Đọc truyện Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 15
Do đã uống kha khá rượu nên người cô có phần mềm oặt, cô không còn sức để giãy giụa, thật ra thì cô cũng không muốn giãy giụa, vì anh ôm cô rất ổn, cô quyết định áp chặt mặt mình vào lồng ngực của anh.
Trên người anh phảng phất một mùi hương thoang thoảng, mùi rất nhạt chỉ khi nào dựa sát vào người anh mới có thể ngửi thấy mùi hương này.
Đây là mùi hương trên người Lê Hướng Dương sao?
Trên người Lê Hướng Dương có mùi hương gì nhỉ? Cô nhớ khi còn bé cô luôn bài xích người anh này, mẹ vì để cho hai anh em thân thiết với nhau hơn nên mẹ thường yêu cầu khi hai anh em chào nhau thì sẽ ôm nhau một cái để vun đắp tình cảm.
Dần dần quả thật tình cảm giữa cô và anh cũng ngày càng tốt hơn nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Cô cũng đã sớm quên mùi hương trên người Lê Hướng Dương là như thế nào.
Sau đó..
Sau đó cô bắt đầu ghét anh, ngay cả việc ngồi ăn cơm ở cùng một bàn với anh cô cũng không muốn, huống chi là chuyện muốn cô đến gần anh.
Khi Lê Nhã Phù tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Tông màu xám tro của căn phòng tạo cảm giác đè nén cho người ở trong đó.
Đột nhiên cô bật ngồi dậy, cô bị choáng váng lúc đứng lên ngồi xuống.
Cô kiểm tra cơ thể mình, hiện giờ cô vẫn đang mặc bộ lễ phục cho lễ đính hôn, mọi thứ vẫn hoàn hảo không bị hư hao chút nào.
Cô mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc từ căn phòng đối diện cũng có một người đang bước ra ngoài.
Anh cởi trần, từng dòng mồ hôi thong thả chảy xuôi theo đường cong trên người anh, có vẻ anh mới tập thể dục xong.
Lần đầu tiên gặp Giang Hàn cô đã thấy hình xăm trên cánh tay của anh, nhưng giờ cô mới biết hình xăm đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ của toàn bộ hình mà anh đã xăm trên người.
Tên hình xăm của anh là cụ thể là gì cô cũng không rõ, có vẻ đó là hình của một con quái thú.
Hình xăm đó chiếm hơn nửa thân thể anh, phần hình xăm trên cánh tay chỉ một cái móng vuốt của con quái thú.
Hai mắt của quái tí vừa vặn ở trên ngực của anh, màu sắc dữ tợn, ánh mắt oai phong được tô điểm bằng màu đỏ máu rất dường như nó đang nhìn chằm chằm người đối diện, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Khi mới nhìn thấy hình xăm này cô đã sợ chết khiếp.
– Cô dậy rồi à? Trên bàn có trà giải rượu.
Giọng nói của anh đã kéo cô từ trong suy nghĩ trở lại thực tại.
Cô vội vàng thay đổi điểm nhìn, không ngờ nhìn anh gầy mà cơ thể của anh thật sự rất rắn chắc, dù hình xăm chiếm phân nửa người anh nhưng vẫn nhìn ra cơ bắp, đường cong thân hình.
Lê Nhã Phù nhìn theo hướng nhìn của anh, quả nhiên cô thấy trên bàn có một ly trà.
Cô bưng ly trà lên uống, trà ấm nóng vị ngọt ngào, uống vào rất thoải mái dễ chịu.
Giang Hàn mở tủ lạnh lấy ra một lon nước.
Anh bật nắp lon tách một tiếng, rồi đưa lên miệng, uống liên tục mấy hớp liền nhau.
Lê Nhã Phù hỏi anh:
– Đây là đâu?
– Chỗ ở của tôi.
Hôm qua tôi nói đưa cô về nhà nhưng cô bảo không muốn về nên tôi đưa cô tới đây.
Lê Nhã Phù gật đầu:
– Đã quấy rầy Giang tiên sinh rồi.
– Không cần khách sáo.
Cô tìm một lượt xung quanh rồi lại hỏi:
– Không biết Giang tiên sinh có thấy điện thoại của tôi không?
Giang Hàn chỉ bàn uống trà nhỏ, điện thoại của cô nằm trên mặt bàn.
Cô mở máy, quả nhiên đúng như cô dự đoán có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Có cuộc gọi từ ba cô, từ Trình Bình Bình, từ bạn tốt của cô và cả từ Bạch Quân Diễm.
– Tôi có thể lưu số điện thoại của Giang tiên sinh hay không? Tối hôm qua Giang tiên sinh vì tôi mà bận bịu, tôi muốn mời anh ăn cơm.
Thật ra, cô có rất nhiều nghi ngờ với Giang Hàn, nhưng cô biết thời điểm bày cô còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, nên tạm thời cô chưa có thời gian hỏi anh để giải đáp những thắc mắc đó.
Giang Hàn không từ chối đề nghị của cô, anh đọc số điện thoại của mình cho cô lưu vào máy.
Trong chốc lát cô thấy trên một bàn trà nhỏ khác có một chiếc di động sáng lên, cô ngắt cuộc gọi rồi nói với anh:
– Vậy tôi về trước đây.
– Cô đợi một chút, tôi tắm xong sẽ đưa cô về.
– Không cần đâu, tối qua tôi đã phiền Giang tiên sinh nhiều rồi.
Giang Hàn cũng không cưỡng cầu nữa.
Lê Nhã Phù đón một chiếc taxi, từ trong gương xe cô vô tình nhận ra lớp trang điểm trên mặt mình đã được tẩy sạch sẽ.
Cô nhớ mang mang tối qua lúc cô được người ta ôm tới bên giường, trong mơ màng cô đã gùng giằng bò dậy.
– Muốn tẩy trang cơ, phải tẩy trang xong mới được ngủ.
Sau đó có một người nói với cô:
– Được tôi giúp cô tẩy trang ra, cô không được lộn xộn nữa.
Nếu như cô không nhớ sai, giọng nói của người ấy rất ôn nhu, có phần như đang dụ dỗ cô ngoan ngoãn.
Cô nhìn khuôn mặt sạch sẽ của mình trong gương, là Giang Hàn đã giúp cô tẩy trang hay sao? Giang Hàn – người đó chịu giúp cô tẩy trang hay sao?
Lê Phù về tới nhà thì thấy Lê Bân và Trình Bình Bình đều đang ở nhà.
Lê Bân thong thả đi lại trong phòng khách còn Trình Bình Bình thì ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt bà ta không tốt lắm.
Lê Bân bước vội về phía cô, ông ấy sốt sắng hỏi han:
– Nhã Phù tối qua con đã đi đâu thế, tại sao bố không gọi cho con được?
Không lo lắng như Lê Bân, Trình Bình Bình lạnh lùng hỏi cô:
– Còn biết đường mà về đấy à?
Vì tối qua không về nhà nên cô thấy áy náy vì đã khiến hai người họ lo lắng, nhưng vừa nghe Trình Bình Bình nói câu kia, ngay cả lời xin lỗi cô cũng không muốn nói nữa, cô mệt mỏi đáp lời:
– Con lên lầu trước ạ.
Trình Bình Bình đuổi theo:
– Thái đô của cô là sao đây? Ngày hôm qua cô không trở về khiến cha cô và tôi lo lắng cả một đêm, hôm nay cô trở lại nhưng một lời giải thích cũng không có là sao? Dù sao cô cũng đã sống ở đây nhiều năm, những lễ nghĩa tôi dạy cô đi đâu hết cả rồi?
Hôm qua, cô buông thả bản thân uống rượu thoải mái một lần, trong cơn say cô đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Nhiều năm qua, bị cái danh Lê tiểu thư đè ép khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Cái suy nghĩ phải biết ơn không giới hạn, không được phép oán trách, phàn nàn khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Đến giờ cô không muốn gánh trên vai cái danh Lê tiểu thư nữa.
Cô trở về phòng, vừa lấy vali thu dọn đồ đạc, vừa nói với Trình Bình Bình:
– Con trở lại để thu dọn đồ đạc, sau này con sẽ không ở đây nữa.
Mẹ nói mẹ phải bỏ công dưỡng dục con bao năm thì suốt mấy năm qua tất cả tiền thù lao con nhận được từ các show diễn con đều đưa tất cho mẹ cầm.
Như vậy có thể tính là con đã trả lại đủ số tiền mẹ đầu tư cho con.
– Cô có ý gì? – Trình Bình Bình lên giọng:
– Tôi đã bạc đãi cô sao? Cô làm vậy để cho ai xem? Cô bị điên à? Cô đang gây sự đấy à?
Lê Nhã Phù không lên tiếng, cô cầm từng bộ quần áo xếp cẩn thận vào trong vali.
Sự trầm lặng của cô khiến cơn giận của Trình Bình Bình bộc phát.
– Cô muốn báo thù cho ai? Cô làm cho ai xem? Nhiều năm qua cô ăn của tôi, thành tựu của cô hôm nay đều là dựa vào tôi mà có.
Bây giờ cô lớn rồi, cánh cứng cáp rồi nên cô trở mặt không nhận người? Cô thu dọn đồ đạc nhưng cô có từng nghĩ rằng tất cả những món đồ này đều là do Trình gia cho cô hay không?
Lê Nhã Phù ngừng động tác, cô ngơ ngác ngồi im nhìn mấy vali đựng quần áo.
Bỗng nhiên cô bật cười một tiếng, Trình Bình Bình nói rất hay nhưng những điều bà ta nói cũng đúng mà cô ăn hay mặc đều là đồ của Trình gia.
Cô để đàn violon ở góc tường, nhẹ nhàng nâng đàn lên, cô cẩn thận đặt nó vào trong túi để đàn.
– Đàn này là do tôi tự mua bằng tiền học bổng, không tính là đổ của Trình gia chứ? Tôi chỉ mang đàn theo người còn những đồ khác tôi không lấy gì cả.
Cô đeo đàn trên lưng, đi thẳng ra cửa.
Ở cửa cô gặp Lê Bân, ông ấy hỏi cô:
– Nhã Phù con định đi đâu thế? Có chuyện gì mọi người cùng ngồi xuống bình tĩnh giải quyết.
Trình Bình Bình đứng sau lưng cô cười nhạt một tiếng:
– Ông hãy nhìn cho kĩ cô con gái tốt của mình, quả nhiên con của người khác nên dù nuôn bao năm vẫn không thân.
– Bà nói những lời này để làm gì? – Lê Bân nâng cao giọng.
Trình Bình Bình sửng sốt, ngay sau đó bà ta hỏi lại bằng giọng không dám tin:
– Lê Bân, ông dám quát tôi? Tôi nói mấy câu thì sao nào? Như vậy thì quá đáng sao? Ông định cùng cô ta vong ân bội nghĩa đó à?
Cô lười nghe hai người họ cãi nhau nên cô rảo bước xuống lầu.
Mặc dù ở sau lưng Lê Bân vẫn gọi với theo nhưng cô không đáp lời.
Tòa nhà cao tầng của tập đoàn Vạn Hào nằm cạnh bờ sông Lạc thành, tòa nhà được thiết kế theo dáng thuôn dài, mái vòm hình chóp.
Đến buổi tối, ánh đèn neon cùng với ánh sáng từ màn hình LED nhấp nháy luân phiên giống như một lời tuyên bố bá đạo về sự tồn tại của nó suốt những năm tháng qua.
Và nơi này đã sớm trở thành một biểu tượng về cảnh đêm của Lạc thành.
Lúc này, tại tòa trụ sở chính của Tập đoàn Vạn Hào, văn phòng làm việc của Chủ tịch Tập đoàn, cửa sổ sát đất của căn phòng được lắp một bức tường kính trong suốt, ánh mặt trời chiếu qua tấm kính soi rõ căn phòng được thiết kế theo phong cách hiện đại.
Căn phòng mang đến cảm giác đơn giản và sạch sẽ, Bạch Quân Diễm đang ngồi làm việc bên cái bàn lớn trong suốt.
Trương Sách gõ cửa, đi vào:
– Bạch tổng có tin mới, Lê tiểu thư đã về nhà.
Bạch Quân Diễm ngừng động tác tay, anh ta ngẩng đầu nhìn Trương Sách:
– Khi nào?
– Ngay sáng nay.
Bạch Quân Diễm mở điện thoại, nhấn vào dãy số điện thoại của Lê Nhã Phù.
Hiện giờ, anh ta không phải nghe thông báo điện thoại đang trong tình trạng khóa máy, sau khi điện thoại đổ hai hồi chuông thì rốt cuộc người bên kia cũng đã nhận cuộc gọi.
– Lê Nhã Phù?
– Là tôi đây.
Bạch Quân Diễm ngả người tựa lưng vào ghế, gương mặt anh ta thể hiện rõ vẻ thâm trầm khó hiểu:
– Chúng ta nó chuyện một chút đi.
Ở đầu điện thoại bên kia, Lê Nhã Phù trầm mặc một lúc rồi mới đáp lời:
– Được.
Lê Nhã Phù hiểu rằng sau buổi lễ đính hôn được diễn ra như một buổi hài kịch kia, chắc hẳn Bạch Quân Diễm đã nghi ngờ rất nhiều.
Ví dụ như tại sao một người luôn khéo léo, hiểu chuyện như cô lại làm ra chuyện không có đường lui như vậy, hay là cô luôn miệng nói thích anh ta nhưng cớ sao sau lưng lại vung tay đâm anhh ta một đao? Cô biết rõ anh ta đang có rất nhiều nghi vấn, nếu anh ta đã muốn biết sự thực như vậy, cô sẽ thành toàn cho anh ta để chuyện giữa cô và anh ta chấm dứt triệt để.
Bạch Quân Diễm hẹn gặp Lê Nhã Phù tại cửa của một bảo tàng.
Lúc anh ta tới đó anh ta đã thấy có cô gái đang đứng chờ chỗ cửa ra vào.
Cô ấy vẫn còn mặc bộ lễ phục của buổi đính hôn, do trời lạnh nên cô ấy có khoác thêm một chiếc áo khoác dáng dài.
Mái tóc dài được cô ấy thả tung, xõa trên vai nên có hơi bù xù, còn đàn violon được cô ấy đeo trên lưng.
Gương mặt cô ấy rất trong trẻo, thanh khiết.
Vẻ trong trẻo của cô ấy khiến người ta cảm nhận cô ấy là kiểu người không nhiễm khói lửa nhân gian, luôn lạnh lùng, xa cách.
Dường như trên đời này không tồn tại thứ gì khiến cô ấy hứng thú hay quan tâm.
Nhưng nụ cười của cô lại rất ngọt ngào.
Bạch Quân Diễm nhớ về chuyện của mấy năm trước.
Lần đó, anh ta ra nước ngoài công tác, còn cô trùng hợp cũng đang ở tại nước đó học Đại học.
Ngay từ lúc học Đại học, cô đã bắt đầu tổ chức các các buổi biểu diễn của riêng mình.
Ngày hôm đó khi anh ta nhận được thư mời từ cô, ngày cô tổ chức buổi diễn cũng vừa hay là thời gian anh ta nhàn rỗi nên anh ta đi ngay tới đó.
Sau buổi biểu diễn, anh ta khách khí muốn được đưa cô về nhà, còn cô cũng đồng ý lời đề nghị của anh ta.
Anh ta nhớ rõ ngày đó gió rất to, cô duyên dáng, yêu kiều đứng trong gió.
Gió khiến tóc cô rối tung nhưng biểu hiện trên mặt cô lại rất lạnh lùng, giống như chuyện đang diễn ra chẳng liên quan gì tới cô.
Thời điểm đó anh ta đã nghĩ rằng cô giống như một sát thủ, cây đàn chính là vũ khí của cô, chỉ cần có nó cô có thể hạ gục hàng nghìn, hàng vạn người.
Sau đó, cô nhìn thấy anh ta, khuôn mặt trong trẻ, lạnh lùng khi có nét cười lại khác hẳn khí chất thường ngày của cô.
Quả thực cô có một nụ cười rất ngọt ngào, rất vô tư, giống như cô chẳng có chút phòng bị nào.
Xe của anh ta chậm rãi tiến tới gần cô, rồi xe được dừng ở trước mặt cô.
Kính ở cửa xe được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của anh ta.
Cô nhìn anh ta nhưng lần này cô lại không hề cười đón anh ta.
– Lên xe.
– Bạch Quân Diễm ra lệnh cho cô.
Lê Nhã Phù mở cửa rồi ngồi lên xe, thấy cô đã an vị, anh ta hỏi tiếp:
– Em muốn tới đâu rồi chúng ta nói chuyện?
– Nói luôn ở đây đi.
Bạch Quân Diễm nói với Trương Sách:
– Dừng xe ở bên lề đường.
Trương Sách dừng xe xong rất biết điều mà xuống xe, đứng ở ngoài chờ hai người họ nói chuyện.
Trên xe lúc này chỉ còn Bạch Quân Diễm và Lê Nhã Phù.
Lê Nhã Phù không lên tiếng trước, cô đợi anh ta mở đầu vấn đề.
– Tối hôm qua em đã đi đâu
Cô chưa từng nghĩ câu đầu tiên anh ta nói lại là hỏi về vấn đề này.
Cô đáp lời:
– Tôi có đi tới đâu cũng không cần thiết phải báo cáo với anh chứ?
Bạch Quân Diễm nghẹn lời.
Anh ta thực sự sửng sốt trước thái độ của cô.
Hơn nữa, giọng cô rất lãnh đạm, đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu xa cách để nói chuyện với anh ta.
Trước kia, mồi lần cô thấy anh ta dù khoảng cách còn xa cô cũng đều cười rạng rỡ với anh ta.
– Được đúng là anh không nên hỏi nhiều.
Nhưng có phải anh cũng nên được biết lý do tại sao em lại theo dõi anh?
Cô trả lời:
– Ngày đó, mục đích ban đầu của tôi là đi dạo phố trong lúc vô tình tôi thấy anh thả Trương Sách xuống xe ở giữa đường rồi anh lái xe đi mất.
Tôi thấy buồn bực nên đi theo anh, sau đó tôi được chứng kiến cuộc gặp mặt trùng phùng giữa anh và Tô tiểu thư.
Bạch Quân Diễm:
– Đối với chuyện này, anh thật sự xin lỗi em.
Lê Nhã Phù gật đầu:
– Tôi nhận lời xin lỗi của anh.
Anh ta nhìn cô chằm chằm, có vẻ không hề sợ hãi trước cái nhìn của anh ta, và từ thái độ của cô anh ta cũng hề thấy chút biểu hiện nào của sự tức giận hay khó chấp nhận những chuyện đã xảy ra.
Thật ra trải qua một đêm, lửa giận của anh ta cũng phần nhiều lắng xuống.
Anh ta hiểu rõ mình là người làm tổn thương cô trước, hàng động của cô thực chất là một dạng trả thù, giờ có nói gì thì anh ta vẫn là kẻ đuối lý.
– Em đã nghĩ kĩ chưa? Đây là kết quả em mong muốn sao?
Lê Nhã Phù bật cười:
– Bạch tiên sinh, mọi chuyện diễn ra trong buổi lễ đính hôn của ngày hôm qua chính là dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Cho nên bây giờ giữa chúng ta không tồn tại cái gọi là muốn hay không muốn cho vấn đề trở nên dễ giải quyết hơn.
Giọng của cô rất bình tĩnh chứng tỏ cô không phải cố tình muốn giận dỗi với anh ta.
Chắc là nhìn anh ta gặp gỡ Tô Cẩm Tuyết rồi nhìn cảnh hai người họ còn ôm hôn đắm say, cô đã bị tổn thương rất nhiều nên cô mới chọn cách chặt mọi đường lui để chấm dứt mối quan hệ yêu đương giữa anh ta và cô.
Anh ta cau mày, yên lặng hồi lâu.
Cuối cùng anh ta mới gật đầu:
– Được.
Đã như vậy rồi thì cũng chẳng còn gì để nói tiếp.
Cô và Bạch Quân Diễm cũng nên kết thúc cuộc gặp gỡ tại đây thôi.
– Em muốn đi đâu, anh đưa em tới đó.
– Không cần.
Nói xong cô mở cửa xe bước xuống đường.
Trong suốt quá trình cô không hề quay đầu lại.
Không biết có một cơn gió từ đâu tới quất thẳng vào cô, tóc cô bị thổi tung, trong khoảng khác đó dường cô và cơn gió đã hòa vào làm một, bóng người cô càng lúc càng xa, cuối cùng hòa vào trong gió.
Bạch Quân Diễm gọi Trương Sách lên xe, quay đầu xe, chiếc xe chạy xa dần, chiều đi ngược với chiều của cô.
Lê Nhã Phù hẹn bạn cùng ăn cơm, sau khi tạm biệt Bạch Quân Diễm cô đi thẳng tới quán ăn.
Tới nơi Hàn Văn Quân và Mạnh Giai Giai đã chờ sẵn ở đó.
Cô vừa mới ngồi xuống Hàn Văn Quân đã nói:
– Tối hôm qua cậu đã đi đâu, điện thoại thì không liên lạc được, tớ với Giai Giai lo lắng gần chết.
Cô đáp lời:
– Tớ đi gặp một người bạn.
– Ngoài tớ và Giai Giai, cậu còn người bạn nào nữa sao?
Hàn Văn Quân nhíu mày:
– Người đó là con trai?
Lê Nhã Phù không trả lời, nhưng sự im lặng của cô cũng được coi là ngầm chấp nhận.
Hàn Văn Quân không tiếp tục nói về chuyện này nữa, cô ấy lại hỏi:
– Cậu với Bạch Quân Diễm thật sự kết thúc rồi hả?
– Nếu không thì sao?
– Thật ra tớ nghĩ cậu không cần làm mọi chuyện tới mức này.
– Mạnh Giai Giai nói tiếp:
– Anh ta có phụ nữ bên ngoài thì kệ anh ta cậu dù gì cũng là chính thất, anh ta có làm gì đi chăng nữa cũng không thể lay chuyển địa vị của cậu đâu.
Đến lúc ấy cậu lợi dụng cái danh là con dâu nhà họ Bạch, cậu muốn làm gì thì làm, đến khi cậu tích đủ rồi cậu có thể thẳng chân đạp bay anh ta.
Giờ chuyện của cậu kết thúc thế này, tớ thấy đáng tiếc vô cùng, dẫu sao hai người đã ở bên nhau ba năm.
Cũng chẳng có gì đáng tiếc hết, kết cục giữa cô và Bạch Quân Diễm đã nằm sẵn trong dự định của cô từ lâu.
Cô biết không sớm thì muộn hai người sẽ tách nhau ra.
Lê Nhã Phù lắc đầu:
– Không cần phải tiếc nuối, với Bạch Quân Diễm tớ không có suy nghĩ kiên nhẫn, nín nhịn để cố chu toàn mọi chuyện.
Đã kết thúc thì phải thật dứt khoát, như vậy với tớ hay Bạch Quân Diễm đều tốt hơn.
– Còn con tiện nhân kia cậu định xử lý nó như thế nào? – Đây là câu hỏi của Hàn Văn Quân.
Lê Nhã Phù suy nghĩ hồi lâu mới hiểu tiện nhân trong câu hỏi kia là ai:
– Cậu nói Tô tiểu thư sao?
– Còn gọi là Tô tiểu thư sao? Biết rõ người ra đã có hôn thê mà còn đi quyến rũ chính xác đó là một tiện nhân.
– Cô ấy là mối tình đầu của Bạch Quân Diễm.
– Không cần quan tâm cô ta là mối tình đầu hay gì, là mối tình đầu nên cô ta được phép đi câu dẫn hôn phu của người khác hay sao? Tớ nói nếu cậu không ra tay được thì hãy để tớ và Giai Giai xử lý, tớ và Giai Giai sẽ động thủ giúp cậu.
Lê Nhã Phù vội ngăn cản:
– Đừng.
Tớ bây giờ không muốn có chút liên quan nào với Bạch Quân Diễm nữa.
Hai cậu không được hành động thiếu suy nghĩ rồi gây phiền toái cho tớ.
Tớ đã phải rất vất vả mới có được sự thanh tĩnh và vui vẻ như bây giờ, tớ chỉ muốn bình an đi qua những ngày kế tiếp, dính dáng tới Bạch Quân Diễm sẽ vô cùng phiền toái.
Hàn Văn Quân bĩu môi, làm bộ không để tâm nữa:
– Vậy tiếp theo cậu tính toán sẽ làm gì? Cậu trở về có phải đã bị mẹ kế mắng rồi hay không?
– Mắng chứ, bà ấy mắng tớ quên ơn.
Nhưng tớ không muốn quan tâm tới những gì bà ấy nói nữa, tớ quyết định dọn ra ngoài ở riêng.
– Dọn ra ở riêng? Cậu định ở đâu? Hay cậu tới ở cùng tớ đi?
– Không cần vậy đâu.
Hàn Văn Quân với cô đều là phận ăn nhờ ở đậu, dù quan hệ giữa Hàn Văn Quân và anh rể của cô ấy không tệ nhưng bây giờ nữ chủ nhân chân chính trong nhà cũng không phải là chị gái ruột của cô ấy nên cô ấy cũng không thể làm gì được.
Một mình cô ấy thì thôi đi còn cố chấp nhận được nhưng nếu giờ cô ấy lại dẫn theo một người bạn về đó ở thì thực sự không tự nhiên chút nào.
Mạnh Giai Giai cũng nói:
– Hay cậu tới ở cùng tớ đi?
– Cậu nhẫn tâm để một kẻ vừa mới thất tình như tớ ngày ngày ở cùng người đang yêu đương mặn nồng ngọt ngào như cậu sao? Trời ơi chắc tớ ăn cơm tró của cậu với anh Tề cũng đủ no luôn ấy.
Mạnh Giai Giai với anh Tề là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ tới năm ngoái mới chính thức xác định dọn về ở chung với nhau.
Bây giờ chính là thời điểm mặn nồng, keo sơn nhất của họ, Lê Nhã Phù không muốn trở thành kì đà cản mũi.
– Các cậu đừng lo lắng cho tớ.
Tớ lớn thế này rồi chả lẽ lại không biết tìm một chốn dung thân cho mình sao?
* * *
Thời điểm Tô Cẩm Tuyết tới tìm Bạch Quân Diễn chính là lúc anh ta vừa ra thông báo kết thúc cuộc họp.
Bởi vì những trò hề đã diễn ra trong buổi lễ đính hôn đã kéo theo vô số hệ quả xấu nên cuộc họp diễn ra không mấy suôn sẻ.
Đến lúc trở lại phòng làm việc của mình sắc mặt của anh ta vẫn còn âm u.
Anh ta vừa mới ngồi xuống ghế thì trợ lý đắc lực của anh ta – Trương Sách đã gõ cửa đi vào:
– Bạch tổng, Tô tiểu thư tới tìm ngài.
Bạch Quân Diễm suy nghĩ một chút rồi mới ra lệnh:
– Để cho cô ấy vào đi.
Tô Cẩm Tuyết bước vào phòng làm việc, trên mặt cô ta hiện rõ sự lo lắng:
– Em..
em đã quấy rầy anh sao?
– Không có.
– Bạch Quân Diễm vẫy tay:
– Em lại đây.
Thấy biểu hiện của Bạch Quân Diễm, Tô Cẩm Tuyết cũng bình tĩnh hơn.
Cô ta bước lại gần Bạch Quân Diễm, anh ta đưa tay kéo cô ta vào trong ngực.
Tô Cẩm Tuyết chỉ đứng tới cổ anh ta, cô ả vùi mặt vào vòm ngực của Bạch Quân Diễm:
– Anh có rất nhiều chuyện phải làm đúng không?
– Ừ.
– Em xin lỗi, em biết thời điểm này em không nên tới đây nhưng em thực sự rất nhớ anh.
Anh ta hôn lên đỉnh đầu cô ả:
– Không vấn đề gì đâu.
– Tình huống bây giờ như thế nào rồi? Việc Lê tiểu thư công khai đoạn video kia có phải đã gây ra ảnh hưởng rất lớn? Quân Diễm, em xin lỗi anh, em không biết là cô ấy đã theo dõi anh.
Nếu như em biết em sẽ không nói chuyện với anh, mọi chuyện sẽ không trở nên khó nắm bắt như bây giờ.
– Anh không trách em.
Hai bọn họ cứ lẳng lặng ôm nhau.
Một lúc sau, Tô Cẩm Tuyết lại nói tiếp:
– Đúng rồi, Quân Diễm, em từ chức rồi.
– Ừ.
Tại sao em lại từ chức?
Không biết là ai đã chạy tới công ty của em lu loa rằng em là tiểu tam.
Em thấy phiền quá nên đành phải từ chức.
Nhưng thế này cũng tốt em có thể tới đây làm việc để được ở cạnh anh nhiều hơn, được ở gần anh hơn.
Bạch Quân Diễm trầm mặc một lúc rồi mời lên tiếng:
– Mặc dù bộ phận Tài vụ của Vạn Hào cũng có ngành Quản lý tài sản, nhưng chỗ này không thể so sánh với Tập đoàn cũ em đã làm về sự chuyên nghiệp.
Sợ là em sẽ không thể phát huy sở trường của mình khi làm việc ở đây.
Cô ả ngẩng đầu nhìn về phía anh ta:
– Vậy là em không thể vào Vạn Hào làm việc sao?
– Em muốn vào đây làm việc cũng không vấn đề gì, nhưng em phải học kỹ năng quản lý.
Cứ như thế này trước nhé, anh sẽ giao cho em quản lý mấy cửa hàng trong một thời gian, để em làm quen nghiệp vụ trước đã.
Ánh mắt Tô Cẩm Tuyết sáng ngời:
– Anh yên tâm, em sẽ cố gắng học thật tốt, sẽ không khiến anh thất vọng.
Bạch Quân Diễm nói tiếp:
– Nhưng bây giờ là thời điểm đặc thù, vì những chuyện đã xảy ra, nên bây giờ trong công ty có khá nhiều cổ đông bất mãn với anh.
Để tránh hiềm nghi anh không thể sắp xếp cho em trực tiếp quản lý cửa tiệm của Vạn Hào, em sẽ quản lý cửa tiệm Kỳ Hạ của Mạnh gia, em có nguyện ý không?
Trọng tâm kinh doanh của Mạnh gia là về vật liệu xây dựng, nhưng đã sớm bị Vạn Hào thu mua.
Bây giờ mấy cửa tiệm đó cũng đã thuộc dưới trướng của Vạn Hào nhưng người quản lý trực tiếp vẫn là người của Mạnh gia.
Bạch Quân Diễm muốn cung cấp tài nguyên cho người yêu nhưng anh ta không dám đưa tài sản vốn thuộc Vạn Hào từ trước.
Dù sao mấy cửa hàng này cũng chỉ là nơi để cô ả học hỏi nghiệp vụ nên cô ả cũng dễ dàng chấp nhận mọi sắp xếp của anh ta.
Tô Cẩm Tuyết suy tư trong chốc lát rồi gật đầu:
– Em hiểu, anh không cần phải lo lắng cho em.
Em sẽ không khiến anh khó xử, em nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt.
Em muốn phân ưu với anh.
Bạch Quân Diễm xoa đầu cô ta:
– Em thấy vui là được.
Khi em ở cạnh anh em không cần phải cực khổ như trước.
Tô Cẩm Tuyết cười rạng rỡ:
– Những cực khổ này có là gì đâu, chỉ cần được ở chung với anh, tất cả đều đáng giá.
Tô Cẩm Tuyết rời đi sau khi thấy Bạch Quân Diễm nhận được cuộc gọi từ Lê Bân.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Lê Bân, anh ta thấy rất áp lực, dẫu sao bởi vì sự kiện lễ đính hôn thất bại nên chắc chắn anh ta sẽ có một khoảng thời gian bận bịu, mà giờ Lê Bân lại tới đây khởi binh vấn tội, anh ta sẽ rơi vào cảnh hai mặt đều phải đối diện với kẻ địch.
Cho nên khi thấy thông báo trên màn hình điện thoại, anh ta chần chừ mấy giây rồi mới nhận cuộc gọi.
– Bác trai ạ?
– Quân Diễm, Nhã Phù có liên lạc với cậu hay không?
Giọng nói của Lê Bân lộ rõ sự lo âu, không giống như ông ấy gọi tới vì muốn trách phạt anh ta.
– Cô ấy không liên lạc với cháu bác ạ.
Có chuyện gì sao?
– Hôm nay, sau khi rời khỏi nhà con bé không quay lại đây nữa.
Mà giờ điện thoại của nó đã tắt, ta không liên lạc được với con bé, nó không đi tìm cậu sao?
– Cô ấy chưa có tới tìm cháu/
– Vậy cậu lo làm việc đi.
Lâm Bân cúp điện thoại, sắc mặt Bạch Quân Diễm có phần ngưng trọng.
Lê Nhã Phù đã bỏ nhà ra đi? Chuyện anh ta tái hợp với Tô Cẩm Tuyết ảnh hưởng tới cô ấy nhiều như vậy sao?
Bạch Quân Diễm gọi Trương Sach vào phòng rồi phân phó:
– Không thấy Lê tiểu thư, cậu đi tìm cô ấy đi.
Trương Sách nhận lệnh của anh ta, đang định đi khỏi phòng làm việc thì Bạch Quân Diễm lại bổ sung một câu:
– Yên lặng tìm người là được, cậu đừng để cho ai biết chuyện này.
Lê Nhã Phù không ngờ công cuộc tìm nhà lại khó đến như thế.
Mà giá nhà ở Lạc Thành sao lại cao đến như vậy.
Một căn hộ nhỏ chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, hơn nữa còn là khu nhà cũ, được xây dựng từ lâu mà giá đã 3000 tệ một tháng.
Trên người Lê Nhã Phù chỉ có một vạn tệ, nếu giờ mướn phòng đã hết 3000 tệ thì ngay cả mức sống căn bản cô cũng không đủ sức gánh vác trong mấy tháng.
Cô đã ký hợp đồng với công ty Hòe Phương – công ty do Vệ Nhất Lăng làm chủ.
Trong giới giải trí chỉ cần có chút tiếng tăm thì đều kí hợp đồng với Hòe Phương, bao gồm từ điện ảnh, ngôi sao truyền hình, ca sĩ, nhóm nhạc, nhạc sĩ, nghệ sĩ đến cả tuyển thủ trò chơi cũng kí với Tập đoàn này.
Cô cũng có người quản lý riêng, người đó họ Vương, cô gọi người đó là Vương tỷ.
Sau khi tìm được nhà, cô gọi cho Vương tỷ:
– Alo, Vương tỷ em là Nhã Phù.
Đây là số điện thoại mới của em.
– Là Nhã Phù à, chuyện trong nhà em giải quyết sao rồi?
Lúc trước cô từng nói với Vương tỷ là do trong nhà có công việc nên mọi công việc của cô phải đẩy lùi ra sau một thời gian.
Nhưng cô chưa từng nói rõ với tỷ ấy là cô cần tổ chức lễ đính hôn, bởi vì dù sao Bạch Quân Diễm cũng là một ông chủ lớn, mà từ trước tới nay anh ta luôn khiêm tốn, không muốn người ngoài biết chuyện riêng của mình.
Thứ hai là cô cũng không muốn người không liên quan biết chuyện cô sẽ đính hôn với Bạch Quân Diễm.
– Đã xử lý xong hết rồi, em muốn hỏi chị một chút gần đây em có buổi biểu diễn nào không?
– Em chờ một chút để chị xem lại đã.
– Ở phía đầu dây bên kia vang lên tiếng lật giấy.
– Hai tháng sau em có một cuộc so tài ở nhạc hội.
Em sẽ hợp tấu với Duy Nhĩ đại sư.
– Những hai tháng sau cơ à? Gần đây có hay không chị?
– Lúc trước em nói em có việc cần làm nên tất cả lịch trình của hai tháng gần đây chị đều đẩy đi rồi.
Trên người cô còn quá ít tiền gần như là không thể chống đỡ được trong hai tháng:
– Nói cách khác là trong hai tháng sắp tới em sẽ không có lịch biểu diễn sao?
– Thật ra có một chương trình nhưng không biết em có chịu hay không thôi?
Cô vội hỏi ngược lại:
– Là chương trình gì thế chị?
– Trước A Vũ tìm chị muốn nhờ em hỗ trợ hòa tấu trong sáng tác mới.
A Vũ mà Vương tỷ nhắc tới chắc là Vưu Nhất Vũ.
Trước anh là giọng ca chính của một ban nhạc, sau này ban nhạc này tan rã, các thành viên lần lượt kết hôn, sinh con, rút khỏi giới giải trí thành ra ban nhạc còn lại mình anh vẫn tham gia các hoạt động âm nhạc.
Hơn nữa anh còn phát triển rất tốt, giành được rất nhiều giải thưởng cao quý.
Trong ca khúc mới của A Vũ đoạn điệp khúc là độc tấu violon, vốn là cậu ta muốn mời em nhưng em lại có việc riêng nên chị đành từ chối.
Đến giờ cậu ta vẫn chưa tìm được người nếu em đồng ý tham gia chị sẽ nói một tiếng với cậu ta.
Tất nhiên Lê Nhã Phù đồng ý với đề nghị này, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình thản, không mặn không nhạt mà hỏi lại:
– Không biết giá cả tính thế nào?
– Hơn 40 giây, A Vũ ra giá 50 ngàn tệ.
Lê Nhã Phù đáp:
– Em muốn thử một lần.
– Em chắc chắn?
Người giống như Lê Nhã Phù thường là trình diễn violon ở các buổi hòa nhạc chuyên nghiệp, hơn nữa cô còn vừa giành được giải thưởng lớn trong giới nên các yêu cầu đưa ra thường có rất ít chỗ đáp ứng được.
Muốn những người giống như cô ấy đứng ra đáp ứng hòa tấu thường người đề nghị cũng là những nghệ sĩ lớn, cô ấy không cần thiết phải đồng ý với các lời mời hòa tấu đến từ các ngôi sao âm nhạc.
Nhưng làm gì có biện pháp khác? Hiện giờ cô đang thiếu tiền.
– Ừ, em chắc chắn mà.
Phía đầu dây bên kia Vương tỷ trầm mặc một hồi:
– Vậy được rồi, em dành thời gian tới gặp A Vũ để gặp mặt trò chuyện một chút nhé.
Sau khi cúp điện thoại cuối cùng Lê Nhã Phù cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào thì nhờ cuộc gọi vừa xong cô đã giải quyết được vấn đề cấp bách là cơm ăn trong một thời gian.
Cô đang thuê căn hộ một phòng ngủ, ở một khu dân cư lâu năm.
Cô mua chút đồ cá nhân, rồi dọn dẹp qua căn phòng, giờ nhìn nơi đây cũng khá ấm áp, thư thái.
Điều quan trọng nhất là giờ cô đã tự do, cô khòng là Lê tiểu thư, không còn là hôn thê của Bạch Quân Diễm, cô chỉ là Lê Nhã Phù.
Cho nên bây giờ cô khá hài lòng với cuộc sống của mình.
Cô đã định xong ngày giờ để hẹn gặp Vưu Nhất Vũ một lần.
Vưu Nhất Vũ là một nghệ sĩ đa tài, hát nhảy rap anh ta đều am hiểu.
Ngoài ra anh ta còn là một nhạc sĩ, trong giới giải trí ngoại hình của anh ta cũng được xếp ở hàng mỹ nam ở tầng cao.
Mọi người đáng giá anh ta là có cả sắc lẫn tài, mà cả hai điều này còn đều thuộc hạng thượng thừa.
Ngày cô hẹn gặp anh ta, anh ta mặc một cái áo phông đen rộng rãi, bên dưới cũng là một chiếc quần đen ống rộng, chân đi giày thể thao.
Nhìn chung anh ta ăn mặc rất trẻ trung, hợp thời trang.
Bình thường anh ta không phải kiểu người nhiều lời, tính tình điềm đạm, nhưng khi gặp chuyện liên quan tới chuyên môn anh ta sẽ chủ động nói nhiều hơn, nói kĩ hơn.
Cho nên khi bàn chuyện liên quan tới bài hát mới với cô, anh ta cùng cô nói cả một buổi.
Đến chiều nhân viên của anh ta đem nhạc phổ của bài hát đó tới cho cô xem.
Từ trong tòa cao ốc của Tập đoàn Điện ảnh và truyền hình Hòe Phương đi ra, cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Giang Hàn.
Lần trước anh đem cô về nhà mình một đêm, cô muốn mời anh bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn.
Điện thoại đổ chuông không lâu thì có người nhận:
– Lê tiểu thư.
Đúng là giọng của Giang Hàn nên cô vội đáp lời:
– Chào Giang tiên sinh? Bây giờ Giang tiên sinh có thời gian rảnh không?
– Có việc gì không?
– Tôi muốn mời Giang tiên sinh ăn bữa cơm, không biết Giang tiên sinh có nể mặt tôi không?
Giang Hàn yên lặng một lát rồi mới trả lời:
– Cô đem gửi địa chỉ nhà hàng cho tôi đi.
Cô chọn một nhà hàng mang hương vị Hồ Nam.
Cô cũng hỏi ý kiến của Giang Hàn, anh cũng không phản đối.
Cô đến nhà hàng trước, còn Giang Hàn đến tận 8 giờ tối anh mới xuất hiện.
Hôm nay, toàn thân anh là màu đen, áo sơ mi đen, quần tây màu đen, giày da màu đen.
Quần áo vừa vặn đã tôn lên dáng người người rắn rỏi của anh, hơn nữa khuôn mặt anh mang vẻ trầm lặng, lạnh lùng nên thực sự anh rất hợp với màu đen.
Anh ngồi đối diện với cô:
– Chào Lê tiểu thư.
– Chào Giang tiện sinh.
– Lê Nhã Phù đưa thực đơn cho anh gọi món:
– Giang tiên sinh muốn ăn gì?
Anh đưa thực đơn cho cô rồi nói:
– Lê tiểu thư xem là được rồi?
Cô tùy ý gọi vài món thức ăn rồi lại hỏi anh:
– Cái món thịt bò này có cho rau thơm, Giang tiên sinh có ăn được rau thơm không?
– Tôi ăn được, tôi không kén ăn.
Sau khi gọi món xong Giang Hàn hỏi cô:
– Tại sao Lê tiểu thư lại muốn mời tôi ăn cơm?
– Lần trước Giang tiên sinh đưa tôi về nhà của mình một đêm, lúc đó tôi đã quấy rầy anh nhiều cho nên tôi muốn mời anh một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn.
Rất nhanh các món ăn đã được đưa lên đầy đủ, Lê Nhã Phù lén quan sát Giang Hàn.
Cô nhìn anh thản nhiên ăn món có thêm rau thơm mà trong lòng cảm nhận rõ sự mất mác.
Nhưng ngay sau đó cô lại thấy mình thật buồn cười, vốn dĩ người đang ngồi cạnh cô không thể là Lê Hướng Dương, không hiểu sao cô lại cố tình muốn dò xét anh thêm một lần nữa.
Ăn cơm xong khi hai người đi ra đã thấy có một chiếc Rolls Royce chầm chầm chạy tới gần chỗ hai người đứng rồi dừng lại hẳn.
Giang Hàn giúp cô mở cửa xe, anh bảo:
– Tối rồi, tôi đưa Lê tiểu thư về.
Lê Nhã Phù cũng không từ chối:
– Vậy thì đành phiền Giang tổng vậy.
Sau khi tan việc, Bạch Quân Diễm đang định đi về thì Trương Sách lại đi vào phòng làm việc của anh ta và đặt lên bàn một bản sao tài liệu.
– Đây là gì?
– Đây là địa chỉ liên lạc hiện nay của Lê tiểu thư mà tôi mới tìm ra.
Bạch Quân Diễm liếc nhìn tập tài liệu.
Đây là một phần hợp đồng của Tập đoàn Hòe Phương.
Có một ca sĩ dưới trướng của Hòe Phương mới ra một ca khúc mới, trong ca khúc đấy có đoạn độc tấu Violon và anh ta mời Lê Nhã Phù tham gia thu âm đoạn độc tấu đó.
Trên hợp đồng có chữ ký của Lê Nhã Phù cùng địa chỉ liên lạc và số điện thoại di động của cô.
Lê Nhã Phù bắt đầu làm việc nhanh như vậy sao? Hơn nữa cô lại đồng ý tham gia dự án của một ca sĩ? Cô ấy đang rất thiếu tiền sao?
Bạch Quân Diễm thu gọn tệp tài liệu, sau khi lên xe Trương Sách hỏi anh ta:
– Giờ ngài muốn về thẳng đại lộ Thiển Thủy Loan sao?
– Đi tới chỗ ở hiện tại của Lê Nhã Phù.
Xe dừng lại ở cổng tiểu khu, Bạch Quân Diễm nhìn khung cảnh xung quanh rồi hỏi lại Trương Sách:
– Cậu khẳng định là đã tới đúng chỗ?
– Theo như hợp đồng thì đúng là chỗ này.
Nơi này là khu dân cư lâu năm, có rất nhiều điểm chưa được mở mang cho hợp với thời đại.
Xe ô tô không thể đi vào tận trong khu dân cư, nhìn chỗ này vừa bẩn vừa cũ Lê Nhã Phù có thể ở một nơi như thế này sao?
Bạch Quân Diễm cũng không hiểu tại sao bản thân lại cố ý chạy tới nơi này để xem nơi ăn ở mới của Lê Nhã Phù.
Giữa hai người bọn họ đã chấm dứt, anh ta cũng đã quyết định tái hợp với Tô Cẩm Tuyết.
Có lẽ là vì do Lê Bân đã mở lời nhờ anh ta hoặc là do anh ta tò mò sau khi rời bỏ anh ta Lê Nhã Phù sẽ có cuộc sống như thế nào?
Có vẻ như chuyện anh ta quyết định quay lại với Tô Cẩm Tuyết khiến cô ấy bị đả kích rất lớn.
Do chuyện này nên một người vốn luôn khôn khéo, hiểu chuyện như cô lại có hành động phản nghịch, quyết tâm bỏ nhà ra đi, không để cho bất kì ai tìm thấy mình, dù nhìn thế nào anh ta cũng cảm thấy dáng vẻ của cô là dáng vẻ của người bị tổn thương và đang một mình đi tìm nơi trú ẩn để đợi vết thương lành miệng.
Thật ra trong nội tâm của Bạch Quân Diễm anh ta cũng cảm thấy rất áy náy với cô.
Dẫu sao anh ta và cô đã ở cạnh nhau trong suốt ba năm qua.
Phải thừa nhận rằng anh ta cũng có cảm tình với cô, bởi nuôi một con chó trong ba năm người ta còn có tình cảm huống chi là ở cạnh một con người trong suốt thời gian đó.
Anh ta cũng đã sớm nghĩ tới, dù có một ngày anh ta chia tay với cô, anh ta sẽ cho cô một khoản tiền bồi thường, nếu cô muốn nhận tài nguyên thay cho khoản tiền kia, anh ta cũng sẽ dứt khoát đồng ý.
Cho nên khi cô công khai đoạn video anh ta ôm hôn Tô Cẩm Tuyết trong ngày diễn ra lễ đính hôn, mặc dù anh ta cũng rất tức giận, nhưng anh ta cũng hề oán trách cô quá nhiều.
Nếu như cô phải ở lại cái nơi tồi tàn này chỉ vì do quá thiếu tiền, anh ta cũng muốn tẫn trách giúp đỡ cô một lần.
Bạch Quân Diễm đang định dựa theo địa chỉ trên hợp đồng để tìm phòng của cô thì thấy có một chiếc xe hạng sang chạy tới cổng tiểu khu.
Ở địa phương này thật lòng mà nói thì sẽ có rất ít những chiếc xe sang như vậy tới đây.
Khi chiếc Rolls Royce dừng lại ở phía trước Bạch Quân Diễm, anh ta nhìn thấy Lê Nhã Phù đang xuống xe.
Nhưng cùng xuống xe với còn có một người đàn ông.
Anh ta biết người đàn ông này và đã từng gặp nhau, người đó là Giang Hàn.
Bên ngoài tiểu khu không có đèn, xe của Bạch Quân Diễm cũng là màu đen, cho nên Lê Nhã Phù không nhận ra được, cô càng không biết Bạch tổng đang đứng sau chiếc xe kia.
Cô xuống xe sau Giang Hàn, nói lời cám ơn với anh xong, nhưng trong lòng lại có chút không cam tâm nên cô lại thử thăm dò tiếp:
– Giang tiên sinh có muốn lên lầu ngồi một chút?
Giang Hàn quan sát xung quanh một chút, sắc mặt có anh có phần mất hứng, không biết có phải khung cảnh xung quanh khiến anh thấy không hài lòng? Nhưng khi thấy Nhã Phù có lời mời, anh không suy nghĩ nhiều mà đáp ứng luôn:
– Được.
Hai người cùng nhau đi vào tiểu khu, tất nhiên Bạch Quân Diễm cũng thấy rõ mọi chuyện đang diễn ra.
Bạch Quân Diễm vốn cho rằng anh ta sẽ được thấy khuôn mặt đau khổ, buồn bã của Lê Nhã Phù.
Cô sẽ vì chuyện anh ta tái hợp với Tô Cẩm Tuyết mà bị kích động nên quyết định rời đi.
Anh ta đã tin là sẽ thấy cô trong trạng thái không ổn lắm.
Nhưng mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Một chút dáng vẻ của sự đau lòng hay suy sụp cũng không hề hiện diện trên người cô, dù cho ánh đèn khá tối nhưng anh ta vẫn nhìn rõ nụ cười tươi tắn của cô khi cô nói chuyện với Giang Hàn.
Đó không phải nụ cười gượng, đó là nụ cười thật tâm, là nụ cười khiến cho người bên cạnh thấy thoải mái.
Cô lại ở bên cạnh Giang Hàn, hơn nữa hai người còn ở cùng một chỗ sao?
Anh ta đột nhiên nhớ về lần cô chủ động bắt tay với Giang Hàn rồi người đó lại còn chủ động quỳ xuống lau giày cho cô ấy.
Đã trễ thế này, sao hai người họ lại đi cùng nhau, bọn họ ở cùng với nhau sao? Do ở chung nên mới chọn chỗ không dễ tìm, rõ ràng chính là để người khác không dễ dàng tìm thấy nơi này.
Nhưng khi nào thì hai người họ bắt đầu ở chung? Có phải trước khi chia tay với anh ta, cô đã ở cùng với Giang Hàn?
Trên xe không mở đèn, anh ta nhìn chằm chằm bóng hai người đang cùng nhau bước từng bước.
Bóng đêm đã che giấu vẻ mặt âm trầm của anh ta, giống như sắc mặt anh ta đang hòa vào bóng đêm.
Bóng dáng hai người đã rất nhanh biến mất ở cửa, vẻ mặt Bạch Quân Diễm tối sầm lại.
Trong chốc lát, một cơn giận xông lên óc anh ta.
Anh ta quyết định đẩy cửa xe bước nhanh theo hai hình dáng vừa khuất bóng.
P/S: Ôi các bạn ạ cái chương này nó dài miên man, nó dài lê thê, dài ngút ngàn nên giờ mình mới xong chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Đọc truyện này mới thấy rõ cái sự tra của Bạch tổng, đã tra nam lại còn hay tự mình ăn dưa bở nữa.
.