Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)

Chương 19


Đọc truyện Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng) – Chương 19

Sau khi cả gia đình hạnh phúc ăn xong cơm trưa, Lục Hạo vô cùng thích ý nằm trên ghế sofa, mặc kệ mẹ mình ngồi xoa nắn cái bụng nhỏ, dáng vẻ hạnh phúc ấy cứ như một con mèo đáng yêu đang hưởng thụ sự vuốt ve từ phía chủ nhân vậy, đôi mắt đã trực tiếp nheo nheo lại.

Lục Phỉ đang thu thập bàn ăn, nhìn bộ dáng con trai nhà mình, nhất thời, đôi mắt cũng nheo lại, anh còn chưa bao giờ được hưởng thụ sự phục vụ như vậy từ vợ yêu nha!

Thu dọn bát đĩa nhanh hơn, chờ rửa xong bát đĩa đi ra, Lục Phỉ liền nhìn thấy cả thân mình Lục Hạo ru rú trong lòng vợ, vừa ăn hoa quả, vừa tươi cười thoải mái xem hoạt hình trên TV.

Lục Phỉ nhìn chằm chằm cậu ta cả nửa ngày, chậm rãi đi đến sofa, ngồi xuống, dôi mắt chăm chăm vào hai mẹ con.

Chịu không nổi tầm mắt nóng bỏng của anh, Nhan Hạ và Lục Hạo lập tức quay đầu nhìn Lục Phỉ, hai người một lớn một nhỏ, trong mắt chứa đầy sự mờ mịt.

Nhìn hai khuôn mặt tròn trịa có năm phần giống nhau đặt trước mặt mình, thật sự là có một loại lực không tên đánh sâu vào nội tâm.

Giờ khắc này, Lục Phỉ chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra rồi.

Ho nhẹ một cái, Lục Phỉ nhìn hai mẹ con, nói thẳng:”Chồng ăn hơi no.”

Nghe vậy, tầm mắt Nhan Hạ nhìn về phía bụng anh, sau đó nhếch môi nói:”Hạo Hạo, ba con ăn no, con giúp ba xoa xoa đi!”

“Được ạ.” Lục Hạo gật gật đầu, sau đó duỗi ra bàn tay nho nhỏ của mình lần mò lên bụng Lục Phỉ, học bộ dáng của Nhan Hạ, chậm rãi xoa, sau đó nói:”Baba, ba thấy thoải mái không?”

Nhìn ánh mắt chờ mong của con trai nhà mình, Lục Phỉ không nhịn được cười đáp:”Thoải mái.”

Nghe baba khích lệ, Lục Hạo lại càng xoa hang say.

Khung cảnh ấm áp này khiến Nhan Hạ nhịn không được cầm di động quay chụp.

Nhìn hai người trên ảnh, cô cười cười, hai cha con nhà này trông giống nhau vô cùng nha!


Sau đó một lúc, tay của Lục Hạo đã bắt đầu ê mỏi, không thể xoa xoa dùm baba được nữa, cậu quay tròn mắt, cả người ghé vào thân mình Lục Phỉ, thấp giọng:”Ba, con thương lượng với ba một chuyện.”

“Chuyện gì?”Nghe nói như vậy, Lục Phỉ không nhịn được nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn con.

“Chỉ là……..baba có thể mang con đi công viên trò chơi chơi đùa được hay không?” Lục Hạo xoắn ngón tay nhỏ nói.

“Công viên trò chơi?”

“Ừm.” Lục Hạo lấp tức gật đầu, khát khao đề xuất:” Bạn ngồi cùng bàn với con nói rằng cậu ấy từng ngồi bánh xe khổng lồ, chơi đâm xe điện……, ngày mai lại tiếp tục đi học, baba chỉ cần mang con đi chơi một lần thôi!”

Nói xong câu cuối cùng, cậu không nhịn được mà mang theo giọng điệu làm nũng, âm cuối hơi kéo dài, có sự cường điệu chỉ có trẻ con mới có, vô cùng đáng yêu, như thể một sợi lông chim nhè nhẹ vỗ về lòng bạn, ngưa ngứa.

Lục Phỉ đưa tầm mắt về phía Nhan Hạ:”Em có cùng đi không?”

Thấy anh hỏi ý kiến mẹ, Lục Hạo lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Hạ:”Mẹ?”

“Hai người đi thôi! Chiều mai em còn có việc gấp ở công ty.” Cô cuồi trả lời, một nguyên nhân xác thật là vì việc công bận bịu, cái thứ hai chính là sợ những lời bình luận trên mạng sau tiết mục tối qua của chồng.

Đối với Lục Hạo, bọn họ đều vì Lục Phỉ mà lựa chọn tạm thồi tiếp thu đứa trẻ, thế nhưng, cô cảm thấy, nếu bây giờ mình mà xuất hiện sẽ có thể dẫn đến dân mạng bắn ngược, đến lúc đó, cô không có chuyện gì, nhưng nếu Lục Hạo phải chịu dù chỉ một chút thương tổn, bọn họ cũng không chấp nhận được.

Mà sau khi nghe Nhan Hạ nói xong, đôi mắt Lục Phỉ tối sầm lại, tròng mắt đen như nước mực lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, như muốn xuyên thấu nội tâm người trước mặt.

Chống lại tầm mắt của anh, Nhan Hạ thản nhiên nói tiếp:”Hơn một tháng nữa là đến tuần lễ thời trang ny, hiện tại, em sẽ xuất hiện với vai trò thiết kế sư, nên sẽ vô cùng bề bộn công việc nha!”

Nghe vậy, đôi mắt Lục Phỉ chớp chớp, sau đó, anh cúi đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu con trai nhỏ nói:”Mẹ phải công tác, chúng ta đừng vướng bận mẹ, về sau nếu có cơ hội một nhà ba người đi chơi được không?”

Nghe baba giải thích, Lục Hạo vội vàng nhẩm trước trong lòng, bây giờ mình đi vối baba một lần, sau đó lại cùng cả ba và mẹ đi một lần nữa, tổng cộng là hai lần, bây giờ nếu đi mà có đủ cả ba và mẹ thì chỉ được một lần, vậy thì vẫn là lần này đi với baba thì tốt hơn.


Suy tính trong lòng xong, Lục Hạo vội vàng gật đầu:”Vậy lần này sẽ đi cùng baba, lần sau mẹ nhất định phải đi nha!”

“Ừm, lần sau nhất định mẹ sẽ đi.” Nhan Hạ lập tức gật đầu, vươn ngón tay với Lục Hạo.

Lục Hạo thấy thế lập tức vui vẻ ước định cùng mẹ, cậu thích nhất động tác này, bởi mỗi lần hoàn thành nó thì mẹ đều thực hiện như đã hứa.

********

Giữa giờ nghỉ trưa.

Sau khi đưa con về phòng ngủ, Nhan Hạ và Lục Phỉ cũng trở về phòng của mình.

“Tuần lễ thời trang ny, anh và con sẽ cùng đi?” Lục Phỉ hỏi, anh biết chứng sợ đám đông của Nhan Hạ đã tốt lên không ít, nhưng lần này cô đến một đất nước xa lạ,lạ nước lạ cái sẽ dễ phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn, vì vậy tuy hỏi nhưng giọng điệu của Lục Phỉ đã mang theo ý khẳng định.

“Vậy thì đến lúc đó…”

“Đến lúc đó, anh và con sẽ ngồi ở phía dưới, có lẽ anh cũng không qua tìm em, anh sẽ chờ cho đến một ngày em cảm thấy mình có thể đứng bên cạnh anh.” Trước đó, Lục Phỉ cũng không rõ, nhưng khi nghe Nhan Hạ nói muốn xuất hiện trong tuần lễ thời trang, anh đã hoàn toàn minh bạch, hiểu rằng cô cũng đang cô gắng, cố gắng để có thể quang minh chính địa sánh bước cùng anh vào một ngày nào đó.

Giờ khắc này, anh mới biết rằng, từ sau khi nói muốn công khai, Nhan Hạ đã bắt đầu có kế hoạch của chính cản thân cô.

Suy nghĩ thấu đáo điểm này, anh sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt vợ chứ?

Vì vậy, anh nguyện ý cho Nhan Hạ thời gian, anh muốn cho tất cả mọi người biết, không phải Nhan Hạ có xứng với anh hay không, mà là anh có xứng hay không với cô ấy!

Nghe được câu nói của Lục Phỉ, Nhan Hạ nhợt nhạt mỉm cười, ngay sau đó, cô chậm rãi tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, trong lòng trở nên an ổn rất nhiều, cô vô cùng cảm ơn, cám ơn chính bản thân có được một người chồng săn sóc như vậy.


“Lục Phỉ, cái ngày em đứng bên cạnh anh, rất nhanh sẽ đến.” Nhan Hạ thấp giọng nói, như là tuyên cáo, lại như một lời thề.

“Ừm, chúng ta!” Lục Phỉ nói xong, ánh mắt luôn luôn lành lạnh cũng bị thay thế bằng sự ấm áp, sủng nịch.

Nghe anh nói, ý cười trên mặt Nhan Hạ càng sâu, sau đó, cô nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc mơ.

Cảm giác hô hấp đều đặn của cô, Lục Phỉ đưa tay vuốt tóc người trong lòng, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.

Cứ như vậy nhìn cô, cuộc sống của anh cũng là một mảnh an bình.

*******

Trong lúc hai người đang nửa ngủ nửa tỉnh thì bị Lục Hạo đánh thức.

“Ba mẹ, dậy thôi, ai muốn đi công viên trò chơi, ai muốn đi làm thì mau mau thức dậy.” không biết lúc nào mà Lục Hạo đã xuất hiện trên giường hai người, thân thể nhỏ bé của cậu không ngừng lăn lộn trên chiếc chăn.

Tuy không lớn nhưng đối với hai người còn đang mơ mơ màng màng như Nhan Hạ và Lục Phỉ mà nói thì loại âm thanh này đúng là một loại hành hạ.

Vẫn là Nhan Hạ phản ứng sớm hơn, cô mở di động ra nhìn.

1 rưỡi chiều!

Nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn đứa con trai đang làm ầm ĩ trên giường, Nhan Hạ lập tức xoay người đứng dậy, sau đó nhấc con lên hỏi thẳng:” Hạo Hạo, con không mệt đúng không?”

“Không mệt.” tinh thần sáng láng, Lục Hạo lắc đầu, nghĩ đến việc buổi chiều được đi chơi, cậu đứng lên, tinh thần lập tức vui vẻ.

Nhìn ba mẹ còn đang ngủ nướng, cậu đương nhiên phải gọi họ dậy rồi!

“Mẹ đi rửa mặt trước, ba…… Đợi lát nữa sẽ tỉnh!” Nhan Hạ bất đắc dĩ nói, ánh mắt nhìn về phía ông chồng đang chum đầu kín mít nghĩ, chắc tối hôm qua anh ấy ngủ muộn, sáng sớm còn phải làm bữa sáng cho tiểu Hạo, bây giờ hẳn là cần ngủ nhiều thêm chút nữa để bổ sung tinh thần.


Chỉ tiếc……

Nhớ lại, Nhan Hạ vẫn ôm Lục Hạo vào buồng vệ sinh trước, có thể kéo dài thêm bao nhiêu thì kéo đi!

Trong toilet, Nhan Hạ cầm khăn rửa sạch mặt cho cậu, lau tay, sau đó mới rửa mặt cho mình thêm tỉnh táo.

Mà sau khi vừa rửa xong, treo khăn lên giá, quay đầu đã thấy thằng bé biến mất.

Đi ra ngoài, cô đã thấy thân mình con trai lại nằm len người ba nó, miệng không ngừng kêu to:”Baba, baba.”

Hiển nhiên là việc mẹ thức dậy không có tác dụng lớn với Lục Hạo, bởi câu càng hi vọng baba mau chóng thức dậy đưa cậu đi chơi công viên.

Mà dưới tiếng kêu to bám riết không tha của Lục Hạo, cuối cùng Lục Phỉ cũng mở mắt.

“Ba, cuối cùng ba cũng tỉnh, con đã gọi rất lâu rồi đó.”Lục Hạo vui vẻ nhìn Lục Phỉ, sau đó cả người rầm một cái trượt từ trên giường xuống, cậu đưa tay kéo bàn tay lớn kia, nói:”Baba, chúng ta nên đi công viên trò chơi rồi.”

Lúc này, Nhan Hạ rời khỏi phòng tắn, cầm chiếc khăn mặt ướt nhẹp của Lục Phỉ đặt trên mặt anh.

Chiếc khăn bốc hơi nóng bao trùm mặt, ý thức thanh tỉnh không ít.

Sau đó lại cảm nhận tay mình bị một bàn tay nhỏ khác nắm thật chặt, Lục Phỉ dùng cái tay khác lau mặt, sau đó ngồi thẳng dậy, nhìn vẻ mặt thuần khiết vô tôi của con, lại nhìn biểu cảm như cười như không của Nhan Hạ, nói một câu sâu xa với cô:” Anh dậy rồi!”

Nghe được câu nói kia, ánh mắt Lục Hạo sáng lên một chút, sau đó cậu phe phẩy cánh tay Lục Phỉ, nói:”Baba, vậy chúng ta có thể đi công viên được chưa?”

“Đi.” Tiếng nói trong veo lạnh lùng cất lên, anh biết, nếu anh không đi, chắc chắn hôm nay Lục Hạo sẽ không để anh sống yên ổn, đây cũng là lần đầu tiên, Lục Phỉ nhận ra, năng lượng của con trai nhà mình thật là dư thừa?

“Oa, quá tuyệt, vậy bam au rửa mặt nhanh, rồi chúng ta cùng đi thôi.” Lục Hạo giơ nắm đấm nhỏ, sau đó chuyển đầu về phía người vẫn luôn nhìn họ chằm chằm mà cười, mắt tít lại dặn dò cô:”Mẹ, Hạo Hạo và ba muốn đi công viên trò chơi, lát nữa mẹ đi làm việc cho tốt nha….”

“Ừm, ok.” Nhan Hạ nhìn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ của con trai, bất đắc dĩ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn khuôn mặt rõ ràng còn chưa hết bối rối của Lục Phỉ, không tự giác mà cười:”Tự làm tự chịu?”

ôi cuộc đời nì, haiz, hàng về rồi đây ạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.