Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 13: Cởi Áo Ra.
Chương 12
Edit & Beta: Mina
Lúc Khương Dịch nói chuyện hơi siết cổ tay cô, Trì Yên vừa nhét múi quýt cuối cùng vào trong miệng vừa trả lời: “Ngọt.”
Mặc dù không phải trái cây đúng mùa, nhưng thật sự ngon.
Chua ngọt, mọng nước.
“Em bóc cho anh một quả.” Trì Yên nói rồi duỗi tay lấy một quả quýt, đầu ngón tay bấm nhẹ, nhanh gọn lột vỏ quýt, cô tách từng múi, sau đó đưa tới.
Khương Dịch vẫn ngồi tư thế dựa lưng ghế sofa, mang một loại cảm giác không thể diễn tả, tùy tiện cùng lười nhác, anh vươn tay nới lỏng caravat, không có động tác nào khác.
Trì Yên thu tay lại, cúi đầu tách sạch những sợi xơ trên quả quýt, dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn, dưới ánh đèn càng thêm nổi bật, rực rỡ và dịu dàng.
Động tác của cô rất nhanh, chưa đến mười giây đã xử lý xong sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Khương Dịch, anh có ăn không?”
Đầu ngón tay cô xanh nhạt, nhất định là do bóc vỏ quýt, như viên ngọc được tỉ mỉ mài dũa.
Khương Dịch động tâm tư, khóe mắt và khóe môi đều cong lên: “Em đút cho anh ăn.”
Đút một quả quýt thôi mà, dù sao trong phòng khách cũng không có người khác, Trì Yên cũng không có cảm giác thẹn thùng, cô dựa lưng ghế sofa sau đó duỗi tay đưa múi quýt tới bên miệng anh.
Chờ Khương Dịch hé miệng, cô liền đút múi quýt vào, vừa muốn rút tay về, ngón trỏ đột nhiên bị anh khẽ cắn chặt.
Khương Dịch rất biết nắm bắt chuẩn xác, vừa khiến ngón tay cô không có cách nào rút ra lại không đến mức khiến cô cảm thấy đau.
Trên đầu ngón tay truyền đến xúc cảm vô cùng rõ ràng, thậm chí cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay cô, mang theo từng đợt ma sát rất nhỏ, trực tiếp chạy thẳng vào tim.
Trong lòng Trì Yên như có dòng điện chạy qua, nhưng chỉ hai ba giây sau, Khương Dịch đã buông lỏng tay cô, anh nuốt múi quýt xuống bụng.
Ma xui quỷ khiến Trì Yên hỏi thêm một câu: “Ăn nữa không?”
Quả nhiên là ma xui quỷ khiến, hỏi xong cô lập tức hối hận.
Trì Yên hận không thể nuốt câu hỏi lại, cô nhéo nhéo đầu ngón tay, sau đó nghe thấy Khương Dịch vô cùng phối hợp phun ra một từ: “Ăn.”
Trì Yên: “…”
Cô chỉ có thể đứng dậy, vươn tay lấy quả quýt vừa rồi đặt trên mâm hoa quả, kết quả tay còn chưa sờ được quả quýt đã bị anh túm tay kéo trở về.
Trì Yên bị anh đè trên ghế sofa, cổ tay bị anh nắm chặt, bởi vì không có đà nên không thể cử động.
Khương Dịch không cho cô thời gian phản ứng, cúi đầu hôn môi, trong miệng hai người đều có vị quýt, cơ hồ không phân biệt được của ai với ai.
Anh hôn cuồng nhiệt, dường như đã đè nén một thời gian dài.
Trì Yên không quá thoải mái, hai chân bị đầu gối anh đè lên, Khương Dịch hôn từ khóe môi cô rời đi, dọc theo đường cong gò má hôn lên vành tai, anh mở miệng, giọng còn khàn hơn vừa rồi: “Ăn em.”
Cũng không biết có phải hôm nay người này uống nhầm thuốc không, Trì Yên nghiêng nghiêng đầu, tận lực ổn định hơi thở: “Đây là phòng khách nhà anh…”
Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi, bởi vì Khương Dịch tiếp xúc với loại người như Lục Cận Thanh trong thời gian quá dài cho nên mới có thể mỗi ngày đều sinh ra loại ý nghĩ này trong đầu.
Trì Yên đẩy anh: “Dậy đi, lát nữa bị mẹ với em gái anh nhìn thấy…”
Sẽ không hay.
Còn chưa nói hết, cần cổ cô chợt lạnh, cô rủ mắt nhìn, sau đó thấy ngón tay anh lướt qua, từng nút áo sơ mi của cô bị cởi ra.
Trì Yên mặc áo gió màu xanh bên ngoài, bên trong mặc áo sơ mi vải lụa trắng, nút áo cởi đến viên thứ tư, điều hòa gió mát thổi qua làn da trên cổ cô.
Mấy phút trước, cô còn hưng trí bừng bừng thưởng thức bộ dáng Khương Du Sở sắp khóc.
Bây giờ, người sắp khóc biến thành cô.
Trì Yên hít sâu một hơn, nâng tay đè lên tay anh còn muốn tiến vào trong: “Đi lên tầng…”
Dù sao phòng khách cũng coi như là nơi công cộng.
Chẳng may Thẩm Văn Hinh hay Khương Du Sở một lát nữa không nói lời nào xuống tầng… Trì Yên không dám nghĩ tiếp.
Động tác của Khương Dịch quả nhiên dừng lại, đáy mắt anh lóe sáng, sau đó chống tay bên người Trì Yên, ngồi dậy.
Anh ngồi thẳng người, còn Trì Yên thì chưa hồi phục tinh thần.
Khương Dịch người này quả nhiên lợi hại, nói đến là đến, nói ngừng có thể lập tức ngừng.
Cô cài lại từng nút áo một, vừa muốn đứng dậy, Khương Dịch đã vươn tay ôm cô ngồi trên đùi, tay anh ôm eo cô, cằm đặt trên vai cô, Trì Yên không thể nhìn thấy mặt anh, duỗi tay đẩy anh.
“Ngoan, để anh ôm một lát.”
Giọng anh luôn trầm thấp dễ nghe, lúc này dẫn theo vài phần mệt mỏi khó nhận ra.
Trước khi anh về nước rất bận rộn, sau khi về nước hình như vẫn luôn bận rộn.
Vài ngày nay ở nhà, có lúc Trì Yên tỉnh lại khi đang ngủ, thấy Khương Dịch vẫn đang xử lý công việc.
Trì Yên cắn môi dưới, không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn để mặc anh ôm.
Khương Dịch nhắm hai mắt, thật vất vả mới ép ngọn lửa dưới bụng xuống, nghe thấy Trì Yên nhỏ giọng hỏi câu: “Khương Dịch, mục hot search của em và Lục Chi Nhiên, là anh gỡ xuống à?”
Trì Yên gọi tên anh, âm cuối tinh tế, tựa như mèo nhỏ cào móng vuốt trong lòng anh, Khương Dịch khẽ “Ừ” một tiếng: “Bị cha anh thấy không hay lắm.”
Không trách được mấy hôm trước không quản, đến hôm nay mới gỡ xuống.
“Em và Lục Chi Nhiên không có gì cả, chỉ vô tình gặp nhau thôi.”
Hiếm khi còn biết giải thích với anh.
Khương Dịch cong khóe môi, thản nhiên đáp, có lẽ từ trong mũi hừ ra: “Ừ.”
Trì Yên cảm thấy Khương Dịch phản ứng không giống thật sự tin tưởng cô.
Cô suy nghĩ vài giây, nói thêm một câu: “Thật sự không có gì cả.”
“Anh biết.”
Trì Yên không nói gì nữa.
Vài phút sau, cô cảm giác vòng tay ôm thắt lưng cô siết chặt hơn, anh nghiêng nghiêng đầu, cằm vẫn đặt trên vai cô, môi mỏng kề tai cô hôn xuống: “Làm sao bây giờ…”
“Cái gì làm sao bây giờ?”
“Còn muốn em.”
Trì Yên: “…”
Khương Dịch vừa nói, tay phải nhanh chóng chui vào trong áo gió của cô, mới đầu vạt dưới áo sơ mi sơ vin trong quần, vài giây sau đã bị anh dễ dàng tháo ra.
Tay anh nhanh chóng tiến vào, bóp nhẹ trên eo cô một cái, Trì Yên liền co lại phía sau.
Đầu lưỡi Khương Dịch đặt một bên hàm răng, đáy mắt thoáng qua tia hứng thú, eo Trì Yên nhỏ lại mềm mại, một tay anh có thể dễ dàng giữ chặt.
Tay anh tiếp tục di chuyển lên trên, mới chạm vào khóa cài trên nội y của Trì Yên, bỗng nhiên tay vịn cửa phòng khách phát ra tiếng động rất nhỏ.
Trì Yên không phát hiện ra nhưng Khương Dịch nghe thấy.
Anh nhăn mi, rút tay từ trong áo Trì Yên ra, sau đó nhanh chóng khoác áo gió bên ngoài cho cô, đặt cô trên ghế sofa.
Một giây sau, có người mở cửa.
Lúc này Trì Yên mới phản ứng lại, bất giác quay đầu nhìn sang, một cái liếc mắt, ngay sau đó cô bị dọa đến nín thở.
Khương Văn Đào trở về trước một ngày.
Ngay khi cô chưa kịp chuẩn bị.
Mặt Trì Yên còn ửng đỏ chưa kịp tản đi, bị Khương Văn Đào nhìn thoáng qua, cô suýt bị sặc nước bọt.
Biểu hiện trên mặt Khương Dịch rất nhạt, kéo Trì Yên đứng dậy: “Cha.”
“Đừng gọi tôi là cha!”
Ông không có đứa con như vậy.
Dám gạt ông đi Cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Giọng Khương Văn Đào không khống chế được, Khương Du Sở ở trên tầng nghe thấy đi xuống, hiển nhiên Khương Du Sở cũng không nghĩ tới hôm nay ông trở về, sững sờ mấy giây mới vịn cầu thang lên tiếng chào: “Cha, sao hôm nay cha đã về rồi?”
Khương Văn Đào không để ý tới Khương Du Sở, trước khi ông lên máy bay mới nghe Thẩm Văn Hinh gọi điện thoại nói cho ông biết việc này, nghẹn một bụng tức giận không có chỗ phát, lúc này không thể không khắc chế trước mặt Trì Yên: “Khương Dịch, anh theo tôi lên tầng!”
Trì Yên cảm thấy không thích hợp, nhưng không thể nói lạ chỗ nào.
Mí mắt cô nháy vài cái, vô thức kéo tay Khương Dịch.
“Ngoan, ở dưới tầng chờ anh.”
Khương Dịch rút tay về, đi theo Khương Văn Đào lên lầu.
Rất nhanh, cửa thư phòng “Ầm” một tiếng đóng kín.
Trì Yên và Khương Du Sở khẽ run lên một cái.
Một lúc sau, Trì Yên nghe thấy Khương Du Sở nói hai từ.
“Tiêu rồi.”
Giọng cô ấy không lớn nhưng Trì Yên có thể nghe ra trong giọng nói của cô ấy có sợ hãi cùng lo lắng.
Trì Yên đối với cô em chồng này không thể nói là thích, cũng không thể nói là chán ghét, nhưng chuyện hôm nay, chắc chắn Khương Du Sở biết, cô nhíu nhíu mày, nhịn không được hỏi: “Ai tiêu rồi?”
Dường như Khương Du Sở còn chưa phục hồi tinh thần, bật thốt ra: “Anh tôi tiêu rồi…”
“Có ý gì?”
Khương Du Sở như vừa tỉnh mộng, nhưng cô ấy vốn không phải người kín miệng, lườm cô một cái mới nói: “Hôm qua cha tôi mới biết anh tôi và chị lĩnh giấy kết hôn.”
Trái tim Trì Yên như bị vật gì đó đánh trúng, bang một cái, ép cô đến không thở nổi.
Khương Du Sở không cho cô thời gian phản ứng, đỡ tay vịn cầu thang bỏ chạy lên tầng, “lẹp xẹp” vài tiếng, lộn xộn.
Mí mắt Trì Yên nhảy lên, hơn nữa nhảy rất có tiết tấu, cô siết chặt ngón tay, thật lâu mới có sức ngồi xuống ghế sofa.
·
Khương Du Sở vờ bưng trà, tiến vào thư phòng của Khương Văn Đào.
Đi chậm rì rì muốn đóng cửa, đúng lúc nghe thấy giọng Khương Văn Đào rõ ràng tức giận không nhẹ: “Con có nên cưới con bé hay không, trong lòng con không hiểu rõ sao?”
Dừng lại nửa giây, tức giận tạm thời chuyển rời đến trên người cô ấy: “Khương Du Sở, con đóng kín cửa cho cha!”
Tay Khương Du Sở run lên, há miệng run rẩy đóng cửa lại.
Khương Du Sở không có can đảm, bắt đầu áp tai lên cánh cửa nghe lén.
Nhưng hiệu quả cách âm của cánh cửa quả thực quá tốt, ngay cả một chữ cũng không nghe thấy.
Mười mấy phút sau, Khương Dịch mở cửa đi ra.
Khương Du Sở ho khan vài tiếng, giọng nói không khống chế được, hơi sắc bén: “Anh… Cha có ra tay đánh anh không?”
Khương Dịch liếc cô ấy một cái, không lên tiếng.
Khương Du Sở: “Anh…”
“Sớm làm sáng tỏ tin tức của anh.” Khương Dịch nhăn mi, sắc mặt không được tốt: “Đừng chờ đến khi anh tự mình ra tay.”
Khương Du Sở không nghĩ tới anh đột nhiên nói chuyện này, cũng không dám chống đối anh, “Ờ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, thấy anh không có gì khác thường mới yên lòng, ngượng ngùng trở về phòng ngủ của mình.
Lúc Khương Dịch xuống tầng, Trì Yên đúng lúc ngước mắt nhìn sang.
Đôi mắt của cô rất đẹp, rõ ràng đôi mắt mang theo vài phần quyến rũ nhưng ở trên khuôn mặt cô lại trở nên thuần khiết không ít.
Hài hòa đến bất ngờ.
Khương Dịch cong môi: “Mệt không?”
Trì Yên lắc đầu: “Không.”
“Ngày mai cần dùng bản hợp đồng nhưng để quên ở nhà.”
Trì Yên hiểu ý anh, đại khái hôm nay không cần ở lại Giang Nam Nhất Phẩm.
Cô đứng dậy, sau đó nghe thấy Khương Dịch nói: “Có thể lái xe không?”
“Có thể.”
Nhìn ra đáy mắt cô có vài phần ngạc nhiên, Khương Dịch giải thích: “Hôm nay hơi mệt.”
Hôm nay Khương Dịch mệt mỏi, Trì Yên có thể nhìn ra.
Giọng Khương Du Sở vốn không lớn, nhưng căn biệt thự quá yên tĩnh, vậy nên Trì Yên có thể nghe rõ cô ấy nói gì.
Trong lòng cô hơi loạn, trên đường lái xe nhìn thấy cột đèn giao thông, cố ý phanh gấp, anh ngồi ghế lái phụ theo quán tính nghiêng về phía trước, lát sau bật trở về.
Trong nháy mắt đó, Trì Yên nhìn lông mày anh nhíu lại, anh nghiêng đầu nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Ngón tay Trì Yên nắm vô – lăng run run, cô dùng sức nắm thật chặt, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, sau khi nói câu “Không có gì” rồi khởi động động cơ.
Về đến nhà đã hơn chín giờ, không tính là quá muộn.
Trì Yên đỗ xe trong ga – ra, đi theo Khương Dịch trở về phòng.
Cô đi phía sau cách anh hai bước, hít sâu một hơi mới mở miệng: “Khương Dịch, anh cởi áo ra.”
Anh xoay người lại, đầu lông mày khẽ nhướng, đôi mắt hơi nheo, giọng không lớn, nhưng hơi trầm, khàn khàn: “Sao, muốn?”
Trì Yên tự động xem nhẹ câu anh nói, dường như muốn nghiệm chứng gì đó, không đổi sắc mặt nhưng vội vàng nói thêm lần nữa: “Cởi áo.”
• 29/01/2018 – 01/07/2018 •