Đọc truyện Cưng Chiều Em Cả Đời – Chương 11: Ghen Tuông
Bên trong Trình thị một lần nữa lại lâm vào cảnh người người cảm thấy bất an. Một ngày Trình Diệc Nhiên muốn phát điên vài lần, ngay cả người tỉnh táo như Lý Trí cũng có chút buồn bực sờ lên cằm công nhận, ông chủ nóng giận này, vô cớ xuất binh, tiểu Mạnh Ảnh gây họa, không chút lý lẽ lại trút lên đầu bọn họ.
Dạo gần đây lão đại đều làm thêm giờ mỗi ngày, bọn họ cũng không thể
tan tầm đã về. Kiên trì với việc tăng ca, trong khoảng thời gian này
hoạt động của công ty không ngừng tăng gấp hai lần, nhưng sắc mặt của
Trình Diệc Nhiên lại càng ngày càng u ám.
Mà lúc này vợ ở nhà cũng không thèm nhìn mặt mình, giờ anh tự hỏi
chút nữa về nhà làm sao để dỗ dành. Lý Trí có chút nhức đầu nhìn ra muôn vàn ánh đèn bên ngoài, vợ anh đã không giống như mấy ngày trước, bây
giờ hoàn toàn bỏ mặc không thèm quản nữa, hôm nay anh nhìn điện thoại
không dưới 20 lần, một cú điện thoại cũng không có, gọi điện thoại tới
cũng không ai bắt máy.
“Ơ, muốn về nhà sao, bị Lâm Du lạnh nhạt lâu rồi hả?”
Hà Nhu Quân buồn chán pha một ly cà phê bay vào phòng làm việc của Lý Trí, thấy cậu ta không ngừng xem điện thoại, cười trêu chọc. Lý Trí máu lạnh, trước khi kết hôn nổi danh hoa hoa đại thiếu, phụ nữ đối với cậu
ta quả thực là quần áo cũng không bằng, sau khi kết hôn lại thay đổi
thật lớn, thật giống một kẻ si tình chỉ cần có chút thời gian là chạy về nhà với vợ, người không hiểu chuyện sẽ nghĩ cậu ta cư xử rất ý tứ.
Lý Trí đang viết và vẽ vài thứ trong cuốn đề án, mí mắt cũng lười nâng lên.
Hà Nhu Quân thấy Lý Trí không có phản bác lại mình, có chút hí hửng,
đặt mông ngồi lên bàn làm việc của anh, ưu nhã uống một ngụm cà phê,
nghiêng đầu nhìn anh làm việc, “Cậu với lão đại sao đều bị vợ
quản nghiêm vậy, mất mặt nam nhi quá, ý mình là, phụ nữ bây giờ không
thể nuông chiều, vợ của cậu trước kia rất ngoan ngoãn, bây giờ y như là
trái bom nổ chậm, chính là cô ấy…”
“Á á á… Mình sai rồi, vợ của cậu rất biết quan tâm người khác… Này… Đừng nha… Ái da!”
Lý Trí lắc lắc ngón tay lâu rồi không hoạt động, mỉm cười ngồi xuống, đắc ý nhìn Hà Nhu Quân mặt mũi bầm dập đang lăn một vòng trốn đi.
Vợ của anh không phải là ai cũng có thể nói, Lý Trí anh đây còn không nỡ nói, tên Hà Nhu Quân dựa vào cái gì chứ?
“Nhu Quân làm sao vậy?”
Lưu Tử Ngạo đi vào đưa văn kiện, đúng lúc thấy được người nào đó chạy trối chết, cau mày ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì, da chặt quá, nới lỏng cho cậu ta chút.”
Lời này vừa được thốt ra, Lưu Tử Ngạo rốt cuộc đã hiểu, bị đánh rồi.
Chắc chắn là có liên quan tới vị kia ở nhà của Lý Trí, trong công ty này ai không biết Lý Trí có tiếng là hay lấp liếm khuyết điểm của mình?!
Năm trước, Lâm Du tới công ty tìm Lý Trí, bị anh trêu ghẹo vài lần,
ngoài mặt Lý Trí không nói gì, sau đó, thừa dịp Mạnh Ảnh nổi giận viết
ra bản kế hoạch tỉ mỉ, cứ thế phối hợp với tên sợ vợ đem anh đày đi Châu Phi một năm, giờ mới có thể trở về. Bây giờ nhớ lại trong lòng anh vẫn
còn rùng mình, tên của Lâm Du cũng không dám nói lớn, lo sợ không cẩn
thận đắc tội với cậu ta. (Ten: thật tội cho 2 ng quá, chọc ai k chọc, chọc anh Trí =,= nghe cái tên là em sợ rồi :-s)
Những anh thê nô này, đều có vợ không có nhân tính nha.
“Sao vậy?”
Lý Trí nhìn tư liệu đáng ra nên xuất hiện trước mặt lão đại lại đang ở trước mặt mình, cau mày hỏi.
“Hức, cậu phải giúp tôi một chút a, lão đại kêu tôi theo dõi
Mạnh Ảnh, bây giờ xảy ra vấn đề lớn, cô ấy gặp mặt Dương Kỳ Ngôn, ăn cơm ở một nhà hàng Tây a, lão đại mà nhìn thấy thì kinh khủng biết chừng
nào? Anh ấy bắt tôi mỗi ngày đưa anh ấy một phần tư liệu liên quan tới
tiểu Mạnh Ảnh.” Lưu Tử Ngạo như đang lo lắng điều gì đó, gương
mặt tuấn tú buồn bực vo thành một nắm, người luôn chú trọng kiểu tóc khi xuất hiện nhất bây giờ đang lấy tay bứt loạn tóc như cái ổ gà mà cũng
không thèm để ý gì.
Lý Trí buông bút trong tay xuống, thoải mái dựa vào ghế, thích thú nhìn Lưu Tử Ngạo đang lo sợ như con kiến bò trong chảo nóng.
“Làm giả một phần tư liệu không được sao?” Lý Trí ra vẻ việc không liên quan đến mình, không chút lo lắng, hời hợt nói. (Ten: ta chém đoạn lo lắng :|)
“Móa! Làm sao mà giả được, phải có hình chụp nha, mấy tên chụp hình ngu ngốc toàn chụp cảnh hai người đang ăn cơm.” Lưu Tử Ngạo nhớ lại lúc mấy tên ngu ngốc giao tài liệu cho anh, trên mặt
lại còn kèm theo vẻ đắc ý, cho là mình lập được nhiều công, vẻ mặt tự
hào là đã đi theo cô ấy lâu như vậy cũng tóm được “bằng chứng.”
Lưu Tử Ngạo nhận tư liệu, lập tức đen mặt, không quan tâm tới liền bỏ đi. Mẹ nó, anh không dám tự mình giao cho lão đại đâu, lão đại mà phát
điên là rất đáng sợ nha nha nha! Hà Nhu Quân chết tiệt, tự nhiên vin vào vụ Dương thị đem củ khoai lang nóng phỏng tay này giao cho anh, anh đã
trêu ai ghẹo ai nha?
“Vậy cậu liền tự cầu nhiều phúc đi ha.” Lý Trí đẩy
mắt kính, mắt phượng hẹp dài hơi nhếch lên, khóe miệng mang theo vẻ hả
hê cười lên nổi khổ của người khác! Ngón trỏ thon dài khẽ vuốt lên đôi
môi gợi cảm, răng trắng như tuyết hơi lộ ra ngoài. Như nở một nụ cười
hạnh phúc, Lý Trí luôn cười nhưng không để lại dấu tích.
Lưu Tử Ngạo vừa nhìn liền biết mình đã tìm lộn người, tìm ai cũng
không thể tìm cậu ta nha, lúc này chẳng phải là đưa thú vui tới cửa cho
anh ta sao? Anh thật sự là rất đau đầu rồi. Cầm lấy tư liệu, gương mặt
tuấn tú cũng nhăn lại, vội vàng gầm lên nổi giận đùng đùng bước đi, lúc
đóng cửa cũng không quên dùng tất cả sức lực, một lúc sau cửa vẫn còn
rung rung.
Nhìn cửa rung rung, trong lòng Lý Trí nghĩ: cuộc sống không thú vị nha, cần tìm cho mình một chút niềm vui thú.
Trình Diệc Nhiên suốt một ngày 24 tiếng đồng hồ ngây ngốc ngồi ở
phòng làm việc, anh không muốn trở về nhà đối mặt với căn biệt thự vắng
lạnh không có Mạnh Ảnh, trước đây mỗi lần về nhà, Mạnh Ảnh luôn muốn gây náo tỏ ra chút khó chịu với anh, anh cũng vui vẻ dỗ dành cô, bây giờ cô đi rồi, về đến nhà trong lòng trống không lo sợ, mỗi phòng đều có bóng
dáng của cô, nhưng trong mỗi phòng lại không có cô.
Anh không biết Mạnh Ảnh có hối hận hay không, nhưng, anh biết rõ là
mình hối hận, nếu như ngày đó anh có thể nhịn được, bây giờ hẳn là cô có thể đang ở nhà, thỉnh thoảng không hài lòng liền hướng anh nhao nhao
phát cáu một chút, phấn khích thì mặt mày vui vẻ. Có chút buồn bực lại
hút một điếu thuốc, lát sau mới nhớ tới, tư liệu của Mạnh Ảnh vẫn chưa
được đem đến, tiện tay bấm số gọi Lưu Tử Ngạo.
“Tư liệu!” Giọng nói lạnh như băng, Lưu Tử Ngạo ở đầu bên kia điện thoại không khỏi rùng mình một cái.
Lưu Tử Ngạo ấp úng một lúc lâu, bị anh nhẹ nói một câu “Sao?” Hoảng sợ liền nói đang đem tới.
Lưu Tử Ngạo bỏ lại tư liệu rồi dùng tốc độ nửa giây rút khỏi phòng
làm việc của Trình Diệc Nhiên, đối với việc cậu ta không có phép tắc,
lúc này Trình Diệc Nhiên không thèm để ý tới, bởi vì tâm tư không đặt ở
chuyện này. Cầm lấy tư liệu, mới có nửa giây, mặt của Trình Diệc Nhiên
từ trắng chuyển xanh lại biến thành đen. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm
vào hai người trong bức ảnh, như muốn đốt cháy bọn họ, ngón tay nắm bức
ảnh vì dùng sức quá mức liền chuyển thành màu trắng.
Em lại có thể cùng hắn ta gặp mặt?!
Em lại có thể cùng hắn ta ăn cơm?!
Trình Diệc Nhiên đột nhiên cảm thấy đau bụng, kể từ khi cô bỏ đi
chuyện ăn uống của anh hoàn toàn thất thường, bụng rỗng uống rượu uống
cà phê là chuyện thường xảy ra. Mà cô lại còn cùng người đàn ông khác đi ăn tối tâm tình, cô đem anh quăng ở chỗ nào?!
Gần như có chút đứng không vững, hai tay chống lên bàn, phần lưng bắt đầu phập phồng, hô hấp khó khăn, lửa giận ngập trời không tìm được cửa
để phun trào. Đầu óc bắt đầu hỗn loạn, con mắt cũng bắt đầu mơ hồ, hình
ảnh Mạnh Ảnh trong khung hình trên bàn cũng trở nên mơ hồ. Lúc anh còn
chưa kịp muốn xử lý Mạnh Ảnh như thế nào, anh đã không còn ý thức, một
giây liền ngã xuống, cảm giác duy nhất anh có thể biết được chỉ là đau,
trái tim đau đến mức như bị xé toạc ra.