Cưng Chiều Em Cả Đời

Chương 30: Tự Do


Đọc truyện Cưng Chiều Em Cả Đời – Chương 30: Tự Do

Liên tục nhìn văn kiện mấy tiếng đồng hồ, đôi mắt cửa Trình Diệc
Nhiên hơi đau nhức, đành buông văn kiện đang xem trong tay xuống, đứng
dậy nhìn về phương xa.

Anh nhớ lúc còn rất nhỏ, Ba anh từng nói với anh, nếu cảm thấy mắt
mệt mỏi thì nhìn về phương xa một chút. Lúc đó bài tập của học sinh tiểu học luôn nhiều, làm thế nào cũng không xong, cả ngày đôi mắt cứ nhìn
chằm chằm vào sách vở, thật sự rất đau nhức. Ba là người rất sáng suốt,
luôn cho anh đi ngủ sớm một chút. Ngày hôm sau tự mình đưa anh đi học,
giải thích đàng hoàng với giáo viên đủ loại nguyên nhân khiến anh không
thể hoàn thành bài tập về nhà. Nhưng Mẹ lại không đồng ý, luôn muốn đốc
thúc anh hoàn thành bài tập, trong suy nghĩ của Mẹ lời nói của giáo viên luôn đúng. Bởi vậy Mẹ luôn trách Ba anh, Mẹ cảm thấy Ba quá cưng chiều
anh, không có lợi cho sự trưởng thành của anh. Nhưng anh nhớ rằng Ba
luôn có chút tiếc nuối nói, lúc 37 tuổi Ba mới có con trai, không cưng
chiều anh thì cưng chiều ai đây?

Thật ra không phải Trình Diệc Nhiên hay nhớ lại những chuyện cũ này,
có rất nhiều chuyện anh không muốn nhớ lại. Nếu là chuyện vui vẻ, bây
giờ cũng đã mất đi, nhớ lại dễ khiến cho người ta yếu lòng; mà chuyện
không vui, nhớ lại sẽ chỉ làm chính mình càng không vui.

Nhưng giờ khắc này tự nhiên anh nhớ rằng Ba Mẹ mình đã mất sớm, họ trao cho anh rất nhiều tình yêu, rất nhiều. Đáng tiếc họ lại ra đi sớm như vậy, vì vậy anh từ một cậu bé ôn hoà hiền hậu biến thành một người đàn ông nguội lạnh. Sau khi trải

qua cơn ác mộng đầy bi kịch kia, anh không còn nhận lấy tình yêu nữa,
hay có thể nói là anh không còn muốn yêu nữa. Là một thiếu niên ưu tú,
trong trường học người yêu thích anh rất nhiều, nhưng các cô yêu chỉ là
cái ưu tú của anh, bề ngoài của anh, sự giàu có của anh. Những thứ tình
yêu này, anh cười khinh bỉ. Là một người đàn ông thành đạt, phụ nữ quây
quần bên cạnh anh nhiều vô số kể, các cô tỏ tình không kiêng nể gì cả,
nhưng anh chẳng thèm ngó tới, anh biết thứ các cô muốn chỉ là danh phận
Trình phu nhân đầy hào quang chói mắt, nhưng anh không muốn cho.

Cho đến khi anh 30 tuổi, anh gặp Mạnh Ảnh, nhưng dường như anh rất cố chấp mà tiếp cận, lại không thu hoạch được gì. Cô dễ dàng ném anh đi
mất.

Anh bị tổn thương, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ anh là mình đồng da sắt, đánh đâu thắng đó.

Mỗi một tế bào trong cơ thể anh đều kêu gào thật khó chịu! Nhưng anh
vẫn chưa sẵn sàng để buông tay. Nhiều lần anh đều tự hỏi mình tại sao
lại là cô? Phụ nữ xinh đẹp hơn cô nhiều như vậy, phụ nữ khéo hiểu lòng
người hơn cô lại càng nhiều hơn nữa. Nhưng anh tin rằng chính là cô,
chín đầu trâu cũng kéo không lại. (Ten: ???) Anh mãi mãi nhớ rõ
ánh nắng đẹp vào buổi chiều hôm đó, cô đột nhiên xông vào tầm mắt anh,

giống như là một giấc mộng. Nhưng anh lại nhớ cô rất rõ, anh nghĩ anh sẽ mau quên thôi, nhưng mỗi khuya anh tỉnh mộng đều là lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô. Vì vậy anh lần theo địa chỉ từ cuốn sách mà cô làm rơi, cho người tìm được cô, sinh hoạt hàng ngày của cô đều có người báo cáo chi
tiết cho anh, vì thế anh dễ dàng biết được sự tồn tại của Dương Kỳ Ngôn, anh thật sự rất tức giận. Lúc đó anh còn không thể nói với cô đến nửa
câu, vậy nên anh cảm thấy mình phát bệnh rồi, thần kinh rối loạn. Sau
này anh rốt cuộc cũng tự thừa nhận, anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.

Trong cuộc sống của anh chưa từng có sự hiện diện của tình yêu, cho
nên anh trì độn như vậy, tốn rất nhiều thời gian mới hiểu được, anh yêu
một cô gái. Trong những người bình thường trên thế giới yêu rất bình
thường, lần đầu tiên anh nếm thử cảm giác kỳ lạ đến vậy.

Nhưng không nói cho anh biết, yêu là điều làm ta đau khổ. Anh có thể
dễ dàng đánh bại đối thủ, nhưng anh không cách nào khiến cô yêu anh, anh không có cách nào hết.

Lý Trí gõ cửa phát hiện không có phản ứng, liền đẩy cửa ra rồi đi
vào, thấy Trình Diệc Nhiên đang rơi vào trầm tư, hình như anh cũng không phát hiện mình đi vào, đành lên tiếng gọi anh, “Lão đại.”

Nghe vậy, Trình Diệc Nhiên nhanh chóng phục hồi tinh thần, thu lại vẻ mặt cô đơn, “Sao?”

Lý Trí lại thấy vẻ mặt tinh anh của Trình Diệc Nhiên, nghi ngờ vẻ mặt cô đơn của Trình Diệc Nhiên mình vừa trông thấy là do mình hoa mắt.


“Dương Kỳ Ngôn vẫn không có động tĩnh gì, nhưng khu resort ở thành phố S họ làm thật sự rất suôn sẻ, số nợ tiền lương ở công trường cũng
lập tức được xử lý tiếp.”

“Ngân hàng L lại cho hắn vay rồi?” Hỏi như vậy, là vì ngân hàng L vẫn là đối tác của Dương thị.

Trình Diệc Nhiên quay lại bàn làm việc, mở laptop ra, kiểm tra tình
trạng cổ phiếu của Dương thị. Những đường vẽ kia mấy hôm trước còn đang
xuống dốc, bây giờ lại đang chậm rãi leo lên.

“Theo mình được biết, ngân hàng L không cho họ vay. Chuyện riêng
cũng không thể không có, con gái của chủ tịch ngân hàng L muốn gả cho
Dương Kỳ Ngôn, nhưng anh ta cự tuyệt, anh ta hoàn toàn làm mất lòng chủ
tịch ngân hàng, nên không có khả năng họ cho anh ta vay. Các ngân hàng
khác vẫn còn giao dịch với chúng ta không ít thì nhiều, cũng sẽ không
thể làm mất lòng chúng ta, dù Dương thị vững mạnh, nhưng có một số cổ
đông không hài lòng với Dương Kỳ Ngôn, thực lực ở thời điểm mấu chốt sẽ
bị giữ lại, ngân hàng cũng lo lắng sẽ có rủi ro. Hơn nữa chúng ta cũng
tạo áp lực, họ càng không thể cho Dương thị vay.”

Lý Trí phân tích rất có lý, Trình Diệc Nhiên không biết Dương Kỳ Ngôn từ đâu có được một số tiền lớn để xoay sở nhanh như vậy, suy nghĩ một
chút, bình tỉnh dặn dò Lý Trí, “Cậu tra một chút về nguồn gốc số tiền hắn có được, không cần kiểm tra bên ngân hàng nữa, chủ yếu là muốn biết một chút công ty nào bí mật hợp tác với họ.”

Lý Trí hơi kinh ngạc, công ty nào hành động thiếu thận trọng như vậy? Một số tiền lớn như vậy nếu là anh chắc sẽ phải rút hết toàn bộ từ công ty nhà, cách làm mạo hiểm như vậy nếu là bạn cũ lâu năm hợp tác cũng

không thể xảy ra, chuyện này rõ ràng là tự tìm đường chết. Một khi các
đối thủ cạnh tranh biết, chỉ cần khẽ động một đầu ngón tay, sẽ khiến hắn chết rất khó coi. Anh rất nghi ngờ, hy sinh vì người khác như vậy, trên thương trường sẽ có sao?

Nhưng không phải là không thể xảy ra, nghe nói trên thương trường
Dương Kỳ Ngôn chưa từng là người có lòng khoan dung. Xem ra cũng là
người lãnh đạm, chỉ không nghĩ đến anh ta sẽ hảo tâm như vậy.

Sau khi Lý Trí đi khỏi, Trình Diệc Nhiên có chút mệt mỏi nên đóng
laptop lại, ngồi trên ghế nhìn hình Mạnh Ảnh trong khung hình đặt trên
bàn. Tấm ảnh này anh chụp lúc đang hưởng tuần trăng mật, hình như lúc đó cô đang dựa vào lan can ở ban công, ánh mắt nhìn về phía biển rộng xa
xôi, mái tóc tung bay trong gió, vẻ mặt không biểu hiện chút cảm giác
gì.

Thật ra khi đó cô vừa qua khỏi thời điểm khó khăn nhất, cô vốn là như vậy, cho tới bây giờ cũng sẽ không nói cho anh biết lý do khiến cô
không vui vẻ, tức giận liền phát giận, mất hứng liền mặt lạnh với người
khác. Nhưng trước khi cô và anh kết hôn, những biểu hiện của cô trong tư liệu anh có được không phải như vậy, trong những tư liệu kia cô sẽ vui
vẻ cười to, sẽ tự học nấu ăn trong nhà bếp rộng rãi, sẽ ra đường điên
cuồng mua sắm. Thế nhưng, bây giờ Mạnh Ảnh không còn hứng thú với cái gì nữa, đôi mày nhỏ xinh kia luôn chau lại trên khuôn mặt lạnh lùng của
cô.

Có lẽ anh đã sai, mạnh mẽ giữ lấy một người không thuộc về anh là
không đúng. Có lẽ, anh nên để cô tự do, đồng thời cũng buông tha cho
chính mình. Có lẽ tình yêu, cho tới bây giờ đều là chỉ là truyện cổ tích, có lẽ là anh đã quá nghiêm túc. (Ten: ông này thích tự ăn khổ =,.= sắp tới là tùm lum chuyện do ông này suy diễn mà ra :-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.