Đọc truyện Cưng Chiều Cực Phẩm Phu Nhân – Chương 10: Mình bị làm sao vây nè?
Cô trở về nhà vào nửa đêm, cô còn lái xe đi lòng vòng dạo chơi. Dạo gần đây, dường như cô đi làm nhiệm vụ khá nhiều cho nên thời gian dành cho bản thân cũng ít dần, nhiều lúc cô nghĩ có phải bản thân cô quá mạnh mẽ rồi không?
Đến cả yêu cô còn không dám nghĩ đến.
Thường Tiểu Niệm ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, phía trước mặt cô là bờ hồ rất rộng, gần mấy ngàn mét vuông, được xây dựng cách đây vào năm năm, lúc cô mới ra trường.
Bờ hồ này buổi tối sẽ xuất hiện rất nhiều màu sắc vì nó được gắn đèn màu ở xung quang. Cho nêm chỉ cần nhìn thấy sẽ giúp bản thân giải tỏa ngay.
Thường Tiểu Niệm di chuyển bàn tay, lượm được một viên đá to, cô ném xuống hồ.
Một tiếng tủm vang lên. Rồi bắt đầu yên tĩnh như mặt nước ngừng dợn sóng.
Nó yên tĩnh đến mức khiến cho bản thân thấy nhàm chán.
Bỗng nhiễn trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh mà anh và cô hôn nhau lúc ở trong xe.
Azzz, mình bị làm sao vậy nè?
Cô lắc đầu gạt bỏ hình ảnh đang dần tạo thành một thước phim ngắn đó, nó khiến tim cô đập rộn lên.
Cảm giác này đã dần mất đi vào cái năm định mệnh đó.
Cô sợ cảm giác đó lắm, cô không dám mở lòng lần nữa đâu?
Nó khiến cô rơi vào hố sâu của bóng tối, ánh sáng đối với cô như một cực hình.
………….
“Tiểu Niệm, chị đi đâu mà bây giờ mới về vậy?”.
Thường Trình Kiên ngồi đợi cô đến nửa đêm ở phòng khách, khi thấy cô bình an trở về thì hắn mới ngừng lo lắng.
Hắn sợ cô gặp chuyện gì?
Thường Tiểu Niệm giữ nét mặt lạnh của mình, cô sẽ không như vậy, nếu như ngày đó đừng xảy ra.
Mẹ cô, rồi đến người đó, đều bỏ cô đi.
Cô mất đi nụ cười từ lúc ấy, dù cho có cười đi chăng nữa cô cũng chỉ có cười với ba, người luôn che chở cho đời cô. Ông như một siêu anh hùng luôn bảo vệ trái đất khỏi kẻ xấu, và bảo vệ cô khỏi cuộc đời đầy chông gai ngoài kia.
“Ừm, chỉ là cảm thấy buồn chán nên đi dạo nên quên mất thời gian về”.
“Vậy chị mau đi nghỉ ngơi sớm đi, em cứ tưởng chị xảy ra chuyện”_Thường Trình Kiên nói với gióng đầy quan tâm.
“Chị không sao, thôi chị đi nghỉ ngơi trước, em cũng ngủ đi”.
“Vâng”.
Thường Trình Kiên ngắm nhìn bóng lưng mảnh mai của cô. Hắn yêu cô nhưng không thể nói.
Sẽ có một ngày cô cũng sẽ nhận ra.
Hắn không muốn làm em trai nuôi nữa. Rất mệt mỏi, rất khó chịu.
– —