Cưng Chiều Độc Nhất

Chương 52


Đọc truyện Cưng Chiều Độc Nhất – Chương 52

Đây là lần đầu tiên Đoạn Cửu Niệm giận Đoạn Khâm, bởi vì tổ chương trình chỉ cho mỗi nhà một cơ hội liên lạc với bên ngoài, nhưng tối hôm qua Đoạn Khâm đã dùng hết, mà theo quan điểm của Đoạn Cửu Niệm thì cơ hội ít ỏi như vậy hai người đều có mặt thì giá trị mới cao, vậy mà tối hôm qua ba lại thừa dịp mình ngủ để nói chuyện với mẹ.

Lần này mấy minh tinh được tổ chương trình mời đến đều không phải những người đang hot, cũng đúng thôi, minh tinh đang hot nào đã có con.

Lần đầu gặp Niệm Niệm, bọn họ đã cảm thấy kinh ngạc bởi sự thành thục của đứa nhỏ này, bây giờ lại trông thấy bộ dáng này của Niệm Niệm, bọn họ đều cảm thán rốt cuộc Niệm Niệm cũng tỏ ra giống trẻ con, mọi người đều xin giúp Đoạn Khâm, để Đoạn Khâm múc nước hộ từng nhà rồi nhận thêm một cơ hội gọi điện thoại nữa.

Đạo diễn đồng ý.

Nhà của A Cẩn ở giữa sườn núi, nhà của Tuệ Tuệ ở đỉnh núi, còn nhà của Tiểu Phong ở ven đường, Niệm Niệm nhìn ba mình lấy nước giúp nhà Tuệ Tuệ xong, cả người đều ướt đẫm, bé hơi mím môi, sau đó xách xô nước be bé của mình đi đưa nước cùng Đoạn Khâm.

Niệm Niệm nói: “Ba, sau này ba làm gì thì phải nói với con, con sẽ không cười nhạo ba đâu, nhưng ba không nói cho con nghĩa là không tôn trọng con.”

Đoạn Khâm liếc nhìn Niệm Niệm: “Ba gọi điện thoại cho bà xã mình, nói cho con làm gì?”

“Đấy cũng là mẹ của con, con cũng muốn gặp mẹ.” Niệm Niệm tranh luận bằng lí lẽ.

Đoạn Khâm gánh nước, sắc mặt không được tốt cho lắm, tựa như đang hoài nghi vì sao mình lại sinh ra một thằng con hay tranh giành bà xã với mình ——

Tôi là dân mạng: Khiếp quá, quyền vương ngày xưa lại vì bà xã mình mà cãi nhau với con trai, nguyên nhân vì bà xã là mẹ của con trai mình ——

Lưu li đạm sắc: Lầu trên là thiên tài à, cười chết mất ——

Tôi có bốn mắt: Chẳng lẽ chỉ có tôi hâm mộ bà xã Đoạn Khâm sao? ——

Mùa hè phải ăn kem: Không đâu bà chị à, bà không cô đơn đâu

Dáng người Niệm Niệm bé nhỏ, nhưng khi xách xô nước lại đứng thẳng tắp, hai gương mặt y hệt nhau của hai ba con thu hút vô số người hâm mộ, hơn nữa Niệm Niệm còn rất ngoan, đứng giữa những đứa bé to lớn kia lại càng khiến người khác yêu mến.

Niệm Niệm và Đoạn Khâm xách nước xong, mệt đến nỗi không đi nổi, một câu cũng chẳng nói, bé cắn răng chậm rãi đi theo sau Đoạn Khâm, nhưng không ngờ ba mình đột nhiên đứng lại, cơ thể nhỏ bé trực tiếp đụng vào đùi Đoạn Khâm, Đoạn Khâm bế Niệm Niệm đang sắp ngã lên.

Trên người hai ba con đều là mồ hôi, Niệm Niệm cũng không hề chê bai ba, cậu nhóc ôm cổ Đoạn Khâm nói: “Mẹ nói việc của mình thì tự mình làm, đi đường là chuyện của con, ba không cần bế con đâu.”

“Mẹ còn nói Niệm Niệm có thể dựa vào ba và mẹ.” Đoạn Khâm nói.

Niệm Niệm tựa hồ đang suy nghĩ xem mẹ đã nói câu này hồi nào.

Đoạn Khâm thử ước lượng cân nặng của con trai, đợi chương trình kết thúc không thể để Niệm Niệm sút cân.

Niệm Niệm ghé vào vai Đoạn Khâm, bé cảm thấy bả vai ba mình rất rộng, hơn nữa vóc dáng cũng rất cao, tuy cơ bắp của ba cứng đờ, nhưng Niệm Niệm cảm thấy nếu ba không có cơ bắp thì nhất định sẽ không bế được mình, bé nghĩ hình như vậy cũng khá tốt.

Dù sao thì Niệm Niệm cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, xách nước xong, bé mệt mỏi ngủ trên vai Đoạn Khâm.

Sau khi đưa Niệm Niệm về nhà, Đoạn Khâm lấy nước ấm lau người cho Niệm Niệm, động tác rất thành thạo, Niệm Niệm cũng không hề có cảm giác khó chịu, vừa nhìn đã biết ở nhà được ba chăm sóc quen rồi ——

Tôi là dân mạng: Dù là người đàn ông cương nghị nhưng khi gặp phải bà xã hay con mình thì đều trở nên dịu dàng ——

Ái cổ phong: Sao xem chương trình này mà tôi lại cảm thấy miệng chua thế nhỉ, tôi cảm thấy mình là một quả chanh tinh (ý là ghen tị đó) ——

Cá mặn cá mặn: Tôi muốn hỏi xem bà xã Đoạn Khâm là ai, sao lại có thể bồi dưỡng người đàn ông vừa đẹp trai vừa có năng lực như vậy thành người đàn ông tốt trong nhà được nhỉ? ——

Không giảm mười cân không đổi tên Weibo: Thẩm Vi Tửu: Nghệ sĩ múa ba lê, biên đạo múa, nghệ sĩ hạng nhất quốc gia, từng nhiều lần đại diện Trung Quốc tham gia hội diễn ba lê, đóng vai chính trong 《 Hồ Thiên Nga 》, 《 Giselle 》 và các bộ kịch múa qui mô lớn khác, hiện đang là ngôi sao chính trong vũ đoàn ba lê Trung Quốc, lầu trên biết chưa? Ở đây còn một link video múa của bà xã Đoạn Khâm nè ——

Cá mặn cá mặn trả lời: Xin lỗi, đã quấy rầy rồi, đúng là tình yêu thần tiên, cá mặn không xứng có được tình yêu

Từ khi bình luận đó xuất hiện, hướng gió trên mạng từ hâm mộ bà xã Đoạn Khâm chuyển thành hâm mộ Đoạn Khâm.

Khi thấy Đoạn Cửu Niệm trên TV, Cảnh Xán Xán luôn mong chờ từng tập của chương trình được phát sóng, trong tập hôm nay, mấy bạn nhỏ cùng nhau đi mua đồ ăn, nhưng lại tính tiền sai, sau khi Đoạn Cửu Niệm chia đều tiền xong, bé nói với các bạn nhỏ phải cần bao nhiêu tiền, Tuệ Tuệ nhìn trộm Niệm Niệm, sau đó đột nhiên hôn Niệm Niệm một cái.


Lúc ấy Cảnh Xán Xán lập tức tắt TV đi, ngồi khóc lớn một lúc lâu, sau đó quyết định không bao giờ xem chương trình này nữa.

Trương Thuần còn tò mò hỏi một lần, Cảnh Xán Xán cáu kỉnh nói: “Niệm Niệm có bạn mới, con không thích em ấy nữa.”

Trương Thuần không nhịn được cười trộm, tính khí Xán Xán cũng không nhỏ.

Ban đầu các bạn nhỏ đều cảm thấy mới lạ, nhưng sau một thời gian dài, có bé đòi về nhà, có bé thì đòi gặp mẹ, tổ chương trình cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì các bạn nhỏ thật sự rất đáng thương, nên đã sắp xếp một hành trình để các bà mẹ đến đây thăm.

Đoạn Khâm lạnh lùng từ chối.

Tổ chương trình cảm thấy khó hiểu, buổi tối hôm đầu tiên Đoạn Khâm còn gọi điện thoại về cho bà xã, bây giờ cho anh cơ hội gặp bà xã mà lại không muốn, hỏi Đoạn Khâm nhưng anh không nói lời nào đã bày ra sắc mặt khó chịu, tổ chương trình đành đi hỏi Đoạn Cửu Niệm.

Qua qua một khoảng thời gian dài, mọi người đều biết Niệm Niệm trưởng thành sớm, tổ chương trình cũng không coi bé là trẻ con: “Niệm Niệm, tổ chương trình của bọn chú định sắp xếp để mẹ cháu đến đây gặp cháu, nhưng ba cháu lại từ chối rồi, cháu biết vì sao không?”

Đoạn Cửu Niệm suy nghĩ một chút: “Ba chỉ là không muốn để mẹ bị nhiều người nhìn thôi, bởi vì mẹ là của ba.”

Cả tổ chương trình đều cảm thấy ê răng, nhưng vẫn không định buông tha Niệm Niệm: “Nhưng mẹ cháu là nghệ sĩ múa, mỗi lần múa đều có rất nhiều người xem mà.”

Niệm Niệm nói: “Đó là nghề nghiệp của mẹ, ba sẽ tôn trọng mẹ, nếu các chú muốn nhìn thấy mẹ cháu thì có thể đến xem buổi biểu diễn của mẹ cháu ở 824 Bắc Hoa ạ.”

Trên mạng có người nói Niệm Niệm còn nhỏ vậy mà đã biết quảng cáo cho mẹ, bèn lên mạng tìm kiếm màn biểu diễn kia, sau đó câm nín.

Người ta vốn không cần tuyên truyền, vé vào cửa là loại không phải người thường có thể vào, danh sách khách mời trên đó càng khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ.

“Vậy Niệm Niệm không thích gặp mẹ à?”

Đoạn Cửu Niệm kỳ quái liếc nhìn tổ chương trình: “Câu này các chú nên hỏi ba cháu thì hơn ạ, ba có thể chịu được thì cháu nhất định có thể chịu được.”

Chỉ vì không muốn để bọn họ nhìn thấy Thẩm Vi Tửu mà hai ba con đã từ chối tổ chương trình, trên mạng xuất hiện không ít chuyện cười về Đoạn Khâm.

Buổi tối, hai ba con nằm trên giường nhìn bầu trời đầy sao, lần đầu tiên Niệm Niệm rúc vào trong lòng Đoạn Khâm: “Ba, ba chịu đựng giỏi quá, con nhớ mẹ rồi.”

Đoạn Khâm cười khổ, anh không hề giỏi chút nào cả, anh nhớ A Tửu.

Nhưng anh không thích mọi người trên mạng đánh giá A Tửu.

Đoạn Khâm mang theo cả ảnh chụp của A Tửu, anh bèn lấy ảnh ra xem cùng Niệm Niệm, nhìn một lúc Niệm Niệm bỗng dưng khóc.

“Con nhớ mẹ.” Đoạn Cửu Niệm lau nước mắt nói.

Đoạn Khâm ôm Niệm Niệm vào trong ngực, ánh mắt hơi tối đi, hai chữ A Tửu dạo qua một vòng trong miệng, sau đó nuốt xuống bụng.

Lúc đoạn này được phát sóng, Trương Thuần đang dụ dỗ Xán Xán xem tập này, cô lập tức bị Đoạn Khâm và Đoạn Cửu Niệm làm cảm động, bèn gọi điện thoại cho Thẩm Vi Tửu: “A Tửu, em xem chương trình kỳ này của Đoạn Khâm và Niệm Niệm chưa?”

Trong khoảng thời gian này Thẩm Vi Tửu ở nhà Thẩm Như, lúc này cô đang ngồi trên tấm lót tập yoga: “Em chưa, sao vậy ạ?”

“Hai người kia nhớ em quá, chị xem mà cũng thấy thương Tiểu Niệm Niệm, Niệm Niệm nhớ em đến khóc rồi kìa.”

Thẩm Vi Tửu đã nhớ Niệm Niệm và Đoạn Khâm từ lâu, nhưng không biết là tổ chương trình đã thu điện thoại, cô gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.

Thẩm Vi Tửu vội vàng xem hết chương trình, sau đó nhìn thấy hai ba con nằm trên giường ôm nhau tự an ủi.

Thẩm Vi Tửu suy nghĩ một lúc, quyết định lén chạy tới thăm Đoạn Khâm và Niệm Niệm.

Chương trình đã sang kỳ sau, bọn họ thay đổi chỗ ở, không phải ở trên núi mà là một thị trấn nhỏ, nhiệm vụ hôm nay là mỗi nhà cầm mười đồng đi mua đồ ăn, Đoạn Khâm đang dắt Niệm Niệm đi trên đường, đột nhiên ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt, anh lập tức dừng chân lại.


Đoạn Cửu Niệm không biết vì sao ba mình lại không đi nữa: “Ba, sao vậy ạ?”

Đoạn Khâm quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái đội mũ đang lên phía trước, trong lòng Đoạn Khâm chấn động, nói với Niệm Niệm: “Ba muốn đi WC, Niệm Niệm cũng muốn đi à?”

Đoạn Cửu Niệm không nói lời nào, bé không biết vì sao ba đi WC mà cũng muốn dắt mình theo.

Nhân viên ghi hình nghe thấy Đoạn Khâm muốn đi WC liền tự giác tắt máy quay, sau đó trông thấy Đoạn Khâm bế Đoạn Cửu Niệm nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, một lát sau nhân viên ghi hình mới suy nghĩ xem vì sao Đoạn Khâm lại biết đằng sau đó có WC?

Đến khi anh ta phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng Đoạn Khâm và Đoạn Cửu Niệm đâu.

Trong một con hẻm nhỏ, gương mặt Đoạn Cửu Niệm hồng hồng, nhìn ba đang hôn mẹ, bé cũng muốn hôn mẹ, bèn kéo kéo tay Thẩm Vi Tửu: “Mẹ ơi.”

Đoạn Khâm hôn một cái lên mặt Thẩm Vi Tửu, sau đó bế Niệm Niệm lên, để Thẩm Vi Tửu hôn Niệm Niệm.

Thẩm Vi Tửu ôm con trai hôn một cái, sau đó Niệm Niệm cũng hôn lên má mẹ.

Thẩm Vi Tửu có thể cảm nhận được ánh mắt của Đoạn Khâm rơi trên người mình, cô cảm giác dường như Đoạn Khâm muốn ăn tươi mình.

“Để mẹ nhìn kỹ Niệm Niệm xem nào, hình như Niệm Niệm đen hơn một chút rồi.”

“Đàn ông con trai đen một chút cũng không sao ạ.” Niệm Niệm nói.

Đoạn Khâm hỏi: “Sao em lại đột nhiên đến đây?”

Thẩm Vi Tửu cười cười, chủ động hôn lên mặt Đoạn Khâm: “Nhớ ông xã và con trai đó.”

Yết hầu Đoạn Khâm hơi dịch chuyển, sau đó giữ chặt tay Thẩm Vi Tửu: “A Tửu”

Thẩm Vi Tửu nghê thấy Đoạn Khâm gọi, trong lòng khẽ động, gương mặt nổi lên màu hồng nhạt.

Sau đó Đoạn Khâm tìm một nhà trọ, cả nhà ba người ngồi trong đó nói chuyện phiếm, đến tận khi nhân viên ghi hình gọi điện đến mới quay lại.

Lúc đi, Đoạn Khâm hôn Thẩm Vi Tửu: “Bà xã chờ anh nhé.”

Khi chương trình được phát sóng, dân mạng phát hiện kỳ này Đoạn Khâm xuất hiện rất ít, mỗi lần xuất hiện còn hồn vía trên mây, thậm chí đến tối còn dỗ Niệm Niệm đi ngủ rất sớm, làm bọn họ không được xem Niệm Niệm đáng yêu.

Sau khi Đoạn Khâm nói với nhân viên ghi hình rằng mình phải đi ngủ, chờ người đó rời đi, anh lập tức bế Niệm Niệm đi tìm Thẩm Vi Tửu.

Khách sạn trên thị trấn không nhiều lắm, hơn nữa lại không sạch sẽ, Đoạn Khâm bèn lái xe đưa Thẩm Vi Tửu và Niệm Niệm đến gần nội thành.

“Mẹ, ba rất nhớ mẹ đó ạ.”

Thẩm Vi Tửu vuốt tóc Niệm Niệm: “Thế Niệm Niệm nhớ mẹ không?”

“Nhớ ạ.” Niệm Niệm gật đầu: “Con nhớ mẹ lắm.”

“Có quen bạn mới nào không con?”

“Có ạ.” Niệm Niệm nghĩ nghĩ một lát rồi kể cho Thẩm Vi Tửu nghe chuyện mình gặp: “Tuệ Tuệ rất đáng yêu, Tiểu Cẩn hơi lạnh lùng, còn Tiểu Phong thì rất giỏi.”

“Niệm Niệm nhà mình thông minh ghê.”


Thẩm Vi Tửu cười nói, cô cho rằng dạy trẻ con là phải cổ vũ và khen ngợi, nhưng cũng phải tạo cho chúng quan điểm đúng sai một cách chính xác.

Đoạn Khâm ngồi trên xe, không hề nói chuyện, anh giẫm mạnh lên chân ga nhưng vẫn bảo đảm an toàn.

Có trời mới biết mấy ngày này anh đã phải chịu đựng như thế nào.

Anh vô cùng hối hận vì đã nhận lời tham gia chương trình này.

Sau khi Niệm Niệm ngủ, Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu, nói bên tai cô: “A Tửu, anh rất nhớ em.”

“Em cũng nhớ anh.” Thẩm Vi Tửu khẽ hôn Đoạn Khâm.

Trong căn phòng lờ mờ, gương mặt Thẩm Vi Tửu như phủ kín một vầng sáng nhàn nhạt, Đoạn Khâm phát hiện mấy năm nay A Tửu vẫn là cô gái trong lòng anh, một chút khác biệt cũng không có, xinh đẹp đến nỗi anh không nỡ để người khác nhìn thấy.

“Em nấu ăn dở lắm, A Khâm, bao giờ hai người về nhà vậy?”

Đoạn Khâm hận không thể dẫn cả vợ cả con về ngay ngày mai, nhưng lúc vào đoàn đã ký hợp đồng, có lẽ phải mười lăm ngày nữa mới kết thúc.

“Mười lăm ngày.”

“Vậy chắc lúc ấy em cũng về rồi.”

“Lớp quyền anh sao rồi?”

“Tiểu Giang quản lý không tồi, nhưng các bạn học sinh cũng nhớ anh, muốn anh về dạy chúng.”

Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu lọt vào trong phòng, trong phòng chỉ có tiếng nói nhỏ nhẹ, mang theo dịu dàng và nhớ nhung.

Giọng nói nhỏ dần, Đoạn Khâm ôm Niệm Niệm và A Tửu, một nhà ba người cùng ngủ.

Sáng hôm sau Đoạn Khâm và Đoạn Cửu Niệm dậy từ rất sớm, Thẩm Vi Tửu mặc quần áo cho Niệm Niệm xong, sau đó nói: “Niệm Niệm, để mẹ đi xem ba con đang làm gì, sao lại chậm như vậy?”

Niệm Niệm ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Xán Xán, nhưng Xán Xán không để ý tới bé.

Thẩm Vi Tửu đi vào phòng vệ sinh, thấy Đoạn Khâm đang đứng cạo râu trước gương, Thẩm Vi Tửu nói: “Để em giúp anh.”

Cô gái trong gương dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xõa sau lưng, trên mặt còn mang theo màu hồng hồng vì mới tỉnh ngủ, Đoạn Khâm ôm eo Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu nói: “A Khâm, đừng lộn xộn.”

Đến khi A Tửu cạo râu cho Đoạn Khâm xong, rốt cuộc Đoạn Khâm cũng không kiềm chế được mà bế A Tửu lên bồn rửa tay, hôn lên môi cô.

Thẩm Vi Tửu ngửa đầu, trong ánh mắt chỉ có mình Đoạn Khâm, bị anh hôn nhiều lần như vậy, Thẩm Vi Tửu đã biết quyến rũ lại anh.

Đoạn Khâm bị Thẩm Vi Tửu quyến rũ cho phát hỏa, anh cắn răng: “Anh phải đi rồi.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Em chờ anh về.”

Đoạn Khâm lại ngậm lấy môi Thẩm Vi Tửu cắn một cái, Thẩm Vi Tửu vừa cảm nhận được cơn đau thì Đoạn Khâm đã nhả môi cô ra.

“Cắn nát luôn rồi.” Thẩm Vi Tửu oán trách Đoạn Khâm.

“Để anh hôn là lại khỏi thôi.”

Thẩm Vi Tửu hơi lườm Đoạn Khâm: “Mau đi đi, không thì nhân viên ghi hình không thấy hai ba con đâu chắc sẽ hoảng lắm đấy.”

Mười lăm ngày trôi qua rất nhanh, nhưng đối với Đoạn Khâm và Đoạn Cửu Niệm thì lại dài đằng đẵng.

Đến khi hai ba con trở về nhà, Thẩm Vi Tửu nói cả hai đều đen hơn trước.

Đoạn Cửu Niệm nói: “Đều do ba cứ đòi đi chơi.”

Đoạn Khâm ho khan một tiếng: “Niệm Niệm, chẳng phải con quen không ít bạn mới sao?”

Đoạn Cửu Niệm không nói, dựa vào trong lòng Thẩm Vi Tửu yên lặng xem phim hoạt hình.

Thẩm Vi Tửu nói: “Mẹ nhìn thấy một bé gái hôn Niệm Niệm đó, ghen tị quá đi.”


Đoạn Cửu Niệm liếc nhìn ba, sau đó nói: “Mẹ sẽ không ăn dấm của con đâu, mẹ chỉ ăn dấm của ba thôi.”

Nhưng thật ra bé hy vọng Xán Xán không xem tập đó, nếu Xán Xán nhìn thấy nhất định sẽ tức giận, tuy bé không biết vì sao mình biết Xán Xán sẽ tức giận, nhưng vẫn vô thức cảm thấy không thể để Xán Xán biết.

Thẩm Vi Tửu bật cười: “Ai nói vậy, Niệm Niệm là cục cưng của mẹ, có bé gái thích Niệm Niệm, đương nhiên mẹ sẽ lo lắng ghen tị chứ.”

Đoạn Cửu Niệm nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy mẹ đừng ghen, con không thích Tuệ Tuệ đâu, bạn ấy chỉ chơi thân với con mà thôi.”

Một lát sau, Niệm Niệm muốn đến nhà Xán Xán chơi, Đoạn Khâm đưa Niệm Niệm đến nhà Trương Thuần rồi quay lại.

Thẩm Vi Tửu đang làm cơm tối thì cảm nhận được hơi thở nóng bỏng tới gần phía sau mình, cô vừa nghiêng đầu đã bị Đoạn Khâm hôn.

“A… em còn đang nấu cơm đấy.”

“Buổi tối ra ngoài ăn.”

“Còn Niệm Niệm thì sao?”

“Đêm nay anh để nó ở nhà Trương Thuần.”

Niệm Niệm đáng thương vừa về nhà đã bị ba đuổi ra ngoài.

Thẩm Vi Tửu không ngờ Đoạn Khâm đã sắp đặt xong hết, cô cũng không kháng cự nữa.

Có đôi khi cô nghĩ mình và Đoạn Khâm ở cùng nhau lâu rồi, liệu Đoạn Khâm sẽ cảm thấy chán hay không, nhưng Đoạn Khâm đã dùng thực lực để đánh tan suy nghĩ đó của cô.

Cô ghé vào trên người Đoạn Khâm, dùng tay nhéo cơ bắp của anh: “A Khâm, A Khâm.”

Đoạn Khâm như một chú mèo thoả mãn bị Thẩm Vi Tửu vuốt lông, anh phát ra một tiếng ừ từ yết hầu.

Thẩm Vi Tửu bị tiếng ừ này của Đoạn Khâm làm cho đỏ mặt, cô nhỏ giọng hỏi: “Thoải mái không?”

Đoạn Khâm cười khẽ, hôn lên trán Thẩm Vi Tửu: “Không nhớ rõ, hay là làm lại lần nữa đi?”

Thẩm Vi Tửu tìm kiếm bờ môi Đoạn Khâm như một chú mèo con: “Hôn xong lại làm.”

Bọn họ hôn nhau triền miên, hô hấp của Thẩm Vi Tửu dần trở nên nặng nề, Đoạn Khâm nói: “Bảo bối, muốn nữa không?”

Thẩm Vi Tửu gật gật đầu, cô có thể cảm nhận được tình yêu của Đoạn Khâm dành cho mình từ trong nụ hôn, liên miên vô tận còn mang theo hơi ấm nóng bỏng.

Ánh mắt Đoạn Khâm trở nên thâm trầm.

Đêm hè dài dằng dặc.

Lúc Niệm Niệm về nhà, bé được ba báo là mẹ bị bệnh, bé muốn vào thăm mẹ nhưng ba lại nói: “Mẹ bị cảm sẽ lây bệnh đấy.”

Đoạn Cửu Niệm nói: “Chẳng lẽ bởi vì mẹ bị cảm sẽ lây bệnh mà không thể gặp mẹ sao ạ?”

Đoạn Khâm cảm thấy Niệm Niệm nói có lý, đành phải để bé vào phòng, Thẩm Vi Tửu vừa thấy Niệm Niệm vào, cô lập tức chui vào trong chăn: “Niệm Niệm, mẹ bị bệnh đấy.”

Đoạn Cửu Niệm chợt nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Vi Tửu, bé cảm thấy nhất định mẹ rất khó chịu.

Sau khi Niệm Niệm ra ngoài, Thẩm Vi Tửu nói với Đoạn Khâm: “Chẳng phải đã nói đừng để Niệm Niệm vào rồi sao?”

“Niệm Niệm muốn gặp em một chút.”

Thẩm Vi Tửu hơi lườm Đoạn Khâm, cô sẽ không bao giờ làm loạn với Đoạn Khâm nữa.

“Mấy hôm nữa em phải đi họp lớp, anh nói xem em đi kiểu gì giờ?”

Trên cổ Thẩm Vi Tửu đều là vết đỏ, vì đang là mùa hè nên không thể mặc áo cao cổ.

Đoạn Khâm nhạy bén nghe được mấy chữ họp lớp: “Hả? Vậy thì không đi nữa thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.