Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 59: Vợ Đừng Sợ.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 59: Vợ Đừng Sợ.

Chương 58

Edit: Quỳnh Như

“Không cho.”

Trì Yên từ chối thẳng thừng, nhíu mi cắn nhẹ môi dưới, chỉ có đôi mắt kia càng sáng hơn ban nãy.

Mà Khương Dịch quả thật không nói sai.

Cô đúng là có một chút dục cầu bất mãn nhưng chỉ một chút thôi.

Thế mà kẻ gây ra lúc này còn muốn cô cười… Nằm mơ đi.

Vả lại, cô có cười anh cũng không nhìn thấy được.

Trì Yên cứ thế xem nhẹ nửa câu đầu của Khương Dịch.

Giọng người đàn ông trầm thấp tựa như đang dỗ dành: “Cho anh.”

Trì Yên đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn.

Cô còn nhớ lần đầu tiên Khương Dịch muốn cô cũng dùng ngữ điệu này.

Ngữ điệu không khác lần đó lắm.

Bên tai Trì Yên nóng lên, sau đó nhiệt độ không ngừng tăng, cả mặt đỏ bừng.

Cô vô thức che ống nghe: “Câm miệng.”

Vậy mà Khương Dịch nghe lời cô ngậm miệng thật.

Bỗng nhiên hai bên đều yên tĩnh, Trì Yên mơ hồ nghe được tiếng hít thở ở đầu kia, cô nghiêng đầu nhìn thời gian, đã qua 20 phút nghỉ ngơi.

Còn 10 phút nữa, đoàn làm phim sẽ bắt đầu quay.


Trì Yên biết Khương Dịch hôm nay đáp máy bay, hôm qua gọi điện thoại đã nghe anh nói, đến thành phố Lâm Nghi một chuyến trước nên có lẽ sẽ trở về vào tối nay hoặc muộn hơn.

Yên tĩnh khoảng nửa phút, Trì Yên hỏi anh: “Khương Dịch, anh đang làm gì thế?”

Đầu bên kia không tính là yên tĩnh, trộn lẫn âm thanh có người nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng còi xe.

Khương Dịch đáp: “Đang chờ em cười.”

“Đừng đùa nữa…”

“Không đùa.” Khương Dịch cười khẽ: “Ngẩng đầu.”

Lúc này Trì Yên có cảm giác là lạ, vừa nâng mắt, quả nhiên thấy người đàn ông đứng đối diện không biết từ lúc nào.

Bởi vì nội dung kịch bản yêu cầu, hôm nay không quay phim ở trong phòng, phim trường chỉ đóng một bên, phần mở ra nhìn cách đó không xa chính là đường quốc lộ.

Mà người đàn ông đứng ở đó, xung quanh có không ít diễn viên quần chúng và nhân viên quay phim qua lại, có người bận rộn cúi đầu đi qua, có người lướt qua anh thì quay đầu nhìn thêm vài lần.

Nhịp tim Trì Yên bắt đầu đập nhanh hơn.

Giữa cô và Khương Dịch có cảm giác quen thuộc như cặp vợ chồng già.

Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc này, cô làm thế nào cũng không kiềm chế được trái tim đang nhảy loạn lên của mình.

Thỉnh thoảng có vài người đi đường bước qua che khuất tầm nhìn, Trì Yên vẫn có thể nhận ra anh, nhưng lại không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.

Ngón tay cô siết chặt một chút, vừa muốn nói nhưng lại bị cắt ngang, Khương Dịch lên tiếng trước: “Ngủ không ngon?”

Trì Yên buồn bực đáp: “Đều tại anh.”

Đến tận bây giờ, mắt cô vẫn còn hơi trướng, sưng tấy, nhắm mắt hay mở mắt đều có cảm giác khó chịu.

Để tránh mọi người phát hiện cô khác thường, Trì Yên hơi cúi đầu nghiêng nghiêng nhìn anh… Dù sao ngẩng đầu cũng không nhìn thấy rõ mặt anh.


Trì Yên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đem gương ra trang điểm lại một lần, tự mình xem xét trên mặt cẩn thận, vành mắt màu xanh nhạt dù được trang điểm che kỹ nhưng vẫn nhìn ra nét mệt mỏi.

“Cạch” một tiếng vang nhỏ, Trì Yên khép gương lại, che miệng ngáp một cái, đầu kia giọng nam đồng thời vang lên: “Ừm, đều tại anh.”

Trì Yên vẫn cúi đầu, cảm giác oán giận cứ từ từ biến mất. 

“Hôm nay khi nào thì quay xong?”

Trì Yên bắt đầu nhìn thời gian, đồng thời xem kịch bản phần diễn còn chưa quay, dè dặt ước chừng thời gian: “Tầm khoảng tám giờ tối.”

Phần diễn còn lại của cô không nhiều lắm, nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt.

Hơn nữa còn có phân cảnh quan trọng phải quay trong hồ bơi, Trì Yên không tính là vịt lên cạn nhưng cũng không bơi quá giỏi, đợi lát nữa xuống nước có lẽ phải mất nửa giờ để điều chỉnh trạng thái.

Trì Yên nâng mắt, tuy ánh mắt có phần mơ hồ nhưng yên lặng đặt trên người đàn ông: “Anh phải chờ em nhé?”

Hiện tại vẫn chưa tới 6 giờ.

Trì Yên suy nghĩ một chút, không đợi Khương Dịch trả lời đã phủ định lời mình nói: “Hay là anh về trước đi…”

“Sợ người ta nhìn thấy sao?”

“Không phải vậy…” Khương Dịch không nhắc, cô suýt quên mất vấn đề này, cô chống cằm nhìn anh, nghĩ rằng ở khoảng cách xa không thấy rõ nét mặt của anh cũng rất tốt: “Sợ anh quá mệt mỏi.”

“Vậy em ngoan nào, cười một cái cho anh xem, anh sẽ hết mệt.”

Trì Yên cong khóe môi lên: “Anh có thể nhìn thấy em cười à?”

Cô nhớ rõ, thị lực của Khương Dịch cũng không tốt lắm.

Quả nhiên, Khương Dịch trả lời cô: “Vậy em đến gần anh chút.”

Trì Yên nhìn lại thời gian lần nữa.


Vẫn còn 10 phút.

Xung quanh tiếng người ngày càng huyên náo, tiếng học thuộc lời thoại và đối diễn kịch bản ồn ào không dứt, thanh âm người qua lại bên cạnh Trì Yên cũng không dừng.

Cô không quá chần chừ, đứng dậy đi vòng qua phía sau trợ lý phim trường đang bận rộn, từng bước từng bước ra vẻ bình tĩnh đi về bên kia đường.

Mỗi bước đi, khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn lại.

Trì Yên có thể nhìn nét mặt của anh rõ hơn.

Trên cằm Khương Dịch mọc râu nhưng không nhiều lắm, thậm chí, Trì Yên có thể đếm hết.

Tầm mắt tiếp tục hướng lên trên, chính là đường cong môi anh nhìn thật đẹp, sống mũi cao thẳng, cùng với đôi mắt đào hoa dịu dàng mà đa tình kia.

Khuôn mặt mang theo nét cười.

Tầm mắt Trì Yên dừng trên người anh hồi lâu, vừa muốn thu lại, chính mình đã vấp ngã một cái.

Trọng tâm không vững, Trì Yên khẽ “A” một tiếng, ngay lúc đó cô phản ứng nhanh, vươn tay ra.

Một giây sau, cánh tay cô gái trắng noãn, mềm mại níu chặt ống tay áo sơ mi của người đàn ông.

Khương Dịch híp mắt nhìn xuống, một tay hơi vòng qua eo cô, vô cùng đứng đắn đỡ lấy cô.

Xung quanh bắt đầu có người đứng lại nhìn, thấy cô không có việc gì liền tiếp tục làm việc của mình.

Trong mắt người ngoài, hai người bọn họ chắc chỉ là người xa lạ, người đàn ông này nhìn quá lễ độ, thấy thế nào cũng giống như cô chủ động ôm ấp người ta.

Dẫu sao xung quanh cũng nhiều người như vậy, không biết chừng lúc nào đó sẽ có người chú ý tới bọn họ.

Trì Yên có tật giật mình muốn đẩy anh ra, tay vừa mới giơ lên Khương Dịch đã thu tay về.

Trì Yên thở phào một hơi, vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy anh khẽ nâng ngón trỏ.

Đặt xuống khóe môi cô, nhẹ nhàng hướng lên, nói: “Cười lên đẹp lắm.”

Trì Yên mấp máy khóe môi.

Tư thế này dễ khiến người ta hiểu lầm, nhưng mà Khương Dịch một chút cũng không cử động.


Khương Dịch cúi đầu nhìn cô.

Trì Yên dung mạo xinh đẹp, cặp mắt sáng trong, đôi môi đỏ ửng.

Cười hay không cười đều trông rất đẹp.

Xinh đẹp như vậy khiến anh vừa nhìn đã muốn ôm vào lòng để yêu thương.

Vừa nghĩ như vậy, Khương Dịch liền cảm thấy mình có bệnh, anh dời tầm mắt sang hướng khác, lùi về sau nửa bước.

Khẽ nhếch khóe môi, ý vị không rõ nhìn Trì Yên một cái, nhấc chân rời khỏi phim trường.

Phần lớn những người đóng vai phụ đều không nhận ra Khương Dịch, chỉ coi anh là người qua đường đúng lúc thấy đang quay phim thì đứng lại xem, mà người qua đường này dáng vẻ cũng quá mức đẹp trai đi.

Không có người suy nghĩ sâu xa thêm.

Dường như trên môi Trì Yên còn lưu lại nhiệt độ tay anh, cô đưa tay lên chạm vào, đúng lúc bỏ di động bên tai xuống đã nhìn thấy màn hình sáng lên một cái.

Có tin nhắn mới, là Khương Dịch.

( Quay phim xong nhớ gọi điện thoại cho anh. )

Vừa nhấc mất lên, anh đã sớm đi mất.

Sau đó có thêm tin nhắn mới…

( Buổi tối về Giang Nam Nhất Phẩm một chuyến. )

Mí mắt Trì Yên nhảy một cái.

( Cha mẹ đều có ở nhà ạ?)

Trì Yên vẫn hơi sợ Khương Văn Đào, vừa nghĩ tới lòng bàn tay liền đổ mồ hôi lạnh.

Bên kia hồi âm thật nhanh, nhưng là gọi điện thoại trực tiếp cho cô.

Trì Yên vừa bắt máy, giọng nói của Khương Dịch đã truyền tới, trầm thấp thanh nhã, ngữ điệu trấn an lòng người: “Vợ đừng sợ, không ai bắt nạt em đâu.”

• 26/03/2018 – 09/07/2018 • 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.