Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 62: Trì Yên Phải Không?
Chương 61
Edit: TyBeo
Beta: Mina
Trong mắt Khương Dịch có “Phương thức trị bệnh khác”, không cần nói rõ, trong lòng Trì Yên cũng đã rõ ràng.
Ở bên nhau thời gian dài như vậy, hai người có một loại ăn ý kinh người.
Trì Yên không hề do dự mà hồi âm: ( Ổn rồi. )
Hai từ “Đã xem” thật nhanh xuất hiện.
Một lúc lâu sau cũng không thấy Khương Dịch hồi âm.
Trì Yên lại đi vào khu bình luận bài viết kia của anh, vài phút sau, cô thấy Khương Dịch trả lời Lục Cận Thanh, chỉ một từ…
( CÚT. )
Trì Yên không nhịn được, mím môi nở nụ cười.
Cô lại gõ mấy từ gửi đi.
Trì Yên: ( Thật ra vẫn còn chưa khỏe hẳn. )
Lần này Khương Dịch hồi âm rất nhanh: ( Ngày mai sẽ khỏe thôi. )
( Vì sao? )
( Cơ thể em không tốt, nên vận động nhiều. )
Độ cong khóe miệng Trì Yên càng sâu, nhưng không theo ý Khương Dịch: ( Vậy tối anh cùng em đi chạy bộ? )
Anh trai Khương Dịch: ( Vận động trên giường. )
Anh nói trắng ra như vậy, đề tài này rõ ràng đầy mùi sắc dục nhưng bị anh nói thành hành vi rất chính đáng.
Đề tài chạy bộ đã chạy xa thật xa.
Thời gian nghỉ ngơi của Trì Yên sắp hết, vẫn thừa dịp hỏi anh một câu: ( Fan Weibo của anh sao lại nhiều như vậy? )
Lúc quay trở về trang cá nhân, thấy rõ người này ngay cả dấu xác nhận chứng thực cũng không có.
Giới thiệu hồ sơ cá nhân chỉ có ba từ: Đã kết hôn.
Số lượng phát Weibo cũng ít đến đáng thương, trước kia chuyển phát Weibo của cô để làm sáng tỏ chuyện kết hôn, chắc là cũng sợ mọi người thần thông quảng đại phát hiện manh mối nên không biết đã xóa lúc nào.
Trì Yên đột nhiên cảm thấy Khương Dịch cũng thật không dễ dàng.
Rõ ràng là có quan hệ mà lại phải giấu tới giấu lui.
Càng nghĩ càng phiền.
Trì Yên cũng cảm thấy không công bằng cho Khương Dịch, Khương Dịch bên kia còn chưa hồi âm, cô gửi thêm một tin nhắn nữa: ( Anh trai Khương Dịch, ủy khuất cho anh rồi. )
Vừa gửi tin không được vài giây, đạo diễn bên kia đã kêu mọi người bắt đầu.
Trì Yên chuyển điện thoại về chế độ yên lặng, sửa sang lại quần áo, đến chỗ chuyên viên trang điểm để dậm lại, sau đó chạy đi đóng phim.
Bởi vì thế lực tà ác trong phim đã bị đánh đổ, cho nên makeup đều mang một màu tang thương.
Không hổ danh là chế tác theo hướng quốc tế, chuyên viên trang điểm vô cùng xuất sắc. Sau khi trang điểm xong, cả người Trì Yên nhìn qua rất không có sức sống.
Vì để hoàn thành cảnh cuối của bộ phim, tạo hình của Trì Yên không thể quá bắt mắt.
Gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Phim điện ảnh và phim truyền hình có quy luật cố định, ngay cả khi kết cục trong thực tế có khả năng không được vẹn toàn như vậy.
Ví như rất nhiều năm trước chuyện bạo lực học đường phát sinh trên người cô, lại ví như mấy năm nay không ngừng xảy ra những án mạng giết người dã man.
Nghĩ đến đó, trong nháy mắt Trì Yên liền trở nên uể oải.
Điểm tốt là cô không cần hao tổn tâm huyết, dễ dàng biểu hiện được sự đờ đẫn và chán ghét của nhân vật, nhưng điểm không tốt là…cảm giác yếu ớt vì cảm mạo mang tới cứ duy trì đến khi công việc kết thúc.
Theo thường lệ, tối nay đóng máy đoàn làm phim sẽ mở tiệc.
Trì Yên thật sự lười đi nhưng không cản được nhiệt tình của đạo diễn Phùng, chỉ có thể thừa dịp tháo trang sức, nói trước với Khương Dịch một tiếng.
Diễn viên trong đoàn phim khá đông nhưng tới hôm nay cũng không còn nhiều người lắm.
Vốn Trì Yên không phải người quan trọng nhất, nhưng đạo diễn Phùng thật sự cảm thấy cô không tồi, lại có khí chất nên ngang ngạnh cắt bớt cảnh của nữ diễn viên do nhà sản xuất nhét vào, cho Trì Yên thêm cảnh.
Cô nháy mắt từ nữ N, nhảy lên nữ N-2.
Có lẽ vì nguyên nhân này, nữ diễn viên bị cắt cảnh kia rất bất mãn với cô.
Trong phòng hóa trang, Trì Yên đang soạn tin nhắn, người nọ liền đứng bên cạnh, cái mũi hếch lên, đôi mắt liếc nhìn cô.
Cô ta đứng dựa vào bàn, nhìn vào tư thế mà nói, rõ ràng cô ta đang chiếm thế thượng phong.
Cho dù Trì Yên không ngẩng đầu, cô cũng có thể cảm nhận đôi mắt không có ý tốt của cô ta.
Cô gửi tin nhắn cho Khương Dịch, không để ý cô gái kia, cũng không chờ Khương Dịch hồi âm, đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng hóa trang không lớn, hiện giờ chỉ có hai người các cô, rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng mắng của cô ta: “Tiện nhân.”
Trì Yên đang muốn từ bên cạnh cô ta đi qua, nghe vậy quay đầu nhìn cô ta một cái, “Cô nói ai?”
Cô đương nhiên biết là nói ai.
Trong phòng chỉ có hai người các cô, chỉ có thể nói cô thôi.
Quả nhiên, cô ta cười nhạt: “Ai nói tiếp thì nói người đó.”
Trì Yên nhớ rõ cô diễn viên này.
Gọi là Từ Tĩnh, hình như là nghệ sĩ của MIA sau Đỗ Vũ Nhu.
Bởi vì đều đóng vai giáo viên, lại làm việc chung một văn phòng, cho nên trong phim hai người có nhiều cảnh chung với nhau.
Nếu nói Trì Yên diễn một giáo viên ác ma biến thái, thì Từ Tĩnh là một thiên sứ với đôi cánh xinh đẹp.
Cảnh diễn của Từ Tĩnh bị cắt nên nhìn cô không chút thuận mắt cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vai diễn của chính mình, thực lực không đủ bị đạo diễn cắt mấy cảnh, giờ lại đổ tội lỗi lên đầu cô.
Trì Yên cảm thấy cô ta cố tình gây sự, nhếch môi dưới: “Vừa rồi không phải cô nói tiếp sao?”
“Cô…”
Từ Tĩnh nhỏ tuổi hơn Trì Yên, chưa từng bị người ta nói vậy, giơ tay suýt thì chọc vào mũi Trì Yên, Trì Yên nắm ngón tay gạt sang một bên: “Nghe nói quản lý của cô thích đưa diễn viên đi bồi nhà đầu tư, ngay từ đầu đã có tài nguyên tốt như vậy.”
Cô lời ít mà ý nhiều.
Mới vừa rồi còn huênh hoang, lúc này, Từ Tĩnh như bị người ta dẫm trúng đuôi, đang muốn nổi giận, Trì Yên đã buông tay cô ta: “Đừng kích động, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Đúng lúc di động vang lên.
Trì Yên còn để chế độ im lặng nên rõ ràng là của Từ Tĩnh.
Cô nhíu mày, không muốn để ý tới Từ Tĩnh nữa, vừa khoác áo khoác vừa đi ra cửa.
Cửa không đóng kín, Trì Yên đứng ở ngoài vài giây, nghe thấy giọng ủy khuất lên án bên trong: “Chị MIA, có phải Lý Tổng bên kia không hài lòng không, mấy hôm nay đạo diễn Phùng đã cắt mấy cảnh của em…”
Trì Yên không nghe tiếp, vừa đi xuống vừa lấy điện thoại xem tin nhắn.
Khương Dịch đã hồi âm: ( Uống ít rượu, kết thúc thì gọi điện thoại cho anh, buổi tối phải quay về Giang Nam Nhất Phẩm một chuyến. )
Aiz.
Vừa thoát Từ Tĩnh, lại đụng phải Boss Khương Văn Đào.
Cảm xúc chán nản của Trì Yên lại ập đến, cô gõ từ “Vâng”, do dự có nên gửi hay không, lại sợ Khương Dịch lo lắng nên đổi thành từ “Được”, gửi đi.
Vừa mở Weibo ra, đã thấy vấn đề trước đó cô hỏi đã được trả lời.
Anh trai Khương Dịch: ( Hình như đều là fan của em. )
Trì Yên ngốc rồi, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Đến khi nhìn lại Weibo của chính mình, nhìn những người follow, không biết thế nào cô đã thành quang minh chính đại follow tài khoản của Khương Dịch rồi.
Một tuần nay cô bị bệnh, không live stream, mấy ngày gần đây cũng rất ít đăng cái gì lên, đến bình luận cũng không thấy.
Mới nhất là bài đăng lần trước.
Ngoại trừ mấy bình luận nói cô nhanh nhanh phát Weibo mới, quả nhiên có không ít fan chú ý người cô mới follow.
Yên Yên kết hôn năm thứ nhất tôi rất muốn khóc: ( Có phải anh trai Khương Dịch là vị lần trước có scandal bay đầy trời không? )
Nick name đã bị sử dụng hết, phải làm sao bây giờ: ( Lầu trên đừng nói bừa, giáo sư Khương của chúng tôi không phải như vậy! )
Sở Sở là tiên nữ: ( Lầu trên và lầu trên trên cùng đừng nói bừa, anh của tôi không phải như vậy! )
Trì Yên: “…”
Cô luôn cảm thấy có một số việc, giấu cũng không được.
Cô thở dài trong lòng, mặc niệm “Thuận theo tự nhiên” vài lần, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại mới đi xuống tiếp.
Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, mãi đến bảy giờ rưỡi mới kết thúc.
Trong giới showbiz này, phần lớn đều không thỏa mãn chỉ đi ăn cơm nói chuyện nhàm chán như vậy, sau khi bữa tiệc kết thúc đều muốn đi bar hoặc phòng KTV.
Trì Yên không thể đi theo, cơm nước xong nói một tiếng với đạo diễn Phùng.
Mấy ngày nay cô bị bệnh, đạo diễn Phùng cũng nhận ra nên không giữ cô lại lâu, dặn dò vài câu “Chú ý an toàn” liền để cô đi.
Sau khi uống hai chén rượu, dựa vào cột đá màu trắng trước tiệm cơm gọi điện cho Khương Dịch.
Vừa đổ hai tiếng chuông, điện thoại bị ngắt, cùng lúc đó, có tiếng “bíp” truyền vào tai.
Trì Yên nâng mắt, sửng sốt một hồi mới bất giác phát hiện là từ xe của Khương Dịch.
Men rượu dâng lên, đầu óc hơi mông lung, bước chân không vững, Trì Yên cảm thấy bản thân như đi trên biển, nhanh như bay ngồi vào trong xe, mới nhớ ra có paparazzi hay không.
May mắn, ở trong tầm mắt cô không thấy người nào.
Khương Dịch cúi người cài dây an toàn cho cô, lúc kề sát đến có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cô, đôi mắt cô ướt át nhìn anh, môi khẽ nhếch, lộ ra môi hồng răng trắng.
Anh không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái: “Uống say rồi?”
Trì Yên nâng tay ôm lấy cổ anh, ngước khuôn mặt tinh tế hôn lên môi anh: “Không say.”
Cô không phải ba chén đã gục, sao chỉ mới uống hai chén đã không phân rõ đông tây nam bắc được.
Anh hôn cô càng sâu hơn, Trì Yên có chút không thở nổi, đẩy đẩy anh, sau đó nghiêng đầu đi: “Là ba mẹ bảo chúng ta trở về?”
“Ừ.” Giọng Khương Dịch thở dốc, anh cài dây an toàn cho cô xong, giọng hơi khàn khàn, ngữ khí không mặn không nhạt: “Trong nhà có khách.”
Trì Yên không quá để trong lòng.
Suốt dọc đường Trì Yên dựa vào lưng ghế ngủ, lúc đến Giang Nam Nhất Phẩm đã tám giờ hơn.
Khách mà anh nói, tám chín phần là người trong Khương gia.
Vốn dĩ tinh thần Trì Yên không tốt lắm, xuống xe bị gió lạnh thổi, lúc này cô mới thấy toàn thân thoải mái, đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, phản ứng cũng nhanh hơn.
Trên vai xuất hiện thêm một cái áo khoác Âu, còn mang theo nhiệt độ trên người anh, sạch sẽ ấm áp.
Trì Yên khép áo khoác, kéo tay Khương Dịch vào trong ngực mình: “Là khách nào vậy?”
Khương Dịch trở tay cầm tay cô, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: “Đi vào sẽ biết.”
Khương Dịch cứ nói như vậy, Trì Yên không thể không tự hỏi trong lòng.
Từ cổng lớn đi vào khoảng mười mét, Trì Yên còn chưa hỏi được là ai, đã nghe thấy tiếng có người mở cửa.
Là nữ…
Đôi mắt rũ xuống của cô còn chưa nâng, tay anh cầm tay cô siết chặt hơn trong chốc nhoáng, cô nghe thấy người phụ nữ kia mở miệng, giọng mềm mại, không thuộc về Thẩm Văn Hinh hay Khương Du Sở: “Yên … Trì Yên phải không?”
• 29/03/2018 – 09/07/2018 •