở trong tay.
– Tôi thấy rất hiếu kì về quan hệ giữa Giang tổng và Lê Nhã Phù.
Tại sao anh lại có thể vội vàng tới đây chỉ vì một tin nhắn của cô ấy? Đây rõ ràng là chuyện riêng của hai chúng tôi, nó không hề liên quan tới Giang tổng.
Giang Hàn và Lê Nhã Phù theo bản năng nhìn về phía nhau.
Cô bước lên đứng ngang với Giang Hàn, khoác tay anh một cách tự nhiên rồi nói với Bạch Quân Diễm:
– Anh ấy là bạn trai của tôi, lẽ tất nhiên khi tôi có chuyện thì anh phải nhanh chóng tới rồi.
– Bạn trai? – Bạch Quân Diễm híp mắt:
– Chúng ta mới chia tay bao lâu mà em đã nhanh chóng có bạn trai mới rồi sao?
Cô trả lời anh ta:
– Dù sao chúng ta cũng đã chia tay nên việc tôi có bạn trai hay không cũng không đến lượt anh tới hỏi chuyện này chứ nhỉ?
Bạch Quân Diễm: “…”
Giang Hàn cúi đầu nhìn cánh tay mình đang được cô ôm chặt.
Đáy mắt anh cuồn cuộn sóng trào, nhưng đó cũng chỉ là một khoảnh khác thoáng qua.
Anh ngẩng đầu nói với Bạch Quân Diễm:
– Thời gian không còn sớm nữa, để tôi tiễn Bạch tổng.
Không hề khách sáo, anh thẳng thừng hạ lệnh trục khách.
Bạch Quân Diễm đưa mắt nhìn hai người đứng sát với nhau.
Khi anh ta bước qua hai người, anh ta hơi ngừng bước chân nhưng rồi cũng nhanh chóng bước về phía cửa.
Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng chạy ra đóng cửa lại.
– Thật xin lỗi anh, ban nãy tình huống khẩn cấp quá nên tôi đành nói anh là bạn trai của tôi.
Giang Hàn trả lời cô:
– Không sao.
– Nhưng sao anh có thể tới nhanh như thế?
– Vừa vặn tôi đang có công chuyện ở gần đây.
– Cảm ơn anh nhiều.
– Không có gì.
– Dừng một chút Giang Hàn lại nói tiếp:
– Nếu cô không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé.
Anh đang định đi thì Lê Nhã Phù lại hỏi thêm:
– Tại sao tôi mới chỉ gửi một tin nhắn mà anh đã đồng ý tới đây luôn? Chúng ta mới chỉ gặp nhau có mấy lần thôi mà.
Anh quay đầu rồi nhìn cô rồi nói:
– Bởi vì Lê tiểu thư đã nói cô nghĩ tôi là người tốt nên tôi không muốn làm cho cô thất vọng.
Nói xong anh đi ra cửa, trong lúc anh đang nắm chốt cửa để đi ra ngoài.
Lê Nhã Phù nhìn bóng lưng của anh không biết thần xui quỷ khiến thế nào cô lại bật thốt một câu:
– Lê Hướng Dương.
Anh dừng động tác xoay người nhìn về phía cô:
– Lê Hướng Dương? Người đó và tôi giống nhau lắm à?
Cô nhìn biểu hiện của anh không biết có phải do đèn trong phòng quá sáng hay không mà cô cảm giác có một tầng sương mơ hồ bao phủ khuôn mặt anh, khiến người đối diện không thể nhìn thấu anh.
Cô thở dài:
– Xin lỗi Giang tiên sinh.
Ngược lại anh cũng hỏi thêm gì mà chỉ bảo:
– Ngủ ngon Lê tiểu thư.
Anh nói dứt lời thì mở cửa đi thẳng, cánh cửa cũng từ từ khép lại.
* * *
Sau khi ra khỏi nhà Lê Nhã Phù, Bạch Quân Diễm bảo Trương Sách đưa mình về biệt thự tại đại lộ Thiển Thủy Loan.
Anh ta vừa vào cửa đã thấy Tô Cẩm Tuyết đang bước ra từ phòng bếp.
– Sao em lại ở đây? – Anh ta nhớ mình đã nói mấy ngày gần đây hai bọn họ nên hạn chế số lần gặp nhau.
Tô Cẩm Tuyết cười cười với anh ta:
– Em tới nấu cơm cho anh.
Bạch Quân Diễm cũng không muốn hỏi thêm gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, quả thực anh ta thấy rất phiền lòng.
Đối với việc cô ta không chịu nói trước đã qua đây, loại chuyện nhỏ này anh ta không còn tâm tư để quản thêm nữa.
Anh ta đi tới bàn ăn, thấy trên bàn có bày sẵn một đĩa to toàn tôm hùm đất.
Anh ta cau mày khi thấy lớp tiêu đỏ được rắc ở trên đĩa tôm.
Cô ta bê món bít tết đã được nấu xong ra ngoài, vừa đi vừa nói với anh ta:
– Anh còn nhớ cạnh trường học của mình có một quán bán tôm hùm không? Trước kia mình thường xuyên ra đó ăn, nên em đã lén tới học cách nấu của ông chủ quán đó, mùi vị chắc chắn sẽ không tệ đâu.
Nhưng em sợ anh muốn ăn bữa Tây nên em còn làm thêm bít tết.
Đúng rồi em còn mua thêm một chai rượu vang đỏ.
Cô ta mở chai rượu vang đỏ rồi rót cho Bạch Quân Hiến một ly:
– Anh ngồi xuống ăn cơm thôi.
Anh ta cắt một miếng bò bít tết để ăn, mới được một miếng mặt anh ta đã sa sầm:
– Thịt bò làm bít tết em mua ở đâu thế?
– Em mua trong siêu thị, loại tốt nhất.
Họ nói đây là loại được cắt nguyên miếng, sao thế anh? Không hợp khẩu vị của anh à?
– Nguyên miếng? Đây rõ ràng là dùng thịt vụn ép thành hơn nữa còn bị cho thêm cả tinh bột.
Anh ta lại nói tiếp:
– Trong nhà có sẵn miếng bò bít tết, em không cần mua ở ngoài.
Tô Cẩm Tuyết đáp lại:
– Em không biết.
– Nếu em hỏi chị Trương trước thì biết ngay thôi.
Chị Trương là người giúp việc của nhà này.
Tô Cẩm Tuyết áy náy nói với anh ta:
– Em xin lỗi có phải bít tết khó ăn lắm hả anh?
Bạch Quân Diễm không trả lời, anh ta nâng ly rượu lên uống một hớp.
Rượu vừa vào miệng chân mày anh ta đã cau lại:
– Rượu vang cũng được em mua ở trong siêu thị?
Cô ta vội nói:
– Không phải, là bạn em tặng cho em, lại sao thế anh? Rượu cũng không đúng vị à?
Căn phòng ngầm dưới đất của biệt thự cất giữ rất nhiều rượu.
Cô ta chỉ cần hỏi chị Trương là biết, không cần phải mua rượu ở bên ngoài.
Chỉ cần đó là rượu vang thì anh ta có thể nhanh chóng nhận ra đấy là rượu chuẩn hay không.
Anh ta bỏ dao nĩa xuống, ngồi im lặng.
Tô Cẩm Tuyết lại vội vàng nói:
– Anh nếm thử món tôm hùm đất này đi, trước kia chúng ta thích ăn món này nhất.
Cô ta gắp sẵn tôm đưa tới trước mặt anh ta, nhưng anh ta thực sự không muốn ăn một chút nào.
Lúc còn trẻ khẩu vị nặng nên thích uống coca, thích ăn tôm hùm đất xào cay.
Nhưng sau này vì công việc vì tuổi tác không còn nhỏ nên thói quen ăn uống của anh ta đã thay đổi rất nhiều.
Anh ta chú trọng sự kết hợp giữa dinh dưỡng và thanh đạm, cho nên từ lâu rồi anh ta đã không ăn các món có vị gắt, nhiều dầu mỡ.
Anh ta đứng dậy:
– Anh hơi mệt nên anh đi tắm trước đây.
Em ăn xong thì bảo Trương Sách đưa em về nhé.
Cũng chẳng đợi cô ta trả lời anh ta nói xong liền đi thẳng lên lầu.
Bạch Quân Diễm cởi quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Anh ta mở vòi hoa sen, đứng ở dưới vòi để mặc dòng nước ấm chảy trên người mình.
Cũng chẳng biết Tô Cẩm Tuyết đã về chưa nhưng anh ta không có ý định hỏi tới cô ta.
Đột nhiên có tiếng mở cửa rồi tiếng chân người bước vào, anh ta quay đầu nhìn lại hóa ra là Tô Cẩm Tuyết.
Sắc mặt anh ta hơi tối lại:
– Sao em vào mà không gõ cửa?
Tô Cẩm Tuyết bước tới đứng sau lưng anh ta rồi vòng tay ôm anh ta từ phía sau.
Cô ta đặt một nụ hôn lên lưng anh ta rồi nói:
– Trên người anh còn có chỗ nào em chưa từng thấy à?
Anh ta muốn kéo tay cô ta ra nhưng vừa mới chạm vào tay cô ta thì vòng ôm đã bị siết chặt hơn:
– Quân Diễm, em biết chuyện video bị lộ gây ra hậu quả lớn nhưng em lại không thể giúp gì được cho anh nên em mới cố ý nấu một bữa ăn ngon, cố gắng để ở cạnh anh nhiều hơn.
Em biết rõ anh thấy rất mệt mỏi nên em cũng muốn làm gì đó để giảm bớt gánh nặng cho anh.
Dòng nước ấm áp vẫn đang chảy tràn lan trên người anh ta, hơi nước bốc lên khiến không gian mờ mịt, sắc mặt của Bạch Quân Diễm cũng trở nên mơ hồ.
Anh ta chưa từng nghĩ chuyện này sẽ phát triển theo hướng anh ta không ta không thể kiếm soát.
Từ trước tới nay, anh ta đã quen với việc nắm mọi chuyện trong tay, khống chế mọi thứ trong tầm mắt của mình nên tình huống hiện tại khiến anh ta thấy khó chịu vô cùng.
Dù là chuyện của Tập đoàn hay chuyện của Lê Nhã Phù đều đang dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta.
Dù mọi chuyện đang tệ như thế nhưng tối thiểu người phụ nữ anh ta yêu vẫn đang ở bên cạnh anh ta không phải sao?
Tô Cẩm Tuyết bước lên đứng đối diện với anh ta.
Cô ả đưa tay ôm cổ người tình, kiễng chân lên chủ động áp môi mình vào môi anh ta.
Bạch Quân Diễm muốn đẩy cô ta ra nhưng khi tóm được cánh ta của cô ta rồi thì lại không nỡ dùng lực.
Cuối cùng anh ta quyết định nhắm mắt lại, ghì chặt người phụ nữ đang hôn mình lên bức tường nhà tắm, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của người đó.
Người anh ta yêu là Tô Cẩm Tuyết, chẳng qua vì hai người đã xa nhau quá lâu nên có vài thói quen đã thay đổi mà đối phương lại không biết.
Còn Lê Nhã Phù do anh ta đã ở bên cô ấy suốt mấy năm qua.
Điều này đã sớm trở thành thói quen của anh ta nên giờ anh ta thấy chưa thể thích ứng ngay với việc hai người đã chia tay.
Anh ta sẽ yêu thương quan tâm Tuyết Nhi.
Còn với Lê Nhã Phù, anh ta sẽ không giữ bất kì dây mơ rễ má nào, anh ta cũng sẽ không bao giờ chủ động đi tìm cô ấy nữa.
Lê Nhã Phù luyện tập rất hiệu quả, cô ấy nhanh chóng đàn nhuẫn nhuyễn bài hát mới.
Luyện tập thành thạo rổi thì cô ấy đi tìm Vưu Nhất Vũ để tiến hành thu âm đoạn độc tấu đó.
Vưu Nhất Vũ cũng rất hài lòng, anh ta nói rằng chờ ca khúc mới được ra mắt anh ta sẽ chuyển tiền công cho cô.
Gần đây, chỗ Lê Nhã Phù xảy ra sự kiện đánh nhau.
Nhân vật chính của sự kiện là người ở tầng dưới, cô nghe mọi người xì xào thì biết rằng nhà đó có đứa con bị thiểu năng, anh ta 30 tuổi rồi mà còn chưa cưới được vợ.
Không biết là ai đã tố cáo anh ta đánh con gái nhà họ, còn đánh cả người nhà của cô gái đó.
Sau đó cảnh sát tới mang anh ta về đồn, an ninh của tiểu khu cũng được nâng cao hơn, vấn đề trị an được đề cao hơn hẳn lúc trước.
Dù vậy thì cô vẫn giữ ý định chuyển nhà.
Thật ra cuộc sống ở tiểu khu này khá thuận lợi nhưng vấn đề cách âm ở tiểu khu này quá kém.
Có ngày cô luyện đàn buổi tối gây ảnh hưởng tới nhà hàng xóm, cô mới ở đây chưa được nửa tháng đã bị hàng xóm tới phàn nàn rất nhiều lần.
Cô định chuyển đến tiểu khu có cách âm tốt một chút.
Cô gọi điện cho Giang Hàn, anh ấy đã nói rằng nếu cô cần tiền thì hỏi anh ấy.
Cô nghĩ rằng nếu cô mượn tiền của anh thì có lẽ sau này cô và anh sẽ có nhiều cơ hội liên lạc với nhau hơn.
“Giang tiên sinh.”
“Lê tiểu thư tìm tôi vì chuyện gì?”
“Lần trước Giang tiên sinh nói có thể cho tôi cho mượn tiền..”
“Cô cần bao nhiêu?”
Anh đồng ý thật nhanh chóng.
Lê Nhã Phù nói:
“Tôi cần năm chục ngàn tệ.”
“Chỗ tôi phải vay từ
Một trăm ngàn tệ thì tôi mới đồng ý cho vay.”
“Vậy anh cho tôi vay một trăm ngàn tệ đi.”
“Cô gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi đi, tôi sẽ chuyển tiền cho cô luôn.”
“Vậy cũng được sao? Tôi không cần kí hợp đồng vay nợ với anh à?”
“Không cần.”
Sau khi cúp điện thoại cô thấy hơi buồn bực trong người.
Giờ vay tiền dễ vậy sao? Hợp đồng vay nợ cũng không cần kí đã nhanh chóng nhận được tiền.
Nếu sau này cô quỵt nợ không trả cho anh, mà anh cũng chẳng có giấy tờ pháp lý nào vậy thì anh định dùng cách gì để đòi được nợ nhỉ?
Quả nhiên Giang Hàn đã nhanh chóng chuyển 100.000 tệ cho cô.
Cô vừa đặt điện thoại xuống không được bao lâu, chuông điện thoại đã lại reo liên hồi.
Cô nhận ra đây là số của Lê Bân, cô đã đổi sang số mới tại sao ông ấy lại biết được cơ chứ?
Cô do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe máy:
“Nhã Phù.”
“Là con.”
“Sao con đổi số mà không báo cho bố một tiếng? Con đang ở đâu? Sao con lại không về nhà?”
“Sao bố lại biết số điện thoại của con?”
“Là Quân Diễm gửi cho bố.”
Bạch Quân Diễm? Cô nhớ tới lần Bạch Quân Diễm tìm tới đây, nếu anh ta tra ra được chỗ ở của cô rồi thì chắc chắn cũng sẽ tìm được số điện thoại của cô.
“Bố tìm con vì chuyện gì thế ạ?”
Cô hoài nghi liệu anh ta có uy hiếp bố cô không.
“Nhã Phù con về nhà đi, con ở ngoài một mình không an toàn.”
“Con cũng đâu còn là trẻ nít, con cũng nên tự lập thôi ạ.”
“Vậy con về nhà thăm mẹ con đi.
Bà ấy bị người ta đánh.”
– Vâng.
Bà ấy bị ai đánh thế ạ? “
Cuối cùng, cô vẫn quyết định sẽ về nhà của bố mẹ, trên đường đi về cô đã biết thêm một ít những chuyện đã xảy ra.
Trình Bình Bình bị đánh ở thẩm mỹ viện.
Nghe nói có một người đàn bà điên xông vào đó, mấy cô gái làm lễ tân thấy bà ta ăn mặc đàng hoàng thì cho rằng bà ta như một vị khách bình thường, nào ngờ khi thấy Trình Bình Bình bà ta lên cơn điên, xông tới tát Trình Bình Bình mấy phát liền.
Trình Bình Bình bị đau thì ít mà bị hoảng hốt là chính.
Lúc đó người đàn bà điên cũng bị áp giải đến đồn sảnh sát, nhưng vì bà ta có giấy xác nhận là người bị bệnh tâm thần nên cũng không thể xử lý bà ta theo pháp luật.
Cuối cùng cảnh sát lại thả bà ta về, Trình Bình Bình cũng chỉ có thể than thở bản thân mình xui xẻo.
Lê Nhã Phù về tới nhà lúc Trình Bình Bình vẫn đang nằm nghỉ trên giường.
Bà ta nghe thấy tiếng động nên quay người lại, nhìn thấy người tới là cô thì cười lạnh lùng:
– Cô còn biết đường về à?
– Mẹ không sao chứ ạ? – Lê Nhã Phù hỏi bà ta.
– Thấy tôi bị đánh chắc cô đang thấy vui thầm trong lòng?
Lê Nhã Phù cảm thấy càng ngày cô càng không thể nói chuyện tử tế với bà mẹ kế này.
Dù sao cô cũng đã về cũng đã thể hiện sự quan taam đúng phép tắc, cô không nên cố tình ở lại lâu khiến bà ta thấy ngứa mắt, thấy khó chịu.
– Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, con xin phép đi về trước.
Lê Nhã Phù đi ra cửa thì bỗng nhiên bà ta lại hỏi:
– Khi nào cô trở lại nhà này hả?
– Con đang sống một mình ở bên ngoài rất ổn ạ.
– Đồ vô lương tâm.
– Bà ta nói câu này xong thì lại xoay người quay lưng về phía cô.
Cô cũng không phản bác điều gì, mà đi thẳng xuống lầu.
Ở dưới lầu cô gặp Lê Bân, ông ấy hỏi cô:
– Con đã thăm mẹ con chưa?
– Con thăm rồi ạ.
– Khi nào thì con trở về nhà sống?
– Con sẽ không về đây ở đâu.
– Vậy bây giờ con đang ở đâu? Khi nào có thời gian bố mẹ sẽ tới đó thăm con.
– Bây giờ con tìm nhà mới, khi nào ổn định rồi con sẽ báo địa chỉ cho bố mẹ biết ạ.
– Nhã Phù.
Cô đang chuẩn bị đi thì Lê Bân lại gọi tên cô:
– Con đừng trách mẹ con nhé.
Bà ấy miệng thì nói lời độc ác nhưng trong lòng thì mềm như đậu hũ, bà ấy vẫn luôn rất quan tâm con.
Cô không đáp lời ba, cô không phủ nhận sự quan tâm của bà ấy nhưng cô biết rõ bà ấy không vui vẻ khi thấy cô.
Cho nên cô đã rất vất vả để có đủ dũng khí rời khỏi căn nhà này, và tất nhiên cô không có ý định trở lại nơi này.
Một lần nữa cô bắt tay tìm một mái nhà cho mình.
Cô rất nhanh đã tìm được một căn phòng ưng ý, tòa nhà này cao hơn những toàn nhà phổ thông thường thấy nên tầm mắt, cách âm rồi thông gió đều rất tốt.
Đây cũng là một tiểu khu hạng sang, an ninh khu nhà rất đảm bảo và dĩ nhiên tiền thuê không ít.
Nhưng may có Giang Hàn cho cô vay tiền nên cô có thể tạm thời ứng phó được với cuộc sống tự lập.
Nhìn chung cô rất hài lòng với căn nhà này, chỉ là giấy dán tường trong phòng ngủ quá xấu.
Chủ nhân trước của căn phòng này chắc thích xem phim kinh dị, nên tường được phủ kín bằng những tấm poster phim kinh dị.
Cô thầm tưởng tượng ban đêm nằm trên giường rồi thấy những poster này chỉ nghĩ thôi cô đã thấy rùng mình.
Cô xé bỏ toàn bộ giấy dán tường cũ, định rằng sẽ sơn lại một lần trước khi dán lớp giấy mới.
Vừa hay Mạnh gia chuyên về bên vật liệu xây dựng, hơn nữa mặt hàng chính của Mạnh gia là các loại sơn.
Trước tiên cô định sơn một lớp sơn mới rồi mới dán giấy là được.
Nhưng cô lại không am hiểu về các loại sơn nên cô nhờ Mạnh Giai Giai hỗ trợ mình mục này.
Cô kể gọn với Mạnh Giai Giai là mình đổi chỗ ở mới.
Nghe cô nói xong Mạnh Giai Giai ngay lập tức đáp ứng lời nhờ của cô:
– Chuyện nhỏ ấy mả để tớ bảo cửa hàng gần nhà cậu nhất tới thi công giúp cậu luôn.
Cô nói với bạn tốt rằng:
– Tớ muốn chọn loại sơn tốt một chút, tốt nhất là loại tốt với môi trường ấy.
– Dĩ nhiên đồ nhà tớ bán còn không đáng tin sao?
Là chị em tốt của nhau nên cô rất tin lời cô ấy.
Công nhân cũng đến rất nhanh, cô mở cửa cho họ vào làm, đợi đến chiều thì quay lại đó gửi họ tiền công.
Nhưng cô không ngờ rằng lúc cô mở cửa phòng để kiểm tra chất lượng trước khi trả tiền công thì lập tức có mùi nồng gay gắt ập vào mũi cô.
Cô hỏi mấy người công nhân:
– Tôi đã yêu cầu loại sơn tốt mà, sao sơn này lại có mùi kinh như thế?
Công nhân trả lời:
– Cái này tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, chủ quán cung cấp nguyên vật liệu gì thì chúng tôi sẽ sử dụng nguyên vật liệu đó, chúng tôi chỉ làm việc của mình mà thôi.
Chủ quán có nhờ công nhân mang cho cô hóa đơn đặt hàng.
Cô định sẽ tự mình tới đó hỏi cho rõ ràng, loại sơn này hiển nhiên là không đúng với loại cô đã yêu cầu.
Vậy cô phải chờ tới khi nào mới có thể dọn vào ở đây?
Thật ra Mạnh Giai Giai cũng có lòng giúp đỡ cô nên cô ấy đã chọn cửa hàng cách nhà cô có ba cây số.
Cô gọi taxi đi đến địa chỉ cửa hàng được ghi trên hóa đơn.
Đây là một cửa hàng hai tầng, các cửa hàng kinh doanh sơn của tập đoàn Phong Sào của Mạnh gia luôn được thống nhất trong phong cách trang trí.
Cô đi vào trong thấy đằng sau bàn có một người đàn ông, cô đi tới hỏi anh ta:
– Xin cho tôi hỏi một chút cửa hàng trưởng có ở đây hay không?
Người đàn ông đang chơi game trên điện thoại di động, nghe cô hỏi thì cáu gắt đáp lại:
– Chờ một lát.
Vừa dứt lời thì có một người đàn bà to béo bưng trên tay một cái bát tô đi ra.
Bên trong cái bát có đồ ăn.
Người đàn bà đặt cái bát trước mặt người đàn ông đang ngồi ở sau bàn rồi bảo:
– Ăn cơm đi đừng đánh game nữa.
Người đàn ông chắc chơi không được thuận lợi, hắn ta gào lên:
– Cút sang một bên, đừng xí vào chuyện của tôi.
Người đàn bà bụng lớn hùng hổ đi vào trong.
Lê Nhã Phù thấy hoài nghi, các cửa tiệm đều được Mạnh gia trực tiếp quản lý, nhân viên đều phải trải qua huấn luyện đồng bộ.
Lẽ nào Mạnh gia lại đào tạo ra nhân viên có thái độ kém thế này?
Cô đợi mấy phút mà người đàn ông vẫn không chịu dừng trận game, cô lại hỏi:
– Cho tôi hỏi..
Nhưng không cô còn chưa kịp dứt lời thì người đàn ông lại ngẩng đầu lên quát vào mặt cô:
– Tôi đã nói chờ một chút cô không nghe thấy hả?
Lê Nhã Phù:”…”
Rốt cuộc người đàn ông cũng đã đánh xong trận game nhưng hắn ta chơi thua nên có vẻ tâm tình không được tốt lắm.
Hắn quăng cái điện thoại lên bàn hỏi Lê Nhã Phù:
– Có chuyện gì?
Cô giơ tờ hóa đơn cho hắn ta xem:
– Tôi muốn loại sơn bảo vệ môi trường, nhưng có vẻ các anh đã đưa nhầm loại sơn, mùi của nó rất ghê.
Hắn ta tùy ý nhìn lướt qua tờ hóa đơn rồi thản nhiên đáp:
– Trên hóa đơn viết loại gì thì chúng tôi xuất loại đó.
Không nhầm.
Hắn ta không cam tâm thì chơi thua trận game nên hắn ta đẩy tờ hóa đơn ra xa, rồi lại ngồi dựa vào thành ghế với lấy điện thoại bắt đầu trận game mới.
Thái độ của hắn khiến Lê Nhã Phù không biết nên nói sao.
Cô không còn cách nào khác nên đành phải gọi điện cho Mạnh Giai Giai.
Cô ấy bảo không rõ mọi chuyện ra sao nên trước tiên hai người cần về nhà cô xem lại tình huống của bức tường vừa được sơn rồi giải quyết tiếp.
Mạnh Giai Giai cũng vừa hay tới giờ tan ca nên cô ấy tới thẳng nhà của Lê Nhã Phù.
Lê nhã Phù thì đứng đợi cô ấy ở cửa tiểu khu.
Hai người gặp được nhau thì cô dẫn bạn tốt về phòng, Mạnh Giai Giai vừa ngửi được mùi trong phòng thì mặt lập tức biến sắc.
– Chắn chắn bọn họ đã thay đổi nước keo, bình thường không phải là mùi này.
Lê Nhã Phù nói với cô ấy:
– Bây giờ phải làm sao.
Tớ vừa từ tiệm đó về, thái độ của nhân viên trong tiệm kém lắm nên tớ không hỏi được gì.
Mạnh Giai Giai bảo cô:
– Giờ tớ với cậu quay lại đó để xem sao.
Mạnh Giai Giai tự mình lái xe tới nên Lê Nhã Phù lên xe của cô ấy luôn.
Tới nơi hai người thấy trong tiệm bày một cái bàn, người đàn ông vừa nãy chơi game thì giờ lại đang cùng một nhóm người chơi đánh bài.
Mạnh Giai Giai đi vào hỏi thẳng:
– Ai là người phụ trách ở đây?
Hắn ta ngậm điếu thuốc lá trong miệng, nghiêng mặt dương mắt nhìn hai người:
– Là tôi, làm sao?
Mạnh Giai Giai thấy thái độ của hắn ta thì càng khó chịu hơn:
– Tôi là Mạnh Giai Giai – Giám đốc của bộ phận Thị trường của tổng công ty Phong Sào.
– Giám đốc? – Hắn ta nhướng mày, thái độ vẫn tệ như cũ:
– Giám đốc tự nhiên chạy tới cửa hàng nhỏ của tôi để làm gì?
– Sơn được dùng cho căn hộ ở quảng trường Trí tuệ sao lại có mùi lạ như vậy?
– Có chuyện gì?
– Tôi đã trực tiếp tới đó kiểm tra, mùi sơn không đúng với bình thường, có phải các người đã lén đổi nước keo?
– Công ty cấp loại gì thì tôi cho dùng loại đó, không đổi.
– Mã số cửa hàng của anh là gì?
Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi hỏi:
– Cô định đóng cửa hàng của tôi à?
Mạnh Giai Giai thật sự bị chọc tức trước thái độ hống hách của hắn ta, cô ấy không khoan nhượng đáp lại:
– Cửa hàng này đúng là nên đóng một thời gian để chỉnh đốn và cải cách.
Hắn ta ném mạnh quân bài trong tay xuống bàn, nhướn mày nói:
– Tôi vừa rồi nghe không rõ cô là giám đốc của bộ phận nào?
– Tôi là Giasm đốc Thị trường của Phong Sào, tôi có quyền đóng cửa hàng của anh.
Hắn ta thản nhiên đáp lại:
– Không phải Phong Sào đã sớm bị Vạn Hào thu mua rồi hay sao? Chủ nhận thật sự của Phong Sào chính là Chủ tịch của Vạn Hào.
– Hắn ta đắc ý nói tiếp:
– Mà Chủ tịch của Vạn Hào chính là bạn trai của chị gái tôi, như thế nào? Cô còn dám nghĩ cô có quyền đóng cửa hàng của tôi không?
Chủ tịch của Vạn Hào không phải chính là Bạch Quân Diễm đó sao? Bạn gái hiện nay của anh ta chính là Tô Cẩm Tuyết.
Hắn ta là em trai của Tô Cẩm Tuyết?
Cô hỏi nhỏ Mạnh Giai Giai:
– Bạch Quân Diễm giai cửa hàng của Mạnh gia cho em trai của Tô Cẩm Tuyết quản lý à?
Mạnh Giai Giai cười lạnh lùng:
– Không chỉ vậy đâu mấy cửa hàng ở Lạc thành đều được giao cho Tô Cẩm Tuyết quản lý.
Nhất thời cô cũng không biết nên nói gì, Bạch Quân Diễm bị tình yêu làm cho lú mất rồi hay sao? Anh ta đang định khiến cho Mạnh gia trở nên hỗn tạp? Hơn nữa sao cô lại xui xẻo thế này, chưa gì đã đụng trúng thân thích của Tô Cẩm Tuyết.
Mạnh Giai Giai nói với cô:
– Được thôi chúng ta trực tiếp báo cảnh sát, tớ cũng không ngại khi cố tình làm to chuyện này.
Tớ muốn xem cuối cùng anh họ sẽ đứng về phía ai?
Nói xong Mạnh Giai Giai liền lôi di động ra, người đàn ông thấy cô ấy định gọi điện liền từ trên ghế nhảy dựng lên, hắn ta chạy tới mặt sau của cái bàn rút ra một thanh đại đao, chỉ thẳng mũi dao vào mặt Mạnh Giai Giai:
– Báo cảnh sát? Con mẹ nó hôm nay để lão tử xem đứa nào dám báo cảnh sát?
Thấy tình huống thế này hai cô gái đều bị giật mình, Lê Nhã Phù kéo tay Mạnh Giai Giai:
– Hay mình đi ra ngoài trước đã?
Dù gì cũng là giám đốc cả tổng công ty nhưng lại bị trưởng cửa hàng nho nhỏ cầm dao chỉ thẳng mặt uy hiếp đã bao giờ Mạnh Giai Giai phải chịu cái loại sỉ nhục như thế này.
Cô ấy lạnh lùng nói với tên kia:
– Tôi cũng không tin pháp luật, xã hội lại không thể làm gì được anh?
Cô ấy cố ý bấm thật mạnh dãy số dùng để gọi báo án, mà hắn ta chắc vừa uống rượu xung quanh lại có anh em nhìn chằm chằm nên hắn không cam tâm chịu đựng khi bị một người phụ nữa đe dọa.
Với hắn nếu không làm gì là mất hết thể hiện trước mặt anh em.
Vì thế hắn liền quăng dao về phía hai cô gái.
Lê Nhã Phù nhìn con dao đang bay về phía mình mà sợ ngây người, Mạnh Giai Giai vội vàng kéo cô về phía cô ấy nên con dao rơi trúng vào cánh tay của cô.
Cánh tay của cô bị lưỡi dao xẹt qua cô chỉ cảm nhận được một cơn đau đớn ập vào mình, ngay sau đó vì bị Mạnh Giai Giai kéo nên ngã nhào.
Mạnh Giai Giai bò dậy nhìn cánh tay của bạn mình bị đổ máu, cô ấy sợ hãi hét lên, luống cuống bò lại giúp cô cầm máu.
Máu, rất nhiều máu, Lê Nhã Phù cũng bị dọa cô không thể bình tĩnh lại được.
Mạnh Giai Giai nhìn về phía thủ phạm, hắn ta thấy máu chảy nên cũng bị dọa cả người ngây ngốc đứng im.
Mạnh Giai Giai vội vàng đỡ bạn của mình đứng dậy trước khi đi cô ấy nghiến răng nói từng từ:
– Anh biết cô ấy là ai không hả? Anh còn dám khiến cô ấy bị thương ở tay, đừng nói là anh, ngay cả chị của anh cũng xong luôn rồi.
.