Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 27: Anh Muốn Xác Nhận Một Chuyện.
Chương 26
Edit & Beta: Mina
“Như em nghĩ.”
Trì Yên không tin, vừa muốn mở miệng phản bác đã nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ, ban đầu cô tưởng Lưu Tổng đi WC trở về, nâng mắt mới phát hiện cửa phòng làm việc vốn không có bất cứ động tĩnh gì.
Ngược lại, đầu bên kia điện thoại, Khương Dịch vừa mới nói xong, mấy giây sau liền truyền đến âm thanh huyên náo ầm ĩ.
Trì Yên lời đến cửa miệng trong nháy mắt rút trở về, quay đầu nhìn, mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã tối mịt.
Nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ tối.
Trì Yên: “Đang bàn chuyện làm ăn?”
“Ừ.”
“Uống rượu sao?”
Trì Yên bắt đầu lý giải nguyên nhân giọng anh khàn như vậy.
Mỗi lần Khương Dịch uống nhiều rượu, giọng sẽ hơi khàn, không quá nghiêm trọng, nhưng rất dễ nhận ra.
Người đầu bên kia không lên tiếng.
“… Uống say rồi?”
“Không.”
“Vậy sao giọng khàn như thế?”
“Hút thuốc nhiều.”
Quả thực hút thuốc hơi nhiều.
Trước kia mặc dù Khương Dịch hút thuốc nhưng biết Trì Yên không thích, mỗi ngày chỉ hút vài điếu, sợ trên người ám mùi thuốc lá quá nồng.
Hôm nay không giống.
Sợ Trì Yên ủy khuất, nhưng anh không thể công khai, cả buổi chiều hút quá nhiều, bao thuốc lá hết, Lục Cận Thanh cười chế nhạo một tiếng, trực tiếp ném bật lửa vào thùng rác.
Nhưng Trì Yên không biết chuyện này, chỉ nghĩ anh làm việc quá bận rộn, mắt nhìn thời gian cuộc trò chuyện, vốn muốn cúp điện thoại lại nghĩ tới một vấn đề khác.
“Anh ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn.”
“Vậy khi nào anh…”
Trì Yên chưa nói xong vế còn lại “… xã giao xong” , tiếng mở cửa lại vang lên, lần này là tới từ bên cô, Lưu Tổng vừa lải nhải gì đó vừa đi tới.
Khương Dịch hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên cô, ngưng mấy giây, sau đó anh thấp giọng trong tiếng mọi người cùng nhau chạm cốc truyền tới: “Nhớ ăn cơm tối.”
Trì Yên: “…”
“Trước tám giờ anh sẽ trở về.”
Đó là sớm nhất có thể.
Trì Yên nói câu “Uống ít thôi”, sau đó vội vàng cúp điện thoại trước khi Lưu Tổng đến gần, ngồi xuống.
·
Bên kia, trong phòng bao.
Khương Dịch vừa cúp điện thoại đã có người cầm chén rượu đến, anh nâng tay xoa ấn đường, lúc này mới ngước mắt nhìn, đáy mắt sáng ngời, không có nửa điểm men say: “Không uống.”
“Khương Tổng…”
Lục Cận Thanh ngồi bên cạnh ngắt lời: “Không nhìn ra sao? Chị dâu không cho uống.”
Ánh mắt Lục Cận Thanh không biết vô tình hay cố ý rơi trên ngón tay có nhẫn cưới của Khương Dịch, người kia rất nhanh cũng phát hiện ra, liên hệ với tin tức “Đã kết hôn” hôm nay, biết điều không tiếp tục mời rượu.
Trong phòng có vài nữ minh tinh, tuổi nhìn qua không lớn, Khương Dịch không để tâm, vốn chẳng có bao nhiêu ấn tượng.
Anh không uống rượu nữa, chỉ vẻn vẹn chút men say cũng phai nhạt, dần tỉnh táo.
Lục Cận Thanh ngồi bên cạnh một tiểu hoa đán, có lẽ rất ít khi gặp được loại người làm nghề kinh doanh đầu tư đẹp trai như Lục Cận Thanh, miệng nói liến thoắng không ngừng, hình như là người phương Nam, giọng nhẹ nhàng mềm mại.
Không nói dễ nghe bằng Trì Yên.
Khương Dịch liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Cũng không xinh đẹp bằng Trì Yên.
Cô gái kia vẫn tiếp tục cùng Lục Cận Thanh nói chuyện: “Lục Tổng, anh nói xem tôi có nên xăm đóa hoa gì trên người không, trước kia tôi vẫn cảm thấy con gái xăm mấy loại như vậy không ổn lắm, nhưng lần trước thấy có người xăm lại cảm thấy rất đẹp.”
Lục Cận Thanh nghĩ cô gái này hết chuyện nói nên bắt đầu nói nhảm.
Nhưng anh ta không phải Khương Dịch loại người lãnh đạm, “Ừ” một tiếng, thuận miệng hỏi câu: “Ai săm trên người?”
“Đợt trước anh còn follow cô ấy đó.” Nữ minh tinh kia suy nghĩ một chút, có lẽ trong nhất thời quên mất cái tên đó: “Hình như… Gọi cái gì Yên.”
Lục Cận Thanh tỉnh rượu hơn nửa.
Anh ta cúi đầu, quả nhiên thấy Khương Dịch nhìn qua, nhếch môi, ánh mắt vẫn không mặn không nhạt.
Lục Cận Thanh: “Xăm ở đâu?”
Nữ minh tinh tiến sát lại gần, nhỏ giọng nói: “Dưới bụng bên phải đó, có phải rất ái muội không? Lần trước bọn tôi quay phim, lúc cùng nhau thay quần áo nhìn thấy.”
Cô gái kia thấy Lục Cận Thanh có vẻ hứng thú, nhanh chóng nói ra hết những chuyện mình biết: “Là một đóa hoa hồng, rất nhỏ, màu đỏ, khi đó tôi nhìn thấy rõ, còn cố tình ngồi chồm hổm xuống làm bộ như nhặt đồ gì đó rồi cẩn thận nhìn kỹ!”
Lục Cận Thanh không lên tiếng.
“Vốn là loài hoa rất tục khí tầm thường, nhưng trên người cô ấy lại nhìn rất đẹp.”
Lục Cận Thanh nhìn Khương Dịch lần nữa, mặt anh vẫn không đổi, không biết còn tưởng anh vốn chẳng quan tâm.
Anh ta đưa tay lên khóe môi ho khẽ một tiếng, hai ba câu đuổi nữ minh tinh đến nơi khác bồi rượu.
Nữ minh tinh mặc dù không tình nguyện, nhưng không dám không nghe theo, xoay người đi đến chỗ khác.
Lục Cận Thanh nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Khương Dịch: “Anh Tư, anh từng thấy thứ kia trên người chị dâu em chưa?”
“Không chú ý đến.”
Anh quả thực không chú ý, lần trước cùng Trì Yên làm, thấy cô khó chịu, hơn nữa ngày đó bóng đèn xảy ra vấn đề, ánh đèn lúc sáng lúc tối, sau đó dứt khoát tắt đèn để bàn, vốn không thể nhìn thấy hình xăm trên người cô.
Lục Cận Thanh khinh bỉ muốn từ đáy mắt tràn ra.
“Hai người kết hôn được hơn nửa năm rồi nhỉ?”
Khương Dịch mặc kệ anh ta, anh nhìn đồng hồ, sau đó cầm áo khoác Âu phục vắt trên ghế sofa.
Bữa tiệc ăn uống linh đình, còn chưa tiến hành được một nửa, Khương Dịch đã cầm bản hợp đồng ký kết ổn thỏa, không khách khí rời đi sớm.
Lục Cận Thanh: “…”
·
Buổi tối Khương Dịch uống rượu, chỉ có thể gọi lái xe đến.
Anh đứng bên ngoài hội sở, thành phố Lâm An tháng Tư, gió đêm như thể cũng mang theo nhiệt độ, thoảng qua người ấm áp dễ chịu.
Khương Dịch đứng trong làn gió vài phút, cổ họng hơi ngứa.
8 giờ kém 5 phút, Bentley màu trắng dừng ngay bên cạnh anh.
Khương Dịch mở cửa xe ngồi vào, tiện tay ném áo khoác ra ghế sau: “Quá…”
Anh ngước mắt nhìn, thấy người ngồi trên ghế lái thì dừng lại, sau đó duỗi tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô vài cái, đột nhiên dùng chút sức nghiêng mặt cô đối diện mặt anh.
“Trì Yên?” Giọng anh hơi khàn nhưng vẫn dễ nghe như trước.
“Hôm nay con gái bác Lý sinh nhật nên em lái xe đến đây.”
Bác Lý là tài xế.
Đèn đường bên ngoài hắt vào, Khương Dịch khuất bóng cô, ngũ quan không quá rõ nhưng rất tinh tế.
Trì Yên cùng anh mặt đối mặt gần nửa phút.
Đến khi ánh mắt anh thay đổi, tựa như có ngọn lửa thắp sáng cô mới rời tầm mắt, cúi đầu khởi động động cơ.
Trì Yên lái xe không nhanh như Khương Dịch, tuy nhiên tay lái ổn.
Vốn mười phút đường xe, bị cô kéo dài gần hai mươi phút, chờ kết thúc toàn bộ quá trình, sau khi mở cửa vào nhà, đã gần tám giờ rưỡi.
Trì Yên tìm dép đi trong nhà, hỏi anh lần nữa: “Ăn cơm chưa?”
Khương Dịch cúi đầu, nghe vậy nâng mi mắt: “Em thì sao?”
Trì Yên vừa nghe anh trả lời liền biết ngay anh chưa ăn. Cô thở dài, sau đó sờ sờ bụng: “Em cũng vậy, chưa ăn.”
“Muốn ăn cái gì, anh làm.”
Trì Yên không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhớ trước kia ở Khương gia, vị thiếu gia này trước giờ chưa từng tiến vào phòng bếp, 8 năm trôi qua, lại còn biết làm cơm.
Trì Yên vẫn nhớ lần trước cô ngã bệnh, Khương Dịch hầm cháo cho cô, Trì Yên khẽ nuốt nước miếng, mặc dù hoài niệm hương vị kia, nhưng không thể bảo Khương Dịch làm, tự mình thu dọn xong sau đó vào phòng bếp.
Cháo hầm hơi tốn thời gian, Trì Yên đứng bên cạnh chờ, lấy điện thoại lướt hot search.
Top 1 hot search là cái tên nhìn hơi quen quen.
Họ Khương, Trì Yên cảm giác đã từng nghe ở đâu đó.
Từ lần xảy ra sự kiện “Tiểu Trí”, Trì Yên tập thành thói quen trước khi làm gì cũng phải tìm hiểu trước, vừa muốn tra tên trên Baidu, Bạch Lộ đã gửi tin nhắn đến.
( Thấy hot search Khương Vận chưa? )
Dựa theo tác phong của Bạch Lộ, hẳn muốn hỏi cô có biết người này là ai không.
Lần này cô ấy trực tiếp lược bớt, hiển nhiên nghĩ không biết rõ, trực tiếp đơn giản giới thiệu người kia một lần: ( Người quản lý hàng đầu trong Công ty Lục Tổng, khoảng thời gian trước đã dẫn dắt một nhóm nhạc nam ở nước ngoài, nhóm nhạc đó cực kỳ nổi tiếng, chuyện không quan trọng tớ không nói kỹ nữa. )
( Có cảm thấy hơi kỳ quái không? )
Trì Yên hít hương cháo, trả lời cô ấy: ( Họ Khương? )
( Đúng vậy, có người nói chị ấy là chị gái Khương Dịch, nhưng không có người chứng thực, cũng không có người đào sâu. )
Bạch Lộ nói tiếp: ( Mỗi năm chị ấy sẽ lăng xê một người mới nổi tiếng, trở thành một cây hái ra tiền, có muốn được chị ấy dẫn dắt không? )
Trì Yên: ( Đầu tiên, phải có Công ty chịu ký với tớ. )
Bạch Lộ thấy cô nói rất có lý, chỉ có thể dùng cách cũ nói lời an ủi cô.
( Yên Nhi, trong giấc mơ sẽ có. )
Trì Yên cất di động, sau đó bê nồi cháo đi ra.
Cô không quá biết rõ gia đình Khương Dịch, chỉ biết anh có ba chị gái, còn ngay cả tên ba chị gái là gì cũng không biết.
Nhưng người họ Khương cũng không ít, cố gắng kéo hai người lại cùng một chỗ thì quá gượng ép, Trì Yên không nghĩ nữa, đặt nồi cháo lên bàn ăn.
Khương Dịch tắm xong đi xuống, Trì Yên đang cầm muỗng quấy cháo, cô cụp mắt, lông mi rất đen rất dài, lúc rủ xuống tạo thành phiến lá liễu, theo động tác của cô khẽ rung.
Lúc anh đi tới cạnh bàn ăn Trì Yên mới hoàn hồn, cô đưa tay sờ chóp mũi, đơn giản hỏi một câu: “Khương Dịch, anh quen Khương Vận chứ?”
Khương Dịch ngồi xuống, ngón tay lau giọt nước dính trên cằm, gật đầu: “Chị anh.”
… Hóa ra là thật.
Khương Dịch có ba chị gái, nhưng cũng chỉ thân với Khương Vận.
Còn hai chị gái kia, mặt cũng ít khi nhìn thấy chứ đừng nói đến tình cảm nông sâu.
Thấy Trì Yên không nói lời nào, Khương Dịch cười một tiếng: “Sao thế?”
Trì Yên: “Chỉ là, nhìn thấy chị ấy trên top 1 hot search, thuận miệng hỏi thôi.”
Quả thực chỉ thuận miệng hỏi, Trì Yên cũng không muốn nghe thấy gì khác.
Câu hỏi đó qua đi, sau khi Trì Yên ăn hết nửa bát cháo, ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Đúng lúc anh cũng ngước mắt nhìn sang.
Động tác ăn cơm của anh luôn nhã nhặn, cơ bản không phát ra âm thanh, Trì Yên nhìn người đàn ông cầm thìa sứ trắng đưa vào trong miệng, hình như hơi cắn xuống mới buông ra.
Biểu cảm trên mặt Khương Dịch lạnh nhạt, nhưng trong đáy mắt có cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn chảy, anh hỏi: “Ăn xong rồi?”
Trì Yên gật đầu: “Vâng.”
“Vậy qua đây.” Giọng anh trầm thấp thêm chút ái muội: “Anh muốn xác nhận một chuyện.”
• 12/02/2018 – 04/07/2018 •