Đọc truyện Cưng Chiều Độc Nhất – Chương 36
Đoạn Khâm thoáng sững sờ, anh lập tức phản ứng lại, nắm ngược lấy tay Thẩm Vi Tửu, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô qua lớp bao tay, trông thấy hai má cô ửng hồng, rốt cuộc con dã thú đang rục rịch trong lòng Đoạn Khâm cũng bị nhốt vào vườn địa đàng.
Thẩm Như và Lý Khánh liếc nhìn nhau, rồi cùng dẫn Đoạn Khâm vào nhà.
Toàn bộ đồ đạc trong nhà đã được chuyển đi gần hết, trong phòng khá lộn xộn, Thẩm Như nói: “Hiện tại trong nhà hơi bừa bãi…”
Đoạn Khâm lập tức nói: “Không sao ạ.”
Thẩm Vi Tửu rũ mắt nhìn xuống, suy nghĩ trong đầu rất rối loạn, cô không hề nghe thấy Đoạn Khâm và Thẩm Như đang nói gì, bỗng một hơi thở ấm áp phả lên gương mặt Thẩm Vi Tửu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “A Tửu, mẹ em đang hỏi chúng ta có quan hệ như thế nào kìa.”
Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ trông mong và thâm tình trong mắt Đoạn Khâm, cô dời ánh mắt, trong miệng cảm thấy hơi đắng chát, mặc dù cô vẫn yêu Đoạn Khâm, nhưng cô không thể chấp nhận việc mình làm kẻ thứ ba.
“Chỉ là bạn thôi ạ.”
Giọng nói lạnh nhạt quanh quẩn trong phòng, đầu lông mày của Đoạn Khâm dần nhíu lại, lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Thẩm Vi Tửu nhìn thấy biểu cảm của Đoạn Khâm, cô sợ anh sẽ mất hứng rồi làm chuyện gì đó trước mặt mẹ mình, nhưng không ngờ một giây sau đã bị Đoạn Khâm ôm vào trong ngực, hormone độc nhất của người đàn ông khiến Thẩm Vi Tửu hoa mắt choáng váng.
Trong giọng nói của Đoạn Khâm mang theo ý cười: “A Tửu ngại đấy ạ, cháu và A Tửu đã bên nhau từ lúc ở Valencia… Bởi vì hiểu lầm nào đó nên đến tận bây giờ A Tửu vẫn còn giận cháu…”
Thẩm Vi Tửu bỗng sững sờ, gương mặt hết đỏ lại trắng, vừa giãy dụa đã bị Đoạn Khâm ôm chặt hơn.
Người đàn ông hơi dùng lực, dường như đang tức giận.
Nhưng quả thực trong mắt người khác lại giống như một cặp đôi đang giận dỗi nhau.
Trong lúc nói chuyện, lồng ngực của người đàn ông phập phồng, Đoạn Khâm nhận ra Thẩm Vi Tửu không giãy dụa nữa, nụ cười trên môi anh càng thêm rõ ràng, nhưng chỉ một giây sau, nụ cười đó đã cứng lại.
Cô gái trong ngực cắn anh.
Mặc dù không đau, nhưng lại hàm chứa ý tứ mập mờ nào đó.
Thẩm Vi Tửu vốn định hung hăng cắn Đoạn Khâm một phát, nhưng lúc hạ miệng lại mềm lòng, cô chỉ khẽ cắn một chút, đến khi phát hiện ra sự mập mờ thì cảm nhận được bàn tay Đoạn Khâm đang vuốt ve eo mình.
Cô gái bị trêu ghẹo đến nỗi sốt ruột, giãy dụa khỏi lồng ngực Đoạn Khâm rồi trốn về phòng của mình.
Đoạn Khâm kiềm chế ý muốn đuổi theo, anh nhìn thoáng qua Thẩm Vi Tửu, cô gái của anh xấu hổ rồi.
Hiển nhiên Thẩm Như cũng biết Thẩm Vi Tửu đang xấu hổ, bà cười nói: “Đoạn Khâm, tôi không ngờ nhiều năm như vậy mà vẫn có thể gặp lại cậu.”
Đoạn Khâm khẽ gật đầu, trong lòng lại xuất hiện sự nghi hoặc, vừa gặp mặt đối phương đã nhận ra anh là ai, rõ ràng là mẹ A Tửu đã biết anh từ trước.
Anh đã từng gặp bà sao?
Chẳng lẽ A Tửu đã từng cho mẹ cô xem ảnh của mình?
Ngón tay Đoạn Khâm khẽ cử động, hỏi bà: “Cháu không nhớ rõ đã gặp bác lúc nào nữa.”
Tuy Thẩm Như xấu hổ, nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, A Tửu cũng đã tha thứ cho bà, bà cũng không muốn kể lại.
Đó là lỗi lầm trước đây của bà, bà phải gánh chịu hậu quả.
Đoạn Khâm thấy Thẩm Như mở album ảnh trong tay ra, vừa mở trang đầu tiên, anh đã bị hấp dẫn.
Hóa ra cô gái của anh đã xinh đẹp ngay từ hồi nhỏ rồi.
Cô bé trong ảnh rất nhỏ, trên mặt nở nụ cười, cho dù chân bị chảy máu nhưng vẫn an ủi người trước mặt.
Từng tấm ảnh được lật là từng quãng thời gian trong quá khứ hiện ra.
Đoạn Khâm lại siết chặt ngón tay, anh nhớ đến chú bướm trên lưng Thẩm Vi Tửu.
Thẩm Như lại rơi nước mắt: “Lúc đó tôi cho rằng chính A Tửu đã hủy hoại cuộc đời mình, mặc dù muốn bỏ rơi con bé nhưng lần nào cũng không nỡ nên quay lại tìm nó, tôi dùng điện thoại chụp được rất nhiều ảnh, con bé A Tửu đã chịu rất nhiều đau khổ.”
Đoạn Khâm khẽ khép mắt, đè nén nỗi buồn bực đang cuồn cuộn trong lòng, nếu anh gặp A Tửu sớm hơn thì tốt rồi.
Quyển album ảnh cứ mỏng dần, con ngươi của Đoạn Khâm đột nhiên co lại, Thẩm Như cũng không để ý: “Ảnh này là tôi chụp được trong lần đầu tiên gặp cậu, lúc đó tôi mới biết A Tửu quen cậu.”
Đoạn Khâm nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve tấm ảnh đó, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như bên ngoài.
Hóa ra anh và A Tửu đã quen nhau từ lâu rồi sao?
“A Tửu và Vương Thạch không phải là thanh mai trúc mã ạ?” Giọng nói của Đoạn Khâm rất nhỏ, khiến người khác khó có thể phát hiện được cảm tình trong đó, chỉ có Đoạn Khâm tự biết mình đang suy nghĩ gì.
Anh vẫn cho rằng Vương Thạch chính là người mà trước đây A Tửu để ý.
“Bọn họ nào phải thanh mai trúc mã, sau khi chúng tôi chuyển đến đây mới quen Vương Thạch.”
Đoạn Khâm thu tay về đặt trên đùi, bàn tay hơi run rẩy, anh biết mình đã từng mất trí nhớ, nhưng lại không biết rằng mình đã quên hết toàn bộ ký ức về cô.
Lúc đó gặp lại anh, trong lòng A Tửu nghĩ gì?
Đầu lưỡi bị Đoạn Khâm cắn nát, trong miệng dần dâng lên mùi máu tươi, vậy mà anh lại quên mất A Tửu.
Đoạn Khâm sờ lên vòng cổ, nhìn cô gái trong tấm ảnh, lúc đó A Tửu trông như thế nào nhỉ, liệu có phải là ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lóe lên tia sáng mà anh quen thuộc hay không?
Thẩm Vi Tửu không hề hay biết rằng Đoạn Khâm đã biết chuyện bọn họ đã gặp nhau từ trước, đến khi Thẩm Như gõ cửa, gương mặt đỏ hồng của Thẩm Vi Tửu mới dần dịu lại.
“A Tửu, mở cửa, Đoạn Khâm đã đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Thẩm Vi Tửu mở cửa ra thì không thấy Đoạn Khâm đâu, trong lòng không biết là nhẹ nhõm hay mất mát.
Thẩm Vi Tửu đã thôi việc ở trường mẫu giáo, mấy bạn nhỏ vừa nghĩ tới sẽ không được gặp cô giáo Thẩm nữa, nguyên một đám đều khóc thút thít, Thẩm Vi Tửu dỗ bọn trẻ xong mới rời đi, vừa ra khỏi cửa đã thấy Vương Thạch đang chờ cô.
“Anh Vương.” Thẩm Vi Tửu gọi một tiếng.
Vương Thạch gật đầu: “A Tửu, anh đến tiễn em.”
“Sau này nếu em chịu uất ức gì thì hãy đến gặp anh.” Vương Thạch đắn đo một hồi rồi vẫn quyết định nói lời này: “Nếu Đoạn Khâm…”
Vương Thạch vẫn chưa nói xong, Thẩm Vi Tửu bèn nói: “Em và Đoạn Khâm không có quan hệ gì hết.”
Vương Thạch cười khổ một tiếng, anh đã nhìn ra được rằng A Tửu đối xử với Đoạn Khâm rất đặc biệt, có lẽ đây chính là người ngoài cuộc thì rõ, kẻ trong cuộc lại u mê.
Lý Khánh có một căn nhà ở thành phố A, tuy không lớn nhưng cũng đủ ấm áp, Thẩm Vi Tửu lại trở về làm giáo viên cho một lớp dạy múa gần đó.
Sau khi Trương Thuần biết chuyện này thì tới đây tìm Thẩm Vi Tửu: “A Tửu, em muốn làm giáo viên thì đến lớp dạy múa của chị đi.”
Thẩm Vi Tửu cười, lắc đầu: “Chị Thuần, bây giờ ngay cả thành phố C chúng em còn không đến được.”
Trương Thuần nhíu mày, thầm mắng nhà họ Thôi, sau đó nói: “Gần đây Đoạn Khâm không tới quấy rầy em chứ?”
Thẩm Vi Tửu uống một ngụm cà phê, lắc đầu, kể từ hôm đó Đoạn Khâm chưa từng tới, có lẽ anh bị bạn gái gọi đi rồi.
Đúng lúc này, Đoạn Khâm đang ở bên cạnh nhà bà ngoại Thẩm Vi Tửu.
Con đường vừa quen thuộc lại xa lạ dần nhạt nhòa, Đoạn Khâm xoa xoa đầu lông mày, anh vẫn không thể nhớ lại ký ức của quá khứ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mừng rỡ, hóa ra anh đã gặp cô từ lâu về trước, trong sinh mệnh của anh vẫn luôn có cô tồn tại.
Đoạn Khâm nhặt ốc trên bờ biển, làm thành một chiếc vòng cổ giống của anh, sau đó quay lại thành phố A.
Anh muốn gặp cô gái của anh.
Sau khi Thẩm Vi Tửu luyện múa xong, cô chợt nghe thấy Tiểu Phương nói: “A Tửu, mau tới đây, có một anh chàng siêu đẹp trai đang đứng ngoài kia kìa, mau đến xem đi.”
Bước chân của Thẩm Vi Tửu dừng lại: “Thôi, mình còn có việc, về trước đây.”
Tiểu Phương nhìn bóng dáng Thẩm Vi Tửu bỏ đi từ cửa sau, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay A Tửu lại đi ra từ cửa sau nhỉ.
Đoạn Khâm đợi đến tối vẫn không thấy Thẩm Vi Tửu đi ra từ bên trong, lúc này anh mới hiểu ra rằng có lẽ cô đang trốn tránh mình.
Thẩm Vi Tửu cho rằng mình không đi gặp Đoạn Khâm thì anh sẽ rời đi, nhưng không ngờ mỗi ngày Đoạn Khâm đều đứng trước cửa lớp dạy múa.
Người ở lớp dạy múa đến hỏi anh, anh chỉ nói là mình làm bạn gái giận nên đối phương không muốn gặp anh.
Đoạn Khâm đứng ở đó, khuôn mặt lạnh lùng, thân cao chân dài, người đến lớp dạy múa ngày càng nhiều, chủ cơ sở dạy múa cũng không đuổi Đoạn Khâm đi.
Nhưng một lúc sau đã có người nhận ra anh là quyền vương Đoạn Khâm, thỉnh thoảng có người chụp ảnh, trên mạng cũng đã tung tin đồn.
Thẩm Vi Tửu nhìn mấy suy đoán cẩu huyết thường thấy trên mạng, cô vừa xuống dưới lầu xem thì thấy có người đang chụp Đoạn Khâm, không khỏi cảm thấy tức giận.
Sao người này lại ngốc như vậy.
Đoạn Khâm còn tưởng hôm nay anh lại phải về một mình, không ngờ rốt cuộc cũng chờ được cô gái của anh.
Cô tức giận đi xuống lầu đuổi người chụp ảnh đi, định quay người bỏ đi thì bị Đoạn Khâm kéo tay lại.
Thẩm Vi Tửu nói: “Đoạn Khâm, anh buông tay ra.”
Đoạn Khâm im lặng một lúc rồi nói: “Anh sẽ không buông tay nữa đâu, A Tửu, anh nhìn thấy ảnh chụp hồi nhỏ của chúng ta rồi.”
Có một thứ gì đó được nhét vào trong lòng bàn tay Thẩm Vi Tửu, cô mở ra thì phát hiện đó là vòng cổ giống hệt chiếc mà cô tặng cho Đoạn Khâm hồi bé.
Đoạn Khâm nhớ lại rồi sao?
Người kia vốn đang định chụp Đoạn Khâm, bây giờ lại nhìn thấy Đoạn Khâm đang lôi kéo một người phụ nữ, anh ta càng phấn khích hơn, sau khi tung ra, nhất định đây sẽ là một tin lớn.
Anh ta vừa chụp xong, trước mặt bỗng tối sầm, Đoạn Khâm đen mặt đứng trước mặt anh ta.
“Xóa ảnh vừa chụp đi.”
Dáng người Đoạn Khâm cao lớn, ánh mắt hung ác, khiến anh ta bất giác xóa bức ảnh vừa chụp, sau đó nhìn Đoạn Khâm kéo cô gái kia đi.
Hai người đi đến một nơi vắng vẻ, Đoạn Khâm không thể kiềm chế được nữa, ôm Thẩm Vi Tửu vào trong ngực: “A Tửu, anh rất nhớ em.”
Thẩm Vi Tửu nhẹ giọng hỏi: “Đoạn Khâm, anh nhớ lại rồi sao?”
Đoạn Khâm nhìn gương mặt không chút biểu tình của Thẩm Vi Tửu, trong lòng càng cảm thấy chua xót, là anh có lỗi với A Tửu.
“Không, nhưng anh biết chúng ta đã thích nhau từ lâu rồi.” Trong giọng nói của Đoạn Khâm mang theo sự vui sướng.
Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm: “Cho dù là vậy, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn chia cách hai lần sao? Có lẽ là do chúng ta không thích hợp để ở bên nhau.”
Nghe thấy lời của Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm nói: “Cho dù chia cách hai lần, nhưng chúng ta vẫn gặp lại nhau, chẳng lẽ không phải trời cao giúp chúng ta ở bên nhau sao?”
Thẩm Vi Tửu nhìn dáng vẻ ngang ngược vô lý của Đoạn Khâm, cô ném vòng cổ cho anh, vẻ mặt lạnh lùng: “Đoạn Khâm, tôi hết yêu anh rồi, anh đừng quấn lấy tôi nữa được không?”
Vòng cổ rơi trên mặt đất, dính cả bụi bẩn, Đoạn Khâm cúi đầu nhìn vòng cổ, không rõ biểu tình trên gương mặt, mà ngay cả một ánh mắt Thẩm Vi Tửu cũng không cho Đoạn Khâm, trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc Thẩm Vi Tửu trở về, Tiểu Phương nói: “A Tửu, cậu vừa khóc à? Sao mắt lại sưng lên vậy?”
Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không, chỉ là cát bay vào mắt thôi.”
Tiểu Phương cảm thấy khó hiểu, lớp dạy múa làm gì có cát chứ?
“Đúng rồi, chúng ta đã hẹn nhau ngày mai đến công viên giải trí chơi, A Tửu, cậu cũng đi nhé.”
Tiểu Phương hỏi mấy lần mới thấy Thẩm Vi Tửu hoảng hốt gật gật đầu, không khỏi cảm thấy lo lắng: “A Tửu, cậu không sao chứ?”
Thẩm Vi Tửu lấy lại tinh thần, nở nụ cười: “Mình không sao, ngày mai mình sẽ đi.”
“Vậy thì tốt rồi, bọn mình còn tưởng rằng cậu sẽ không đi đâu.”
Thẩm Vi Tửu không nghe thấy Tiểu Phương đang nói gì, cô đi được mấy bước rồi đột nhiên xoay người, vẻ mặt hoảng loạn chạy về chỗ vừa rồi.
Cô muốn nhặt lại vòng cổ.
Đã không còn thấy người đàn ông đứng bên ngoài lớp dạy múa nữa, người cũng thưa thớt dần, càng đừng nói đến người trong con hẻm nhỏ, Đoạn Khâm đã sớm bỏ đi, cũng không thấy vòng cổ trên mặt đất nữa.
Trên mặt Thẩm Vi Tửu lộ ra một tia mờ mịt, cô ngồi xổm trên mặt đất, chôn đầu giữa hai chân.
Tiếng khóc nức nở đứt quãng truyền tới.
Cô nói với Đoạn Khâm rằng cô không yêu anh, Đoạn Khâm sẽ lập tức bỏ đi.
Đoạn Khâm vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, nhìn cô gái đang vùi đầu khóc, anh khẽ nở một nụ cười, quả nhiên là cô lừa anh.
Cô vẫn còn yêu anh.
Đến tận khi cô đứng dậy rời đi, bàn tay đang gắt gao nắm chặt của Đoạn Khâm mới buông ra, trái tim đã bị những giọt nước mắt đó thấm nhuần, trở nên vô cùng mềm mại.
Tuy lúc này đã vào thu, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn rất gay gắt, những người trong lớp dạy múa đều là mấy cô gái xấp xỉ tuổi nhau, cả đám che ô cùng đi đến công viên giải trí.
Tiểu Phương nói: “A Tửu, mau lại đây mình che ô cho, đừng để làn da trắng nõn của cậu bị phơi nắng.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Không sao đâu, chúng ta đi chơi đi.”
Một đám người vừa vào công viên giải trí đã huyên náo tản ra, có người chơi tàu lượn siêu tốc, có người ngồi thuyền hải tặc, Thẩm Vi Tửu nhìn một đám người đang thét chói tai trên đó, ánh mắt khẽ lay động, cô nghĩ tới Đoạn Khâm.
Bỗng có một người vỗ bả vai cô, cô quay đầu lại nhìn thì thấy một người mặc bộ đồ chú gấu đứng phía sau mình, trên tay cầm một que kem.
Thẩm Vi Tửu vô cùng kinh ngạc, sau khi nhận kem thì nói một tiếng cảm ơn.
Chú gấu duỗi tay, hình như muốn xoa đầu cô, nhưng lại sợ quá đường đột nên chậm rãi rời đi.
Tiểu Phương đi tới: “A Tửu, vậy mà người đó lại cho cậu kem.”
Hình như chú gấu đó biết phía sau có người đang nhìn mình, có lẽ là vì không quen đi đường nên hơi lảo đảo một chút.
Thẩm Vi Tửu không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Tiểu phương nói: “Oa, A Tửu rốt cuộc cậu cũng cười rồi.”
Thẩm Vi Tửu nhìn về phía Tiểu Phương, trong mắt mang theo sự khó hiểu.
Tiểu Phương nói: “Mình thấy dạo gần đây tâm trạng của cậu rất không tốt, mình rất lo cho cậu. “
Thẩm Vi Tửu cũng đi mua một que kem đưa cho Tiểu Phương, “Cảm ơn.”
Tiểu Phương lắc đầu: “Không có gì đâu, cậu gặp chuyện mà không nói, mình chỉ có thể ở bên cạnh cậu mà thôi, cũng không làm được gì.”
Cách đó không xa, chú gấu đang bị mấy bạn nhỏ quấn lấy, chân tay đều luống cuống.
Thẩm Vi Tửu mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Đoạn Khâm từ trên người chú gấu.
Thẩm Vi Tửu lắc đầu, sao Đoạn Khâm có thể mặc bộ đồ thú bông chứ, cô đúng là điên rồi.
Đến chiều, nắng cũng gắt hơn, Thẩm Vi Tửu phát hiện rằng bọn họ đi đến đâu chơi cũng thấy chú gấu to lớn kia, nó đứng dưới ánh nắng mặt trời, yên lặng nhìn bọn họ chơi, Thẩm Vi Tửu khẽ cắn môi, sau đó đi mua một chai nước mang đến.
“Hiện tại không có ai, anh có thể nghỉ ngơi một lát cho đỡ nóng. Mặt khác, cảm ơn kem của anh, ăn ngon lắm.” Thẩm Vi Tửu đưa nước cho đối phương, mặt mày hơi cong cong.
Đối phương bất động một lúc mới đưa tay nhận chai nước, sau đó lập tức xoay người rời đi, lộ ra vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng trước đó nó sẽ tặng kem cho người khác.
Thẩm Vi Tửu cảm thấy hơi nghi hoặc, sau đó lập tức ném chuyện này ra sau đầu, chỉ để lại người trong bộ đồ chú gấu buồn bực ghen tuông.
Trong chiếc mũ hình đầu chú gấu, mồ hôi chảy từ gương mặt vào trong mắt mang theo cảm giác đau xót, bàn tay Đoạn Khâm khẽ nắm chặt chai nước, trong đầu hiện lên nụ cười vừa nãy của cô, chai nước bỗng thay đổi hình dạng, sao A Tửu lại có thể tùy tiện cười với người khác chứ.
Anh bắt đầu tự ghen với chính mình.
Mọi người trong lớp dạy múa chơi đến tận tối, cả đám đang xếp hàng chuẩn bị chơi vòng quay mặt trời, Tiểu Phương quay đầu lại nói: “A Tửu, cậu biết câu nói này không? Khi vòng quay lên đến trên đỉnh, nếu cặp đôi nào hôn nhau thì sẽ có thể bên nhau mãi mãi.”
Toàn bộ tinh thần của Thẩm Vi Tửu đều bị chú gấu đi theo bọn họ hấp dẫn, cô hoảng hốt nói: “Mọi người chơi trước đi, lát nữa mình quay lại.”
Trong lúc đang xếp hàng, cô vô tình quay đầu lại nhìn thì thấy người kia tháo đầu chú gấu xuống, đang nhận điện thoại, lúc người đó đưa lưng về phía cô, cô chỉ nhìn thấy chiếc bao tay màu trắng.
Trời nóng như vậy mà ai còn đeo bao tay chứ!
Trái tim của Thẩm Vi Tửu như bị bàn tay nào đó bóp chặt, cô không nhịn được mà bước đến chỗ chú gấu.
Người đó cao lớn oai phong, mà trên người lại mặc bộ đồ thú bông cồng kềnh, còn có thể nhìn thấy giọt mồ hôi đang chảy xuống bên gương mặt lạnh lùng.
Thẩm Vi Tửu khẽ gọi một tiếng Đoạn Khâm, người đó lập tức cứng đờ.
Thẩm Vi Tửu chậm rãi đến gần thì thấy Đoạn Khâm cau mày nhìn mình.
“Anh đang làm gì vậy?”
Đoạn Khâm không trả lời Thẩm Vi Tửu: “Sao em không chơi cùng mọi người?”
Bầu trời bắt đầu tối dần, ánh đèn ở công viên giải trí lập loè, vòng quay mặt trời chậm rãi khởi động.
Thẩm Vi Tửu cắn môi dưới: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đoạn Khâm duỗi tay đè lên cánh môi Thẩm Vi Tửu: “Đừng cắn, anh chỉ muốn nhìn em từ xa, nhưng lại sợ quấy rầy bọn em.”
Nước mắt bỗng rơi xuống, cô không thể tưởng tượng được rằng chỉ vì muốn nhìn mình mà Đoạn Khâm lại mặc bộ đồ thú bông dày bịch, yên lặng đi theo sau mình.
“Đoạn Khâm, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?” Trong giọng nói mềm mại của Thẩm Vi Tửu mang theo tiếng khóc: “Rõ ràng anh đã có bạn gái, sao còn đến tìm em? Rốt cuộc thì em là gì đối với anh chứ?”
Đầu lông mày của Đoạn Khâm nhíu chặt lại, bạn gái của anh vĩnh viễn chỉ có Thẩm Vi Tửu.
“Em cho rằng anh có bạn gái, nên mới nói không yêu anh sao?”
Đoạn Khâm nâng cằm Thẩm Vi Tửu lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, anh chỉ có mình em mà thôi, anh muốn em trở lại trong vòng tay anh.”
Đoạn Khâm ôm chặt Thẩm Vi Tửu: “A Tửu, anh yêu em.”
Cô gái khóc nấc lên, giọng nói nho nhỏ mang theo sự tủi thân: “Nhưng ngay cả ôm em mà anh cũng đeo bao tay hu hu.”
Thẩm Vi Tửu khóc thảm thương, lời cô nói lại khiến Đoạn Khâm bật cười, giọng nói của anh trầm thấp: “Chỉ vì cái này mà A Tửu giận anh sao?”
Có lẽ là cô gái của anh đã cảm thấy tủi thân tới cực điểm nên mới nói ra những lời này, là anh có lỗi với cô.
Đoạn Khâm khẽ hôn lên trán Thẩm Vi Tửu: “Là anh không tốt, A Tửu, em đồng ý tháo bao tay xuống giúp anh chứ?”
Vòng quay chậm rãi lên đến đỉnh, mà bên dưới, Thẩm Vi Tửu đang nhìn hai miệng vết thương dữ tợn vắt ngang trên cổ tay Đoạn Khâm.
Cho dù đã khép lại nhưng vẫn có thể thấy được rằng, nhất định lúc đó miệng vết thương sâu tận vào xương.
Thẩm Vi Tửu khóc càng thảm thương hơn, Đoạn Khâm đành phải dỗ A Tửu của mình.
Hết một lần rồi lại một lần, mang theo cả sự đau lòng và tình yêu.