Đọc truyện Cưng Chiều Em Cả Đời – Chương 45: Thì Ra Là
“Ba có ý gì? Ba rốt cuộc là có ý gì?!” Mạnh Ảnh đùa tất cả văn kiện
trên bàn làm việc xuống đất, đôi mắt như phóng hỏa nhìn Mạnh Hoành
Nghiệp ngồi phía sau bàn.
Mạnh Hoành Nghiệp dựa vào thành ghế, uống một ngụm trà, cau mày, “Con cuống cuồng chạy tới như vậy là muốn làm gì?”
Cuống cuồng? Mạnh Ảnh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, hai tay chống lên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn ông, “Ba không cần phải
giả vờ không biết nữa! Ba đầu tư cho Dương Kỳ Ngôn, Ba lại có thể đầu tư anh ấy! Ba đã nói sẽ không tiếp xúc anh ấy, Ba rõ ràng đã nói như
vậy!!”
Khi Mạnh Ảnh hét lên những lời này, trong hốc mắt dường như đã ẩm ướt.
Mạnh Hoành Nghiệp nghiêm túc đặt mạnh tách trà xuống mặt bàn, nước
trà trong tách tràn ra hơn một nửa, men theo mặt bàn chảy đến tay của
Mạnh Ảnh, nước trà ấm nóng, nhưng Mạnh Ảnh chỉ cảm thấy thâm tâm lạnh
lẽo.
“Vô liêm sỉ! Chuyện ta muốn làm thì phải khai báo với cô sao? Có đứa
con nào nói chuyện với Ba như cô sao?!” Mạnh Hoành Nghiệp dường như còn
tức giận hơn cả cô, giọng nói hết sức nghiêm khắc.
Trong lòng Mạnh Ảnh liên tục xuất hiện vẻ bi thương, đau lòng nhìn
ông, “Bây giờ ông mới nhớ tới ông là của Ba của tôi sao, lúc trước thì
ông đã đi nơi nào rồi?! Tôi có từng nói với ông là ông không cần phải
đụng tới Dương Kỳ Ngôn hay chưa?!”
Mạnh Hoành Nghiệp chỉ vào cửa, nhìn Mạnh Ảnh, lớn tiếng quát cô, “Câm miệng! Bây giờ lập tức cút đi!”
Mạnh Ảnh nhẫn nhịn nhưng nước mắt vẫn vỡ vụn thành hàng, cô lấy tay
quẹt mạnh đi, “Tôi biến, tôi cút! Dù sao người ông yêu thương cũng không phải là tôi, tôi cút là được!”
Mạnh Ảnh dùng sức dập mạnh cửa văn phòng, đôi mắt đỏ gay chạy đi.
Thấy Mạnh Ảnh chạy đến, thư ký ở ngoài cửa lập tức đứng lên, thắc mắc nói: “Cô Mạnh?”
Mạnh Ảnh cũng không thèm nhìn cô một cái, tiếp tục chạy ra.
Bên ngoài rất lạnh, mặt của Mạnh Ảnh bị gió rét thổi trúng làm đau.
Gọi một chiếc taxi rồi ngồi vào, Mạnh Ảnh lạnh lùng nói với tài xế: “Đến cao ốc Trình thị.”
Lúc Mạnh Ảnh đến Trình thị, Trình Diệc Nhiên còn đang họp, cô đẩy cửa phòng họp ra, đứng ở cửa im lặng nhìn Trình Diệc Nhiên.
Tất cả mọi người trong phòng họp đem ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Mạnh Ảnh. Trình Diệc Nhiên cau mày, phất tay ý bảo tan họp.
Trình Diệc Nhiên đi tới cửa, kéo cô quay về phòng làm việc.
“Sao lại đến đây? Tay sao lại lạnh như vậy?” Trình Diệc Nhiên kéo cô
ngồi trên ghế sofa, lo lắng nhìn hốc mắt hồng hồng của cô, tiện tay cầm
remote chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao.
Mạnh Ảnh nghiêng người ôm lấy anh, mặt chôn ở trong ngực anh.
Trình Diệc Nhiên ôm cô, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, ôn nhu nói, “Làm sao vậy? Ai chọc giận em rồi?”
“Diệc Nhiên, ông ấy lại có thể bảo em cút đi.”
“Ai?”
“Ba của em.”
Trình Diệc Nhiên đau lòng ôm chặt cô, “Vì sao?”
Mạnh Ảnh im lặng một hồi lâu, khẽ nói, “Bởi vì em biết ông ấy đầu tư cho Dương Kỳ Ngôn, em đi tìm ông ấy tranh luận.” [Ten: cái gọi là tranh luận của hai Ba con nhà này k đáng tin j hết trơn T_____T]
Trình Diệc Nhiên dừng một giây, lập tức cười cười, “Không sao mà,
chồng của em có thể lấy một địch trăm.” Thì ra là anh thật sự đã hiểu
lầm, cô cùng với chuyện đầu tư này hoàn toàn không liên quan, cảm giác
trái tim bị bóp nghẹn của Trình Diệc Nhiên rốt cuộc cũng biến mất. [Ten: biến mất cái đầu nhà anh aaaa, ủy khuất cho chị Ảnh, hừ hừ :-w]
Mạnh Ảnh cười một tiếng, nắm quyền nện cho anh một cái, “Tự đại!”
Trình Diệc Nhiên cầm quả đấm của cô, nhe răng cười một tiếng, “Phe anh thật sự mạnh mà.”
Mạnh Ảnh mặc anh nắm tay của mình, lại nằm úp sấp trên ngực của anh
lần nữa, rủ lông mi xuống nói, “Có một chuyện em muốn nói cho anh biết.”
Trình Diệc Nhiên nghiêm mặt nói: “Ừ, em nói đi.”
“Trước kia em có nói với anh, Ba của em ở bên ngoài bao dưỡng phụ nữ
khác. Người đàn bà kia và ông ấy có một đứa con, nói cách khác, em cũng
không phải là đứa con duy nhất của ông ấy.”
Trình Diệc Nhiên có chút giật mình, “Cho nên?”
“Chuyện này em cũng chỉ biết được ở mấy năm gần đây, lúc ấy chỉ cảm
thấy bầu trời như sụp đổ xuống, sao ông ấy có thể làm ra chuyện này với
Mẹ em và em như vậy chứ?”
Mạnh Ảnh có chút khó khăn tiếp tục nói: “Con của người đàn bà kia lớn hơn em 6 tuổi, em sinh ra sau khi ông ấy và Mẹ kết hôn được 6 năm. Lúc
ấy Mẹ biết rõ không còn cách nào xoay chuyển được chồng mình, cho nên
mới yêu cầu ông ấy cho bà một đứa bé. Nói cách khác, em sinh ra vốn
không phải là mong đợi của ông ấy, ông ấy không thương em.”
Trình Diệc Nhiên biết được bí mật này, cảm xúc phập phồng, cũng không biết phải an ủi cô như thế nào mới tốt, chỉ lặng lẽ ôm cô.
Mạnh Ảnh dừng lại một chút, nói tiếp, “Đó cũng không phải là chuyện
tệ nhất, tệ nhất chính là, con của người đàn bà kia chính là Dương Kỳ
Ngôn.”
Trình Diệc Nhiên quá mức kinh hãi, hoàn toàn mất đi ngôn ngữ. Không
trách được cô nói là cô tự nguyện lấy anh, thì ra là như vậy, cô muốn
Dương Kỳ Ngôn hoàn toàn hết hy vọng, trong thời gian ngắn nhất.
Mạnh Ảnh chưa từng muốn nói ra chuyện này, không phải là ai cũng có
thể thản nhiên nói cho người khác biết, cô đã từng yêu anh trai cùng Cha khác Mẹ của mình. Chuyện này Dương Kỳ Ngôn vẫn chưa biết, Mạnh Hoành
Nghiệp biết được chuyện giữa cô và Dương Kỳ Ngôn, tìm được cô rồi chính
miệng nói cho cô biết, lúc ấy cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng trách
lúc trước ông liên tục muốn ép cô gả cho Trình Diệc Nhiên, ông cũng
không muốn giải thích dài dòng với cô, thậm chí cũng chẳng muốn an ủi,
chỉ nói cho cô biết chân tướng rồi rời đi, để lại một mình cô khóc đến
thương tâm khổ sở.
Lúc đó cô rất hận Mạnh Hoành Nghiệp, ông chọn cách tổn thương cô, chứ không tổn thương đến con trai của ông và người đàn bà kia, tuy rằng cô
cũng không muốn Dương Kỳ Ngôn đau lòng, nhưng Mạnh Hoành Nghiệp lại chon cách làm tổn thương cô nặng nề như vậy, ông cũng là Ba của cô, ông lại
có thể tỏ ra không hề quan tâm đến cô như vậy. Cô đã gặp rất nhiều đả
kích nặng nề, trước mặt Dương Kỳ Ngôn thì cô là một cô gái bội bạc,
trước mặt Ba cô thì cô là một người có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào,
trước mặt mình thì cô là một cô gái thiếu chút nữa làm trái với luân lý
đạo thường. Những thứ này khiến cô không thể thở nổi, cô vô cùng căm
ghét Mạnh Hoành Nghiệp, ông bóp chết hạnh phúc của cô, cũng khiến cho cô mỗi ngày bị vùi lấp trong vòng xoáy làm trái ngược với đạo lý, những
ngày đó cô như bị phát điên.
Trình Diệc Nhiên thấy cô đau khổ như vậy, giơ tay lên lau đi những
giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt của cô, “Chuyện đã qua thì đừng nên nhắc lại nữa, ngoan nào.”
“Em cũng không muốn nhắc lại những chuyện này, nhưng ông ấy không
buông tha cho em, ông ấy hộ tử tình thiết*, biết rõ anh và Dương Kỳ Ngôn không hợp nhau, dùng tiền giúp anh ấy, như vậy sẽ khiến cho Dương Kỳ
Ngôn dễ dàng phát hiện ra bí mật này, đến lúc đó chúng ta làm sao mà tự
giải quyết đây? Em đã tổn thương anh ấy một lần, không thể để anh ấy lại tổn thương một lần nữa, anh ấy là người vô tội. Nhưng Ba của em dường
như muốn thùa nhận anh ấy.” [Ten: Đọc tới đây thấy tình tiết này hơi
kỳ cục T____T anh Ngôn vô tội thế chị Ảnh có tội sao >”để chị Ảnh hứng hết vậy!?!?]
Trình Diệc Nhiên khổ sở nói: “Em vẫn còn thương hắn sao?” [Ten: mệ, tui muốn đấm người ~X(]
Mạnh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, thét to: “Sao anh có thể nói như vậy?! Em không có!”
Cô đã không còn thương Dương Kỳ Ngôn, người cô yêu là Trình Diệc Nhiên, điểm này cô rất rõ ràng.
“Vậy vì sao em còn lo lắng hắn bị tổn thương?”
“Bởi vì lúc trước em đã làm tổn thương anh ấy, em cảm thấy rất áy
náy, không hi vọng anh ấy bị thêm lần nữa. Hơn nữa nếu như Ba của em
thừa nhận Dương Kỳ Ngôn, vậy thì Mẹ của em sẽ bị đặt ở nơi nào? Bà ở nơi chín suối cũng không yên lòng, chuyện này quá điên rồ, em muốn ngăn cản ông ấy. Em không hy vọng ông ấy thực hiện được, ông ấy muốn để cho
Dương Kỳ Ngôn biết rõ ông ấy là Ba của anh ấy, mặc kệ Dương Kỳ Ngôn có
thừa nhận ông hay không, có khó thừa nhận hay không, ông vẫn muốn nói,
như vậy trong lòng Dương Kỳ Ngôn dù ít dù nhiều gì cũng vẫn có ông ấy,
anh xem, ông ấy yêu thương Dương Kỳ Ngôn bao nhiêu là ích kỷ! Nhưng em
không thể khoan dung như vậy, em rất đố kị!”
“Không nên nghĩ như vậy, coi chừng tổn hại đến con.” Trình Diệc Nhiên thấy cô kích động như vậy, ôn nhu khuyên cô.
Mạnh Ảnh lại lắc lắc đầu, “Anh sẽ không hiểu được, em nhất định không muốn Ba được toại nguyện, không phải chỉ vì Dương Kỳ Ngôn hay Mẹ của
em, mà là vì chính mình, ông ấy không được đối xử với em như vậy. Bỏ qua khoảng thời gian giữa em với Dương Kỳ Ngôn kia không nói đến, thật ra
trong thâm tâm em đôi khi đối mặt với Dương Kỳ Ngôn thì có một chút hận
ý, anh ấy vốn không nên xuất hiện, anh ấy là minh chứng cho sự phản bội
của Ba đối với Mẹ. Ba của em rất thương anh ấy, cũng không yêu thương
em, em cũng là con của ông ấy, sao ông ấy có thể nặng bên này nhẹ bên
kia như vậy?”
Có lẽ là kích động quá lớn, Mạnh Ảnh nói chuyện không chút mạch lạc,
suy nghĩ có chút hỗn loạn. Cô nhìn Trình Diệc Nhiên, từ từ cúi đầu, “Em
cũng không biết nên nói như thế nào, nếu em chưa bao giờ biết Dương Kỳ
Ngôn, như vậy bây giờ em với anh ấy thậm chí sẽ hận nhau, nhưng lại em
biết anh ấy, cho nên loại cảm giác này rất khó xử, một mặt em rất áy
náy, một mặt em lại rất oán hận. Anh ấy cướp đi tình yêu thương vốn nên thuộc về em, nhưng em lại không thật sự ghét anh ấy,
nhiều lúc em muốn đền bù tổn thất cho anh ấy. Khoảng thời gian vừa kết
hôn với anh là em luôn nghĩ đến những chuyện này mỗi ngày, em đã gần như phát điên, vì vậy mỗi đêm đều mất ngủ.”
“Đừng nói nữa, đều đã qua, bây giờ em rất tốt. Bây giờ em có con của
chúng ta, chúng ta và những chuyện kia đã rất xa vời, chúng ta sẽ được
hạnh phúc.” Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng trấn an cô.
Mạnh Ảnh nhắm mắt lại, im lặng thật lâu, mới từ từ mở miệng, “Diệc
Nhiên, gặp anh là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời em, em yêu anh.” [Ten: có người hồn bay phách tán hahaha~]
Lời thổ lộ quá đột ngột như vậy, Trình Diệc Nhiên lại bị kinh hãi một lần nữa, sau khi định thần lại thần trí trì độn, ôn nhu nói, “Ừ, anh
biết rồi, anh cũng yêu em.”
“Diệc Nhiên, em thật sự yêu anh, nếu không sẽ không nghĩ vì anh mà
sinh con, bởi vì làm một sinh mạng không được mong đợi rất đáng
thương.” Mạnh Ảnh lo sợ anh không tin, nhìn anh nghiêm túc nói.
“Anh tin tưởng em, chỉ cần em nói anh liền tin. Hơn nữa, anh đảm bảo
với em, con của chúng ta sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi vì anh cùng Mẹ của nó đều rất yêu rất thương nó.”