Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 80: Anh Còn Chưa Hôn Em.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 80: Anh Còn Chưa Hôn Em.

Chương 79

Edit: Hướng Dương

Gọi đường dài Quốc tế là 8 NDT/ 6s, dựa vào thời gian 2 phút tính toán, vẻ mặt Khương Vận bối rối một hồi: “Em nghèo đến mức tiền trong điện thoại còn ít đến thế sao?”

“Em quên không nộp.”

Ở trong nước Trì Yên chủ yếu là nhận cuộc gọi đến, hơn nữa nếu có gọi cũng đều là nội địa, mấy trăm đồng tiền phí cũng có thể dùng rất lâu.

Cô thật sự đã quên phí đường dài khác.

“Khương Dịch có nộp cho em không?”

“Có nộp.”

“Sau đó thì sao? Tới tận nửa đêm canh ba?”

“Không.” Khóe miệng Trì Yên cong cong, nở nụ cười: “Sau đó anh ấy gọi lại cho em, em không nghe.”

Khương Vận cảm thấy có thể là do mình lớn tuổi lại độc thân nhiều năm rồi, ngày càng không hiểu mấy loại chuyện của đôi vợ chồng nhỏ tuổi này.

Trì Yên cất kính vào trong hộp kính mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy Khương Vận vẫn đang cau mày liền giải thích một câu: “Khương Dịch nói mỗi ngày trò chuyện nửa giờ, em còn ở đây sáu mươi ngày, tính ra chính là…”

Trì Yên không tính nhẩm được, lấy điện thoại nhanh chóng bấm một hồi, sau đó đưa màn hình tới trước mặt Khương Vận.

Mở máy tính ra, trên màn hình hiện một con số: 14400.

Trì Yên: “Anh ấy nộp tiền cho em nhiều như vậy, một chút cũng không nhiều.”

“Việc này liên quan gì tới chuyện em không nghe điện thoại?”

“Nếu như em vượt qua thử vai, sau đó nhất định phải thường xuyên gọi điện thoại… Anh ấy nộp phí cho em không tính tới điều này, vì vậy em tự động trừ đi 30 phút thời gian nói chuyện điện thoại.”

Khương Vận: “…”


“Tiểu Trì,”

“… Hả?”

“Có ai nói với em, hiện tại em rất ngây thơ không?”

“Không có, em trai chị mới ấu trĩ.”

Khương Vận không bày tỏ ý kiến, bị hai người này chọc cho buồn cười.

Kẻ tám lạng người nửa cân, không có gì so sánh được.

*

Buổi chiều lúc Trì Yên đi thử vai mới biết phó đạo diễn là người Trung Quốc.

Qua mấy phút, Trì Yên lại phát hiện, phó đạo diễn và Khương Vận có quen biết, mà mối quan hệ có vẻ khá tốt.

Phóng tầm nhìn ra xa đại đa số là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, mấy người tóc đen như cô đứng xen vào rất dễ nhận ra.

Trì Yên đứng bên cạnh thấy phó đạo diễn cầm kịch bản chỉ cho Khương Vận: “Lát nữa đóng vai người chị đang chơi đùa trước.”

Phần kịch bản này rõ ràng dày phần hôm trước Trì Yên nhận được không ít, toàn bộ rất chi tiết.

Trì Yên nhìn thấy trên đó có liên quan tới đặc điểm của người chị: tóc dài, đeo kính, thích mặc quần trắng, không thích nói chuyện, là một cô gái ngoan ngoãn có chút u ám.

Phó đạo diễn nói qua, quay đầu liếc nhìn Trì Yên, đánh giá cô một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng trên tóc cô: “Rất xinh, tóc dài như vậy cũng rất phù hợp.”

Giống như đã xác định Trì Yên là nữ chính vậy.

Khương Vận nhận lấy kịch bản tiếp tục xem, “Người em sau này là tóc ngắn sao?”

“Đúng vậy.” Phó đạo diễn nắm rõ kịch bản như lòng bàn tay, dễ như ăn cháo lật tới tình tiết cắt bỏ mái tóc, “Cậu xem đoạn này, có một lần lúc em gái giết người vô tình bị người kia thuận tay kéo dây buộc tóc xuống.”

“Sau đó vì che giấu, cô ấy liền dùng bật lửa đốt chiếc dây buộc tóc này đi, tiện tay đốt luôn mấy centimet tóc dài của mình, ngụy trang thành dáng vẻ không cẩn thận bị cây nến đốt cháy. Bất đắc dĩ phải cắt tóc.”


Khương Vận gật đầu, “Vì vậy nếu như được chọn, Tiểu Trì đóng vai người chị xong lại phải đi cắt tóc?”

“Đội tóc giả cũng được, có điều… tóc giả đắt, tóm lại cũng không được tự nhiên.”

“Tiểu Trì?”

Trì Yên chỉ mải lo xem kịch bản, đợi Khương Vận hỏi lại lần nữa cô mới phản ứng lại, “Sao vậy?”

“Có thể cắt tóc không?”

Hai người đồng thời quay đầu lại đợi đáp án của cô.

Vừa nãy tâm tư của Trì Yên không đặt ở đây, nhưng cũng nghe hai người nói qua nói lại, cô vươn tay sờ sờ tóc mình.

Tóc cô dài nhanh, lúc này đã dài qua xương bướm vài centimet.

Thế nhưng Khương Dịch hình như thích cô để tóc dài hơn.

Lần trước cô chỉ cắt đi một đoạn ngắn cũng đã bị anh nhận ra, lúc sấy tóc cho cô liền hỏi: “Sao phải đi cắt tóc?”

Trì Yên quên lúc đó đã trả lời như thế nào rồi.

Cô chỉ biết là sau đó Khương Dịch cũng không nói năng gì, lần đó khi muốn cô cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.

Trì Yên thất thần mấy giây, mãi tới khi Khương Vận nặng nề ho một tiếng nhắc nhở.

Phó đạo diễn tưởng cô không muốn, dù sao mái tóc dài của cô gái này rất mềm mại, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thích rồi, không muốn cắt là điều bình thường: “Nếu thực sự không muốn…”

“Có thể cắt.”

Ngón trỏ của Trì Yên quấn lấy đuôi tóc một vòng, “Đạo diễn Lý, phải cắt tới đâu?”

Đạo diễn Lý lật kịch bản về phía trước, trên đó có tranh minh họa dáng vẻ, ngoại trừ không có ngũ quan ra thì các chi tiết nhỏ như quần áo đều được phác họa đầy đủ.


Bên trên là hình cô gái tóc ngắn ngang tai, xinh đẹp như ánh mặt trời.

Khương Vận tưởng tượng dáng vẻ Trì Yên sau khi cắt tóc xong một hồi, không kìm được bật cười thành tiếng: “Tiểu Trì, em mà cắt tóc là trở thành mười tám tuổi rồi.”

Trong nháy mắt trẻ hơn mười tuổi.

Trì Yên cảm thấy lời này không giả, người khác không biết nhưng cô biết rõ.

Cô còn nhớ có một lần đội tóc giả ra ngoài cùng Khương Dịch, bị nhân viên bán hàng cho rằng Khương Dịch đang quyến rũ trẻ vị thành niên.

Phó đạo diễn rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời của cô, thu lại kịch bản, nói chuyện phiếm đổi đề tài: “Hôm trước [ Người Dẫn Đường ] phát sóng, tôi có xem mấy tập.”

Trì Yên liếc mắt nhìn cô ấy.

“Tuy rằng tôi xem phim vì Lục Chi Nhiên, nhưng nhất định phải nói một điều, cô gái nhỏ này lúc đó làm tôi rất ấn tượng.”

Khương Vận nhíu mày: “Tiểu Trì của chúng tớ diễn xuất có thể chứ?”

“Hoàn toàn có thể.”

Phó đạo diễn ngáp một cái: “Mấy hôm nay cả ngày lẫn đêm diễn viên thử vai không có một ai thích hợp diễn vai hai chị em này cả.”

Dừng một chút, cô ấy nhìn Trì Yên: “Tuy nhiên hôm nay cũng không tệ lắm, diễn cho tốt nhé cô gái nhỏ.”

Lời cổ vũ Trì Yên nghe không ít.

Việc cô có vượt qua được hay không chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân.

Trì Yên tự giác chuẩn bị rất cẩn thận, tố chất tâm lý cũng khá hơn trước nhiều nhưng trước khi thử vai vẫn không kìm được chạy đến phòng rửa tay một lát.

Khương Vận chờ bên ngoài, “Tiểu Trì, em căng thẳng sao?”

Trì Yên không lên tiếng, lấy điện thoại di động nhắn cho Khương Dịch.

( Biết vì sao hôm qua em không nghe điện thoại không? )

Khương Vận: “Lần này nếu như không qua, chị sẽ… Không đúng, Khương Dịch sẽ hai tháng không được.”

Trì Yên: “…”


Trì Yên chuyên tâm chờ hồi âm.

Xã hội coi trọng vật chất, cô thậm chí còn không gọi nổi một cuộc điện thoại.

Chưa tới một phút Khương Dịch nhắn tin lại: ( Lại nộp phí cho em, hôm nay bù đắp cho hôm qua được không? )

( Không được, em tức giận rồi. )

Bên ngoài Khương Vận còn đang an ủi cô, đều tìm trên điện thoại mấy câu châm ngôn Chicken Soup sau đó đọc cho cô nghe, từng câu từng chữ, tràn đầy tình cảm.

Nếu như Trì Yên vẫn còn là học sinh tiểu học thì nhất định cô sẽ bị làm cho cảm động mà khóc thành tiếng.

( Bà xã, anh sai rồi. )

( Được rồi, hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho anh. )

Tin nhắn gửi đi chưa tới mấy giây, Khương Dịch đã gọi điện đến.

Trì Yên ấn nút nghe, giọng anh và tiếng Khương Vận đọc Chicken Soup đồng thời vang lên: “Yên Yên.”

Trì Yên mở vòi nước, bên này tiếng nước chảy không ngừng nhưng đầu kia lại yên tĩnh kỳ lạ.

Đóng vòi nước lại, nâng tầm mắt nhìn gương mặt mình trong gương, hơi nhếch môi.

Dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân.

“Anh trai Khương Dịch.”

Đầu kia yên tĩnh trong nháy mắt, “Ngoan, đừng nghịch ngợm, anh đang họp.”

“Anh còn chưa hôn em.”

Nửa phút sau, thành phố Lâm An.

Trong phòng họp, tất cả nhân viên đều nơm nớp lo sợ bị khấu trừ tiền lương, nghe thấy Khương tổng hằng ngày mặt không hề có cảm xúc, khuôn mặt bỗng dịu dàng khóe môi hơi cong lên, hướng về phía điện thoại nhẹ nhàng hôn một cái.

Mọi người trợn mắt há mồm: “…”

Bọn họ nhất định là mù rồi.

• 13/04/2018 – 10/07/2018 •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.