Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 32: Cố Ý Dạy Hư.
Chương 31
Edit & Beta: Mina
Lại liếc nhìn tên chú thích Khương Dịch lưu.
Sở Sở.
Trì Yên thật sự muốn ngày nào đó tìm được cơ hội, nhốt cô nhóc này vào trong căn phòng tối giáo dục thật tốt.
Khương Du Sở còn gửi link một ca khúc đến.
( Lục Quang ), trước kia Trì Yên đi KTV đã từng hát bài này.
“Nhìn anh.”
Lông mi Trì Yên khẽ rung lên một cái, không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn anh, dứt khoát giả vờ không nghe thấy, vừa muốn cúi thấp đầu, tay anh đặt trên cằm cô đột nhiên dùng sức: “Em thấy Sở Sở nói đúng chứ?”
“Không đúng.” Trì Yên lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không đúng!”
Sợ Khương Dịch không tin, Trì Yên không ngừng cố gắng nói: “Nhìn sắc mặt ngài hồng hào… Tuyệt đối không xanh.”
Cô còn định đi tìm gương cho Khương Dịch.
Khương Dịch cong môi một cái, “Chắc không phải đang quay phim bị chụp.” Đầu lông mày của anh chau lên, khóe mắt cũng hơi nhếch lên, “Giải thích vài câu?”
Trì Yên nghĩ phải giải thích thật tốt, chỉ không biết Khương Dịch muốn tin hay không.
Cô nói sơ qua một lần, không nói quá ít, đương nhiên càng không dám thêm dầu thêm mỡ, một năm một mười, lấy góc độ người ngoài quan sát giải thích vài câu.
Tay Khương Dịch rời đi, anh hơi dựa vào đầu giường, quay đầu nghe cô nói, màn hình di động cầm trong tay vẫn sáng, Khương Du Sở nhắn tin từng cái từng cái đến, một tin anh cũng chưa trả lời.
Trì Yên nói vài câu đã miệng đắng lưỡi khô, đúng lúc trên tủ đầu giường đặt một cốc nước, cô cũng không để tâm có phải Khương Dịch đặt trên đó không, nâng lên uống vài ngụm.
Cô nhắc lại lần nữa: “Em với Lục Chi Nhiên thật sự không có gì.”
Nếu nhất định phải nói, chỉ có chuyện hai người follow Weibo lẫn nhau.
Nhưng người khác phái cùng Trì Yên follow lẫn nhau không phải ít.
Lục Cận Thanh cũng follow cô, đâu thấy Khương Dịch nói gì.
Trì Yên vừa nghĩ tới Weibo, đột nhiên nghĩ tới cô không follow Khương Dịch.
Tuy nhiên không thể công khai follow.
Lui mười nghìn bước mà nói… Cô muốn follow, nhưng đến giờ vẫn không biết Weibo của Khương Dịch là gì.
Trì Yên không phải chưa từng tìm kiếm hai từ “Khương Dịch” trên Weibo, mỗi lần nhìn đều là những tài khoản không có thông tin cá nhân liên quan đến anh.
Cô nhìn Khương Dịch, lại nhìn màn hình điện thoại của Khương Dịch, sau đó hỏi: “Khương Dịch, anh có Weibo không?”
“Sao thế?”
Vừa rồi mặc dù Khương Dịch để cô giải thích, nhưng có lẽ cũng không quá để Lục Chi Nhiên trong lòng, vươn tay kéo Trì Yên vào trong lồng ngực, giọng điệu dịu dàng: “Em muốn follow anh?”
Không thể công khai follow, nhưng có thể “lặng lẽ follow”, Trì Yên vẫn nhớ Weibo có chức năng này.
Cô “Vâng” một tiếng, hơi ngước lên nhìn anh: “Thế rốt cuộc anh có hay không?”
Khương Dịch: “Không có.”
Trì Yên: “…”
Vậy nói nhiều như thế làm quái gì.
Trì Yên vươn tay lấy di động của cô, cố mãi mới sờ đến một góc, dứt khoát dùng chân vươn tới quặp di động về phía cô vài centimet, sau đó mới cầm đến trong tay.
Cô nằm trong lòng Khương Dịch, vào Weibo, sau khi đăng xuất nick của cô, lúc muốn đăng nhập nick phụ ngón tay đột nhiên dừng lại, đổi thành ấn vào “Đăng kí tài khoản mới”.
Số điện thoại trong nước của Khương Dịch không khác của cô lắm, Trì Yên vẫn nhớ, gõ 11 con số, chỉ mười mấy giây sau đã nghe thấy di động của anh rung lên một cái?
Trì Yên không ngẩng đầu: “Mã xác nhận.”
Khương Dịch cũng không hỏi cô làm cái gì, rất nhanh đọc cho cô vài con số.
Trì Yên lưu loát gõ mã xác nhận.
Đến Tên hiển thị, cô bắt đầu gặp khó khăn.
Hai từ “Khương Dịch” sớm đã có người đặt.
Trì Yên nhắm mắt, tay gõ nhanh hàng chữ trên bàn phím, sau khi gõ xong, nhìn hàng chữ đánh bừa bãi không theo quy luật nào, cô yên lặng xóa hàng chữ đó đi, sau đó thêm hai từ sau “Khương Dịch”.
Lại sau đó, xác nhận, thông qua.
Tiếp theo, Trì Yên chọn vài Weibo gợi ý follow, người được follow đầu tiên chính là cô.
Vì vậy danh sách follow biến thành số 1.
Trì Yên thấy bản thân hơi tự kỷ, còn có vẻ hơi ngây thơ.
Cô hơi nhếch khóe môi, sau khi thiết lập xong mới ngẩng đầu nhìn Khương Dịch, Khương Dịch đang trả lời Khương Du Sở.
Anh chẳng kiêng dè Trì Yên, tư thế cầm di động rất không thẹn với lương tâm, Trì Yên liếc nhìn vài lần, đúng lúc liếc thấy mấy câu Khương Du Sở gửi tới.
( Ảnh chụp là tòa soạn bọn em chụp, chủ yếu là muốn chụp Lục Chi Nhiên, chẳng may chụp cả chị ấy vào. )
( Anh yên tâm đi, vừa gửi cho anh xong em liền xóa ảnh chụp đó rồi. )
( Anh phải bảo chị ấy cảm ơn em cho tốt đấy. )
Trì Yên: “…”
Cô phải mời Khương Du Sở vào căn phòng tối, một lần cảm ơn thật tốt.
Rõ ràng Khương Dịch đang để Khương Du Sở nói hết, xác định cô ấy tạm thời không nói nữa mới nhắn tin trả lời.
Anh gõ chữ rất nhanh, dưới đầu ngón tay rất nhanh hiện ra một hàng chữ: ( Sau này cách xa Thẩm Ninh chút. )
Trì Yên sửng sốt: “Em ấy cũng quen Thẩm Ninh?”
Nói dứt lời, Trì Yên mới thấy vừa rồi đầu óc cô khẳng định bị chập mạch.
Cô vẫn nhớ Khương Dịch từng nói quen Thẩm Ninh rất nhiều năm, Khương Du Sở quen cô ta là chuyện rất bình thường.
“Sở Sở quen Thẩm Ninh hơn chục năm, cùng nhau lớn lên.”
Vậy thì khó trách sẽ không thích cô.
Có lẽ ngay từ ban đầu, Khương Du Sở đã coi Thẩm Ninh là chị dâu tương lai, đột nhiên xuất hiện cô – một người như vậy thế chỗ Thẩm Ninh, Trì Yên đương nhiên hiểu được Khương Du Sở.
Lại nhìn màn hình điện thoại của Khương Dịch, khung chat thay đổi, có người gọi điện đến.
Là Khương Du Sở.
Xem ra Khương Du Sở cảm thấy dùng ký tự không biểu đạt được cảm xúc của cô ấy.
Trì Yên cách Khương Dịch quá gần, ngay cả tiếng anh hít thở cũng có thể nghe thấy, chớ nói chi giọng Khương Du Sở nói qua điện thoại.
Giọng Khương Du Sở như đang nghi vấn, nhưng nhiều thêm ý tứ thăm dò: “Anh, anh với chị Thẩm Ninh xảy ra chuyện gì sao?”
“Cái gì xảy ra chuyện gì?”
“Chị ấy nói chị ấy gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nhận máy.”
“Tại sao anh phải nhận, còn có,” Giọng Khương Dịch trầm hơn chút, “Khương Du Sở, ai cho phép em đưa số điện thoại của anh cho cô ta biết?”
Khương Du Sở sợ nhất là bị Khương Dịch gọi cả tên cả họ, khí thế lập tức yếu đi, ấp úng nói: “Em cho rằng anh không có ý kiến…”
Dù sao Khương Dịch và Thẩm Ninh quen biết nhiều năm như thế.
Từ khi Khương Du Sở bắt đầu có ký ức, Thẩm Ninh đã ngày ngày đi theo phía sau anh.
Nói thế nào cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.
Khương Du Sở càng nghĩ càng thấy từ này rất thích hợp, giọng bỗng chốc cao hơn: “Anh, không phải anh thích chị Thẩm Ninh sao, cho số điện thoại thì sao chứ?”
Đầu tựa trong ngực động đậy, Khương Dịch hơi cúi đầu, nhìn thấy Trì Yên mở to đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh.
Khương Dịch nghĩ chắc hẳn Khương Du Sở bị ngốc.
“Anh từng nói anh thích cô ta khi nào?”
“Anh đương nhiên không thể nào nói ra, là em tự nhìn ra.”
Cùng một ý tứ lần trước Trì Yên hỏi Khương Dịch.
Sau đó cô bị Khương Dịch làm một lần, còn như Khương Du Sở… Trì Yên đưa tay sờ sờ lỗ tai, nghe thấy Khương Dịch nói câu: “Thế em nên đi bệnh viện khám mắt đi.”
Khương Du Sở: “…Anh!”
“Chị dâu em là Trì Yên, không phải là Thẩm Ninh, sau này biết điều chút, đừng giúp người ngoài.”
Khương Dịch nói hơi nặng lời.
Ngay cả Trì Yên nghe cũng cảm thấy hơi bàng hoàng khiếp sợ, cô thật sự tò mò Khương Du Sở sẽ có phản ứng gì.
Con bé được nuông chiều, có lẽ lớn như vậy cũng chưa từng bị Khương Dịch nói như thế…
Quả nhiên, Trì Yên nghe thấy Khương Du Sở sụt sịt mũi.
Giọng cô gái nghe cực kỳ ủy khuất: “Anh, anh thế mà hung dữ với em… Anh chỉ có một cô em gái là em…”
Anh dừng lại mấy giây, lúc mở miệng giọng không tự chủ mềm nhũn ra: “Sở Sở…”
Quả nhiên, bất cứ lúc nào, ủy khuất làm nũng luôn có tác dụng với đàn ông.
Trì Yên thở dài trong lòng, ngay sau đó nghe thấy Khương Dịch trầm giọng nói: “Anh cũng vậy, chỉ có một người vợ là Trì Yên.”
“Cha bên kia đã khiến anh cảm thấy khó khăn, em cũng đừng cùng anh đối nghịch.”
Ngón tay Trì Yên níu chặt ga giường, trái tim từ từ rớt xuống, rớt xuống.
Đầu kia Khương Du Sở cũng trầm mặc, qua vài phút, cô ấy mới rầu rĩ nói rõ: “Em biết rồi…”
“Sau này Thẩm Ninh hỏi em về anh, em sẽ trực tiếp nói không biết.”
Khương Du Sở thật sự cho rằng Khương Dịch thích Thẩm Ninh.
Khương Dịch người có loại tính cách đó, trước giờ cô ấy nhìn không thấu, chỉ có thể đoán mò.
Huống chi mỗi lần Thẩm Ninh nói đến Khương Dịch với cô ấy, luôn là dáng vẻ chân thành… Khương Du Sở quen cô ta nhiều năm như thế, đương nhiên tin tưởng.
Nếu không phải hôm nay hỏi rõ mọi chuyện, cô ấy còn cho rằng hai người là đôi bên tình nguyện, Trì Yên mới là kẻ chen ngang.
Nghe thấy đầu kia Khương Du Sở rốt cuộc cũng buông lỏng, Khương Dịch hơi cau mặt mày lúc này mới dãn ra.
Một người là em gái anh, một người là vợ anh.
Khương Dịch không hy vọng một trong hai người không vui vẻ.
“Vậy, anh thích Trì Yên sao?”
Khương Du Sở nhanh chóng hỏi: “Thế vì sao bọn anh chia giường ngủ?”
Khương Dịch: “Ai nói bọn anh chia giường…”
Khương Dịch nói còn chưa dứt lời, Trì Yên nằm bên cạnh luôn yên tĩnh đột nhiên lên tiếng.
Rất đơn giản, “A” một tiếng.
Mềm mại kéo dài, dẫn theo hô hấp dồn dập không yên.
So với trong phim còn ái muội câu người hơn.
Trì Yên dùng phương thức đơn giản nhất chối bỏ nghi vấn của Khương Du Sở.
Khương Dịch mắt sắc trầm xuống, yết hầu nuốt xuống một cái lại một cái.
Trước kia anh không phát hiện ra, trên phương diện này Trì Yên rất có thiên phú.
Đầu kia Khương Du Sở yên tĩnh thật lâu, mãi mới phản ứng lại, ngữ điệu đột nhiên thay đổi, như đang ngồi trên cáp treo: “Anh, anh, anh… Hai người, hai người!”
“Em phải đi mách mẹ, hai người bọn anh cố ý dạy hư em!”
Đầu kia, Khương Du Sở phẫn nộ cúp điện thoại.
Đầu này, bên tai Trì Yên còn vang lên tiếng kêu vô cùng thuần khiết của Khương Du Sở.
Cô vặn vặn ngón tay, cảm thấy, hình như bản thân kêu một tiếng kia như thật, có lẽ hơi quá.
• 16/02/2018 – 05/07/2018 •