Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 16: Có Phải Phát Sốt Rồi Không?


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 16: Có Phải Phát Sốt Rồi Không?

Chương 15

Edit & Beta: Mina

Bạch Lộ vừa nói xong, Trì Yên đã thấy tin tức được đẩy lên hàng đầu tiên trên hot seach Weibo.

Vừa ấn vào, tin được đăng lên chưa đến vài phút mà bên dưới khu bình luận đã bùng nổ.

Trước Trì Yên nghe nói nữ minh tinh kia hình tượng bên ngoài là ngọc nữ thanh thuần, có một hai bộ tác phẩm tiêu biểu, một đám tiểu hoa đán trong giới giải trí cũng coi như nổi trội.

Cũng chính bởi vì như vậy, khi scandal tung ra, sự chú ý cao hơn các minh tinh khác rất nhiều.

Bình luận đủ hai luồng trái chiều, fan tẩy trắng và antifan bôi đen.

Nhóm antifan cũng quá mạnh rồi, gần như đào ra hết các scandal của nữ minh tinh này với những bạn trai trước kia.

Trì Yên còn nhớ nữ minh tinh này trước kia cũng có tin đồn với Lục Chi Nhiên, khi đó trên hot search, fan hai nhà suýt xảy ra đại chiến.

Cô mở hot search, quả nhiên thấy Lục Chi Nhiên đã bị đưa lên hot search.

Thật đúng là người sợ nổi tiếng heo sợ mập.

Cô là diễn viên nữ tuyến 18, trước còn thật sự lo lắng bị fan Lục Chi Nhiên hắc, kết quả, người ta vốn chẳng thèm để cô vào tầm mắt.

Đến hôm nay, quả nhiên đổi thành người khác liền không giống.

Trì Yên cắn cắn ống hút trà sữa, lúc nói chuyện mang theo chút giọng mũi: “Loại scandal như này, về sau có lẽ sẽ không thể trở mình nhỉ?”

“Đúng vậy, đầu năm nay nữ minh tinh tẩy trắng không dễ bằng nam minh tinh.” Bạch Lộ nói tiếp: “Chắc là nam minh tinh đã kết hôn kia nói lời xin lỗi nhận sai lầm bản thân gây ra, mấy tháng sau nên quay phim tiếp tục quay phim, nên tiếp quay quảng cáo tiếp tục quay quảng cáo thôi.”

Đây có lẽ là bệnh chung của cả xã hội.

Sự tha thứ của fan dành cho nam nữ minh tinh dường như không giống nhau.

Trì Yên “Ừ” một tiếng, sau đó lại nghe Bạch Lộ mở miệng, lần này nói về cô: “Trước kia tớ còn lo lắng cậu sẽ bị hắc, cậu cũng biết thời gian trước bạn gái Khương Tổng quá nhiều, chẳng may ngày nào đó tin tức của cậu và anh ta bị tung ra, đến khi làm sáng tỏ nói hai cậu kết hôn trước khi có scandal bạn trai bạn gái kia, nhất định có người nói cậu quá yếu đuối dựa dẫm đàn ông; nhưng không làm sáng tỏ, khẳng định lại có người nói cậu chen chân vào tình cảm của người khác.”

Bạch Lộ gõ gõ màn hình điện thoại di động của cô, “Sẽ giống hệt hôm nay.”

Cô ấy làm phóng viên hơn hai năm, mọi chuyện lớn nhỏ từng thấy không ít, tin tức gì cũng từng viết, biết rõ dân cư mạng không sợ nhất chính là náo nhiệt, thêm nữa, mục tiêu lại có khối người.

Bạch Lộ: “May mà làm sáng tỏ.”

Khóe môi Trì Yên bất giác cong lên, đáy mắt sáng ngời, gật đầu bày tỏ đồng ý.

Bạch Lộ vỗ bả vai cô lần nữa, nghe giọng điệu vui vẻ: “Yên Nhi, mặc dù có lẽ hai cậu sinh hoạt không đủ hòa hợp, nhưng tớ cảm thấy Khương Tổng rất biết nghĩ thay cậu.”


Dù sao giữa việc giải thích hay không giải thích, anh vẫn lựa chọn giải thích rõ ràng.

Dù cho không phải từ miệng anh nói ra.

Bạch Lộ vỗ bả vai cô một cái thật mạnh, “Loại đàn ông tốt thế này hiện tại không còn nhiều đâu.”

Trì Yên bị cô ấy vỗ, miệng hơi dùng sức, cô suýt cắn đứt ống hút.

Cô rủ mắt xuống, rõ ràng không uống nhiều trà sữa nhưng cảm thấy mỗi chiếc răng như được thấm qua mật ong, ngọt lạ thường.

·

Quay cảnh diễn cuối cùng đến hơn bảy giờ tối.

Sau khi Bạch Lộ rời đi, Trì Yên ở lại trong tiệm trà sữa chờ gần hai tiếng đồng hồ mới nhận được điện thoại của một nữ diễn viên trong đoàn làm phim, nói đã kết thúc công việc, gọi cô qua ăn liên hoan.

Trì Yên đối với việc này không quá hứng thú, nhưng nên đi vẫn phải đi, dù sao trong giới này, không thể cắt đứt quan hệ với bất kỳ ai.

Địa điểm tổ chức liên hoan tại một KTV hạng sang trong trung tâm thành phố, Trì Yên đi cùng nữ diễn viên vừa gọi cho cô.

Nữ diễn viên tên Tống Vũ, vừa tiến vào giới giải trí không lâu, là một người nói nhiều.

Có lẽ nghẹn cả bụng suy nghĩ không có chỗ để nói, hơn nữa bên cạnh chỉ có Trì Yên người dễ nói chuyện, trực tiếp khiến cho Tống Vũ dọc đường luôn nói chuyện với cô, hơn nhiều so với thời gian quay phim dài trước đó.

Trì Yên không phải người nói nhiều, nhưng vẫn sẽ phối hợp đáp lại cô ấy vài câu.

Không kém buổi liên hoan lần trước nhiều lắm, duy chỉ có địa điểm không giống, có lẽ hôm nay người đến đây nhiều hơn so với lần trước.

Trì Yên ngồi vị trí trong góc khuất nhất, nhàm chán đếm đầu người, tính cả cô, có gần ba mươi người.

Phía Đông là diễn viên chính, đạo diễn và phó đạo diễn; phía Tây là diễn viên phụ số 2,3,4; phía Bắc là nơi hẻo lánh nhất, chỉ có vài nhà đầu tư.

Mà Trì Yên và Tống Vũ là những nữ diễn viên không quan trọng, ngồi phía Nam bên cạnh cánh cửa, ngồi đối diện mấy ông chủ đầu tư, hơi ngước mắt liền có thể nhìn thấy.

Bất ngờ là Lục Cận Thanh và Khương Dịch đều ở đây.

Trong KTV ăn uống linh đình, đủ loại đèn màu quét qua khiến bầu không khí thêm xa xỉ và mê loạn.

Hai người kia không nói chuyện nhưng vẫn dễ gây sự chú ý.

Hình như trong phòng có người hút thuốc, gió điều hòa thổi qua tản khắp bầu không khí sặc mùi thuốc lá, Trì Yên nhăn mi, mũi cũng nhăn lại, sắp ngộp thở.

Bên cạnh Tống Vũ đang nói gì đó, Trì Yên không chăm chú nghe, tai trái vào, tai phải ra, thật lâu vẫn không nghe lọt.

Ánh mắt cô không khống chế nghiêng mắt nhìn phía đối diện.


Nghiêng đầu bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó Tống Vũ bu lại.

Trong KTV mở nhạc đệm, còn có người hát câu được câu chăng, sợ cô không nghe thấy, Tống Vũ hết sức to giọng hỏi: “Yên Yên, cô đang nhìn Lục tổng, hay nhìn vị bên cạnh anh ta?”

Chắc Tống Vũ không biết Khương Dịch.

Trì Yên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô nghiêng đầu nhìn cô ấy, làm bộ như không nghe thấy, mặt đầy vẻ mờ mịt: “Cô nói gì? Tôi không nghe thấy.”

“Tôi biết cô nghe thấy.” Tống Vũ xùy khẽ: “Tôi đoán chắc chắn cô đang nhìn vị bên cạnh anh ta.”

Trì Yên nâng tay đỡ má phải, dứt khoát không phủ nhận: “Còn cô thì sao?”

Vừa rồi cũng không chỉ có cô liếc về phía đó.

Tống Vũ: “Đương nhiên cũng nhìn anh ta.”

Trì Yên nhướn mày.

Tống Vũ: “Cô nhìn Lục tổng đi, vừa nhìn là biết miệt mài quá độ, so với anh ta, tôi thích loại thanh tâm quả dục hơn.”

“Ở trên giường thanh tâm quả dục?”

“Cô đi…”

Tống Vũ chưa nói hết, nhạc đệm trong KTV bỗng dừng, tất cả mọi người hoặc đang nói chuyện với nhau hoặc chạm cốc, trong nháy mắt không hẹn đột nhiên im lặng.

Nhạc đệm là do có người ấn tạm dừng, Trì Yên nhìn thoáng qua chỗ đó, vừa hay nhìn thấy nam số 2 cầm micro đứng nơi đó, mặt đầy vẻ băn khoăn và bất an.

Trì Yên vẫn nhớ cô diễn cùng anh ta hai cảnh, khuôn mặt này nhìn rất thuận mắt nhưng cô phải dùng nửa phút mới nhớ ra.

Trên màn hình hiện tên ca khúc, là một bài hát về tình yêu.

Tống Vũ đẩy đẩy vai cô: “Yên Yên, vừa rồi tôi thấy anh ta liên tục nhìn phía này… Bài hát này có phải tặng cô không?”

Dường như trả lời câu phỏng đoán của Tống Vũ, cô ấy vừa nói xong, Trì Yên nghe thấy người kia nói qua micro phóng đại âm thanh vài lần truyền tới, chắc hẳn uống không ít rượu, lúc nói chuyện âm bị cuốn lên: “Bài hát này tặng cho cô gái đóng phim với tôi.”

Anh ta không nói rõ là ai, nhưng ánh mắt lại dính trên người Trì Yên.

Tống Vũ: “Sẽ không phải tiếp đến là màn tỏ tình chứ?”

Nam số 2: “Tôi nhớ có một cảnh quay ôm em, còn chưa ôm em đã thấy em đỏ mặt, chắc em không biết, lần đó tôi cố ý phạm sai lầm, để đạo diễn NG mấy lần, sau đó mượn cảnh quay ôm em mấy lần…”

Đạo diễn: “…”


Trì Yên: “…”

Tống Vũ người này là quạ mỏ đen.

Trì Yên phản ứng lại, vô thức nhìn về phía Khương Dịch.

Anh vẫn tư thế dựa lưng ghế sofa, hai chân dài bắt chéo nhau, ánh sáng chỗ anh rất tối, hết lần này tới lần khác chỉ cần anh ngồi chỗ đó, một chữ cũng không nói nhưng cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.

Chắc Khương Dịch cũng uống nhiều rượu, trên mặt không nhiều biểu cảm lắm nhưng ánh mắt lại sáng hơn bình thường.

Nam số 2 tiếp tục bày tỏ tình cảm chân thành, Trì Yên nghe thấy vô cùng bực bội, cô cảm giác toàn bộ người trong phòng đều đang nhìn cô.

Mấy chục ánh mắt rơi trên người cô, nhìn chằm chằm cô đến hận không thể chọc vài lỗ thủng.

Trì Yên nhấc chân đá đá Tống Vũ dưới bàn trà: “Tôi uống say…”

Tống Vũ phản ứng cũng nhanh, Trì Yên vừa nheo mắt, che miệng lại, cô ấy lập tức tay mắt lanh lẹ đỡ cô, cắt đứt người kia đang tỏ tình: “Yên Yên cô ấy uống hơi nhiều, hiện dạ dày không thoải mái, tôi đưa cô ấy đi rửa mặt cho tỉnh rượu trước đã…”

Đây đại khái là cách làm sáng suốt nhất Trì Yên có thể nghĩ đến.

Vừa không để đối phương không xuống đài được, vừa không cần đối mặt với nam diễn viên kia sau khi tỉnh rượu để lại một đống cục diện rối rắm.

Nếu không phải uống say, chắc chắn người kia sẽ không xúc động thổ lộ với cô.

Trong giới này là dạng gì, anh ta vào lâu hơn Trì Yên vài năm, không thể nào không hiểu đúng mực.

Cửa phòng bao đóng lại, Trì Yên lập tức từ trên người Tống Vũ bò dậy, cô còn chưa hoàn hồn: “Tôi đi WC đã…”

Chưa dứt lời, cửa phòng bao một lần nữa bị mở ra.

Trì Yên còn tưởng nam số 2 đuổi tới, không nói tiếp, vừa muốn ngã đầu vào người Tống Vũ, bả vai ngay sau đó bị người nào đó kéo ôm vào trong ngực.

“Anh, anh, anh…”

Mặt Tống Vũ đầy vẻ kinh ngạc, vươn ngón tay run rẩy, há miệng nói không ra một câu hoàn chỉnh.

Nhìn gần, có vẻ người này càng đẹp trai hơn nhiều, trái tim Tống Vũ đập nhanh, vừa định nói câu nửa phút nghĩ sẵn trong đầu đã thấy anh đặt ngón trỏ trên môi.

Mặt mày lạnh nhạt nhưng mơ hồ lộ ra vài phần dịu dàng.

Nhìn như đang cảnh cáo cô ấy.

Tống Vũ lập tức không dám “Anh…” nữa.

Trì Yên khẽ thở phào một hơi, tay cô còn đang nắm ống tay áo Khương Dịch, hơi đứng thẳng người mới nhìn cô ấy, trấn an: “Tiểu Vũ, cô về phòng trước đi, tôi sẽ nhanh ổn thôi.”

“Vậy cô đi đi…”

Ngưng mấy giây, Tống Vũ vẫn không thể nói ra câu “Có việc gì nhớ phải gọi tôi”, cẩn thận bước từng bước trở về phòng bao.

Trong nháy mắt hành lang trở nên yên tĩnh.


Trì Yên có thể giả say nhưng không thể giả vờ, cô nhìn chằm chằm cúc áo trên ống tay áo Khương Dịch mấy giây, vừa mới ngẩng đầu, Khương Dịch đã đưa tay đẩy cửa phòng bao bên cạnh ra, sau đó cầm cổ tay dắt cô đi vào.

Vào đúng phòng bao trống, bên trong chỉ có màn hình TV phát sáng, sau khi cửa đóng lại, cả căn phòng nhanh chóng chìm trong bóng tối.

Trên người Khương Dịch quả nhiên có mùi rượu, không quá nồng, nhưng có thể nhận ra uống không ít.

Ngay sau đó Trì Yên bị anh đè lên tường, vách tường lạnh buốt, cho dù cách hai lớp vải vóc, cảm giác mát lạnh đó vẫn có thể truyền tới sau lưng cô.

Có lẽ Khương Dịch cũng nhìn ra cô không thoải mái, tay hơi buông lỏng, một giây sau, Trì Yên vừa định đi lên phía trước, đã nghe thấy anh hỏi: “Lúc anh ta ôm em, em còn mặt đỏ?”

Trì Yên không do dự đáp: “Không có.”

Khi đó cô chỉ nghĩ trong đầu phải làm thế nào diễn nhanh cảnh quay đó, làm gì có tâm tư đỏ mặt.

Kể cả khi anh ta ôm cô, cô chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, trừ việc bị người ta ôm chút khó thở, căn bản không còn cảm giác gì khác.

Trì Yên không biết cô nên nói gì để anh không hiểu lầm, chỉ có thể nói ra câu này.

Khương Dịch không lên tiếng.

Hơi thở của anh không nặng nề, nhưng rất nóng, trong hơi thở có mùi rượu, có mùi thuốc lá, Trì Yên có thể ngửi thấy mùi nhàn nhạt thoảng qua.

Trong bóng tối đủ lâu, dần dần Trì Yên miễn cưỡng phân biệt được đường nét khuôn mặt anh.

Đôi mắt người này quả thực rất đẹp, dù nhìn không rõ, vẫn có thể nhìn thấy đáy mắt phát ánh sáng lấp lánh, giống như mặt trời chiếu những ánh sáng li ti trên bề mặt nước, theo gió mà thoáng lay động.

Lúc này không có gió, Trì Yên vẫn trông thấy ánh sáng lay động vài cái sâu trong đáy mắt.

Trì Yên nhìn chăm chú đôi mắt anh, thấy anh không nói lời nào, lặp lại một lần: “Thật sự không có.”

“Ngay cả anh ta là ai, em cũng phải cần nửa phút mới nhớ ra.”

Khương Dịch: “Nửa phút?”

Anh nói rất chậm, chậm đến từng chữ nói vô cùng rõ ràng, Trì Yên bị nghẹn nước bọt, cổ tay cô còn bị Khương Dịch cầm, lòng bàn tay anh rất nóng, nơi da thịt kề nhau, dù điều hòa gió mát thổi qua vẫn rất nóng.

Trì Yên thấy hơi nóng, còn hơi khát nước, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ tai và gò má đang không ngừng leo cao, đến mức nhiệt nào đó, rồi làm cách nào cũng không giảm xuống.

“Em ôm anh ta bao nhiêu lần?”

“… Bảy lần.”

Cảnh diễn này, Trì Yên vẫn có khả năng nhớ.

“Còn nhớ rõ như thế?”

Trì Yên cảm giác cô cũng uống rượu say rồi, vì vậy nói chuyện không chút suy nghĩ: “Em còn nhớ anh hôn em mấy lần đó…”

Khóe môi Khương Dịch hơi cong lên, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều: “Mấy lần?”

Trì Yên phản ứng chậm, sau một lát mới phản ứng lại, cô nháy mắt một cái, cố gắng đổi đề tài: “Khương Dịch, trên người anh nóng thế, có phải phát sốt ( 发烧 ) rồi không?”

• 02/02/2018 – 02/07/2018 • 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.