Bạn đang đọc Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân – Chương 1422
KHÔNG LÀM MẤT MẶT ANH CHỨ?
Mấy người bọn họ chạy rất nhanh về phía kia.
Vừa đi vào trong, họ đã nhìn thấy một binh sĩ nữ nhếch nhác bị treo ngược ở đó, người còn lại thì đã tìm được chốt bẫy, đang muốn cứu người ra.
“Đừng động đậy, nhất định không được động đậy!” Tôn Hạo lập tức hét lớn lên, khiến cho binh sĩ nữ kia bị dọa, tay run lên, rụt về, đơ người nhìn về phía mấy người đột nhiên xuất hiện này.
“Mau, cô mau phá cái bẫy thứ hai đi.” Tôn Hạo vội vàng nói với Nhiếp Nhiên đang không nhanh không chậm bước đến từ phía sau.
Nhiếp Nhiên liếc Tôn Hạo một cái, lúc này mới đi tới, giống như tối qua, làm theo đúng cách phá giải được cái bẫy chôn dưới đất.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy cái bẫy bị đụng tới, một hàng cành cây được vót nhọn từ dưới đất chĩa lên cao thì đã bị giật mình.
Đặc biệt là binh sĩ nữ bị treo ngược trên cành cây kia càng đờ ra.
Cành cây nhọn hoắt kia đang đối diện với đầu cô ta, khiến sống lưng cô ta đổ lớp lớp mồ hôi lạnh.
“Được rồi.” Nhiếp Nhiên xử lý cái bẫy xong, đứng dậy.
Tôn Hạo và Diệp Tuệ Văn vội vàng tiến lên hạ người xuống.
Sau khi tiếp đất an toàn, chân binh sĩ nữ kia đã mềm nhũn, tựa người lên thân cây.
Nguy hiểm quá! Vừa nãy nếu bọn họ không kịp thời xuất hiện, chắc mình không chết cũng tàn phế rồi.
“Cảm… cảm ơn các cậu…”
“Không có gì, mọi người cùng cảnh ngộ sẽ thông cảm với nhau, tối qua tôi cũng bị treo lên.” Tôn Hạo nói rồi nhìn Nhiếp Nhiên một cái, không hề cam chịu.
Thấy đương sự hoàn toàn không có chút áy náy nào, thậm chí tới cả ánh mắt dành cho mình cũng không có, điều này khiến Tôn Hạo rất bực bội.
Vì vậy anh ta không thể không chuyển chủ đề, hỏi hai binh sĩ nữ kia: “Các cô là người lớp mấy, sao lại chạy tới đây?”
“Chúng tôi ở lớp 4, đường đi định sẵn bị mưa làm gián đoạn nên định đi đường vòng, không nghĩ là đi rồi bị lạc đường.”
Tôn Hạo vừa nghe đã vỗ đùi nói: “Nếu đã lạc đường, vậy cùng chúng tôi đi thôi.”
Cái gì?
Cùng đi?
Đối với sự nhiệt tình hiếu khách này của Tôn Hạo, Nhiếp Nhiên tức tới mức ngứa ngáy chân tay, hận không thể kéo anh ta ra ngoài đánh cho một trận thật đau.
Sở dĩ cô chọn con đường này, ngoại trừ việc nó là đường tắt ra thì cũng đủ nguy hiểm rồi, không ai dám đi, cô có thể yên tĩnh đi một mình.
Bây giờ thì vui rồi, thêm ba người không nói, giờ lại thêm hai người nữa, bọn họ định thành lập đoàn du lịch đấy à?
Nhiếp Nhiên nhìn ba người bọn họ có vẻ rất vui, trong lòng thật sự muốn mắng người lắm rồi.
“Vậy thì thật sự quá cảm ơn rồi.” Binh sĩ nữ kia rất vui vẻ nói cảm ơn một lần nữa.
Còn Tôn Hạo thì gãi sau gáy, cười ngốc nói: “Khách sáo rồi, đều là chiến hữu, không có gì phải cảm ơn cả.
Đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói.”
Hai binh sĩ nữ lớp 4 đi đằng sau anh ta, khi đi qua Nhiếp Nhiên mới nhớ ra là cô đã cứu mình.
“Cảm ơn cô, nếu không có cô, chúng tôi đã xong rồi.”
“Phải đó, thật sự cảm ơn cô.”
Nhiếp Nhiên xoay người đi, dứt khoát nói thẳng: “Nói thật là con đường này rất dốc, đường phía sau còn khó đi hơn nữa, với mức độ thảm hại của hai cô hiện giờ mà nói thì không phù hợp để đi đường này, chi bằng tôi chỉ cho hai cô con đường dễ đi hơn?”
“Đường dễ đi hơn?”
Hai binh sĩ nữ kia không ngờ Nhiếp Nhiên lại chủ động chỉ đường cho bọn họ nên vô cùng hoang mang.
“Ừm, đi từ phía Đông, bên đó tuy cũng là đường nhỏ nhưng mặt đường phẳng hơn đường này, dễ đi hơn một chút.” Nhiếp Nhiên chỉ vào một chỗ nói với hai người bọn họ.
Một binh sĩ nữ trong đó nghi ngờ khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao các cô không đi bên đó?”
“Tôi không bị thương, dĩ nhiên cần tốc độ, đường này tuy nguy hiểm khó đi nhưng rất gần với đích, tôi không có lý do để không đi đường tắt mà đi đường vòng.”
Binh sĩ nữ kia nghe thấy mấy chữ đường tắt, gần đích đến thì trong lòng khẽ xao động.
Bọn họ cũng chưa từng đi con đường này, không biết sự gian khổ của nó, ngay lập tức chỉ nghĩ phải cắn răng mà chịu đựng.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn đã bắt được ánh mắt chấp chới do dự của cô ta, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng các cô khác, các cô bị thương rồi, đi trên con đường núi vách cheo leo như vậy rất dễ xảy ra vấn đề, một khi rơi từ trên vách đá xuống thì không ai có cách để cứu các cô đâu.”
“Đúng đó, đường này quá nguy hiểm, đường Nhiếp Nhiên chỉ phù hợp với các cô hơn.” Lúc này Uông Tư Minh cũng đi ra, nói.
Hai binh sĩ nữ nghe thấy việc rơi xuống vách đá đã hơi do dự rồi, bây giờ nghe thấy Uông Tư Minh nói như vậy thì không dám tiếp tục miễn cưỡng muốn đi cùng nữa.
“Diệp Tuệ Văn, cô cũng đi cùng bọn họ thì hơn.” Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này, đột nhiên đề nghị.
Diệp Tuệ Văn sững sờ vài giây, chau mày hỏi: “Tôi có thể không đi không?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Được mà, nhưng hôm qua cô đã đi cả ngày rồi, bị thương nặng như vậy thì nên biết là con đường này khó đi nguy hiểm tới chừng nào.
Cô có chắc có thể kéo lê cái chân bị thương tiếp tục đi một ngày, thậm chí hai ngày không?”
“Tôi…”
Diệp Tuệ Văn do dự, Nhiếp Nhiên liền cắt ngang: “Kết cục của việc cố trụ, cô rõ hơn tôi nhiều, một khi thành một binh sĩ tàn phế, những quan điểm suy nghĩ của cô có lẽ sẽ mất hết.”
Người xưa có câu đánh rắn phải đánh dập đầu, Nhiếp Nhiên dùng một câu nói đã kìm chặt được Diệp Tuệ Văn, khiến cô ta hoàn toàn im lặng.
Tôn Hạo nghe thấy Diệp Tuệ Văn bị thương thì kinh ngạc hỏi: “Bị thương? Chân cô bị thương sao?”
Hôm qua anh ta chăm sóc cho Diệp Tuệ Văn cả ngày, sao cô ấy có thể bị thương được?
Ngay lập tức, Tôn Hạo ngồi thụp xuống, muốn cởi giày của cô ta ra.
Diệp Tuệ Văn giật mình không kịp phòng bị, bị hành động này của anh ta dọa cho lập tức trốn ra sau người Nhiếp Nhiên, đáp: “Được, tôi đi đường kia.”
“Không được, cô cho tôi xem chân cô rốt cuộc sao rồi.” Tôn Hạo ngồi xổm ở đó, ngẩng đầu, lo lắng nhìn cô ta.
Nhiếp Nhiên liếc Diệp Tuệ Văn trốn sau lưng, rồi lại nhìn Tôn Hạo, khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Cô ấy bị trẹo chân rồi, nhìn có vẻ khá nghiêm trọng.
Anh lo lắng như vậy, chi bằng đi cùng Diệp Tuệ Văn đi, cũng tiện chăm sóc bọn họ luôn.”
Tôn Hạo đồng ý luôn, “Cũng được.”
“Tôi không cần anh chăm sóc!” Diệp Tuệ Văn ghét bỏ phản đối.
Đáng tiếc không ai để ý ý kiến của cô ta.
Nhiếp Nhiên thấy đã thành công đuổi được hai người này thì lại tiếp tục có ý với Uông Tư Minh, ánh nhìn tập trung về phía anh ta, “Anh cũng cùng đi chăm sóc đi, một mình Tôn Hạo sợ không chăm sóc được chu đáo.”
Uông Tư Minh cười lắc đầu, “Không cần, tôi tin năng lực của bọn họ.” Trong ánh mắt kia rõ ràng đang nói “Tôi sẽ không bị lừa đâu”.
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên biết anh ta không hề dễ lừa như Tôn Hạo, có điều cũng muốn thử xem sao.
Bây giờ thấy anh ta từ chối chắc như đinh đóng cột thì cô không kỳ kèo gì nữa.
Sau khi thương lượng, nhóm người tách ra, chia làm hai đường rời đi.
Tôn Hạo thì dẫn theo ba binh sĩ nữ đi theo đường mới, còn Uông Tư Minh và Nhiếp Nhiên vẫn theo đường cũ tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường, hai người đều không nói gì.
Hai người cẩn thận từng chút một đi về phía trước.
May mà một là hạt giống của lớp 1, một người lại là sát thủ hàng đầu ở kiếp trước đã được huấn luyện, cho nên dù trong cơ thể không được hoàn mỹ này, Nhiếp Nhiên vẫn có thể dựa vào bản năng để có những phản ứng nên có.
Vậy nên hai người đã về đích an toàn sau nguyên một ngày.
Trời còn chưa tối hẳn, hai người kéo lê cơ thể mệt mỏi, trên người đầy bùn đất và mồ hôi, nhìn có vẻ rất thảm hại đi về phía nơi ở tạm.
Hai binh sĩ canh gác ở cửa thấy xa xa dường như có bóng người mờ mờ đang đi về phía bọn họ, trên người lại lấm lem nhìn không rõ, nghĩ chắc không thể nào là chiến hữu của mình được.
Bây giờ mới có ngày thứ năm, sao có thể về sớm vậy chứ?
“Ai đó?” Tay bọn họ ôm khẩu súng, hét lên với hai cái bóng không xa kia.
Nhiếp Nhiên thều thào đáp một câu với đối phương, “Chiến hữu.”
Tuy đã thành công nhưng vẫn tiêu hao thể lực rất lớn, quả thật là không còn sức lực nói gì nữa.
“Chiến hữu?” Hai binh sĩ kia không tin lắm, liếc mắt nhìn nhau rồi đứng đó yên lặng chờ hai bóng người ở phía xa dần đi tới gần.
Quả nhiên là đội dự bị!
Chờ tới gần hơn nữa, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên bên cạnh Uông Tư Minh, bọn họ càng kinh ngạc không thôi.
“Các… các cậu… hai người các cậu…” Bọn họ chỉ vào hai người nhìn có vẻ vô cùng thảm hại nhưng trạng thái tinh thần lại rất tốt này, nhất thời kinh ngạc tới mức không nói được nên lời, chỉ lắp bắp vài tiếng.
Một binh sĩ khác lập tức dùng bộ đàm báo cáo tin tức lên cấp trên, “Báo cáo sĩ quan huấn luyện Quý, có người đã về đích.”
Quý Chính Hổ đang họp cùng các sĩ quan huấn luyện khác, nhận được thông báo này vô kinh ngạc hỏi lại: “Ai?”
“Là Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh.”
Câu nói của binh sĩ thông qua bộ đàm khiến không khí trong phòng họp trùng xuống.
Sau cơn mưa lớn đột ngột mà vẫn có hai người về đích trước thời hạn quả là đã là một chuyện vô cùng kinh ngạc.
Là Uông Tư Minh của lớp 1 và… Nhiếp Nhiên của lớp 6?
Chuyện này quả thật là quá sức tưởng tượng mà.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhất thời đồng loạt hướng về phía Quý Chính Hổ.
Bọn họ không phải không biết “công lao to lớn” của cô gái này trong quân đội, cũng không phải không biết cô hung hăng ngang ngạnh thế nào, có điều… ngoài bắn súng và đánh đối kháng ra thì khả năng tổng hợp của cô không được tốt lắm.
Sao có thể về đích trong thời gian ngắn như vậy được?
“Chỉ có hai bọn họ thôi ư?” Quý Chính Hổ nghe được đáp án này cũng hơi ngạc nhiên.
Binh sĩ phía đầu đàm bên kia đáp: “Đúng, chỉ có hai bọn họ.”
“Được, tôi biết rồi.” Quý Chính Hổ bỏ bộ đàm xuống, nói với mọi người: “Tôi ra ngoài xem sao.”
Trên đường đi, anh ta còn chưa tiêu hóa hết được thông tin này.
Anh ta biết Nhiếp Nhiên sẽ bung hết sức trong các bài sát hạch, nhưng không ngờ là Nhiếp Nhiên có thể có được sức bộc phát lớn tới như vậy.
Quý Chính Hổ vội vàng đi tới cửa chính, thấy Nhiếp Nhiên đã ngồi dưới gốc cây, vành mũ cụp thấp, dường như đang ngủ rồi.
Còn Uông Tư Minh thì ngồi bên cạnh như đang canh cho cô vậy.
Lúc thấy Quý Chính Hổ, anh ta lập tức đứng dậy, đang định mở miệng định báo cáo, lại nhớ ra Nhiếp Nhiên ngồi đó nghỉ ngơi nên hơi do dự nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên đẩy vành mũ lên, một chân duỗi ra, hơi nhoẻn miệng với Quý Chính Hổ, đáy mắt sáng rỡ.
Thật ra lúc Quý Chính Hổ tới, cô đã sớm biết rồi.
“Hai bọn tôi, ai sẽ được tính là người về nhất?” Nhiếp Nhiên cười hỏi.
Dáng vẻ lười nhác đó của cô khi đối diện với sĩ quan huấn luyện khiến Uông Tư Minh hơi kinh ngạc.
Ở lớp 6… cô luôn như vậy với sĩ quan huấn luyện sao?
Với tính cách của Quý Chính Hổ chắc sẽ không đồng ý chứ?
Nhưng lúc này, Quý Chính Hổ còn đang ở trạng thái kinh ngạc, không nghĩ được tới điều này, chỉ nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên vài giây, cố gắng khôi phục tâm trạng rồi đáp từng câu từng chữ: “Tính là đồng thời về đích.”
“Có thể về cùng lúc với hạt giống của lớp 1 đúng là không tệ, tôi rất hài lòng.” Nhiếp Nhiên đứng lên, phủi bộ rằn ri bị bẩn và nhàu nhĩ trên người, sau đó đi tới trước mặt Quý Chính Hổ, trêu đùa: “Sao hả, không làm thầy thất vọng chứ?”
Quý Chính Hổ đã ổn định tâm trạng lại, khôi phục giọng điệu nghiêm túc trước kia, “Đi tới chỗ quân y sắp xếp kiểm tra sức khỏe trước đã, sau đó tới phòng họp.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, đi thẳng vào bên trong, vẻ hờ hững đó khiến Uông Tư Minh bất giác đổ mồ hôi thay cô.
Nếu sĩ quan huấn luyện Quý mà nghiêm khắc với cô, Nhiếp Nhiên nhất định sẽ lại bị khiển trách một trận.
Uông Tư Minh hành quân lễ với Quý Chính Hổ rồi mới rời đi.
Hai người đi vào một gian lều bạt thì thấy các quân y đang tất bật chuẩn bị dụng cụ và thuốc cho đợt kiểm tra sức khỏe hai ngày tới, còn Tống Nhất Thành và một vài y tá khác đang thảo luận những vấn đề khác, sắc mặt rất nghiêm túc.
Quả là chỗ nào cũng anh ta này xuất hiện.
Nhiếp Nhiên định đi vào phòng kiểm tra, đúng lúc Tống Nhất Thành quay người lại.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, anh ta liền ngây người, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao cô đã về rồi?”
Nhiếp Nhiên dừng bước, nhìn anh ta, “Nghe ý của anh, hình như tôi không nên trở về mới đúng.”
“Không, không phải vậy, sao cô lại về sớm vậy, không phải bảy ngày sao? Hôm nay mới ngày thứ năm mà.”
Tống Nhất Thành rảo bước đi tới, hết sức lo lắng hỏi: “Đừng nói cô bị thương được cứu viện về nhé?”
“Vậy anh nhận được tin cứu viện không?”
“Không có.”
“Thế thì không phải la được rồi sao?” Nhiếp Nhiên không thiện chí gạt phăng cánh tay đang tóm lấy vai mình của anh ta ra, “Tôi phải đi kiểm tra sức khỏe, đừng ngáng đường.”
Nhiếp Nhiên vòng qua anh ta, đi vào bên trong.
Kiểm tra sức khỏe?
Tống Nhất Thành cúi đầu nhìn áo blouse của mình, vừa định quay người nói “để tôi kiểm tra cho cô” thì nghe thấy “rầm” một tiếng, cửa đóng lại, suýt chút nữa làm anh ta chảy máu mũi.
Những y tá khác đã để ý Tống Nhất Thành và Nhiếp Nhiên từ ban nãy, nhìn thấy anh ta ăn quả xịt thì không nhịn được mà cười rúc rích.
Tống Nhất Thành quay đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt lạnh lùng quét qua, phút chốc tất cả đều tản đi hết.
Một lát sau, Nhiếp Nhiên ở bên trong kiểm tra xong tình hình sức khỏe cơ bản rồi đi ra ngoài.
Một loạt các kiểm tra đơn giản tiếp theo, Tống Nhất Thành đều không để cho ai có cơ hội, đích thân kiểm tra từng mục cho Nhiếp Nhiên.
Cho tới khi các số liệu kiểm tra được in ra, anh ta xem lại một lượt từng số liệu mới thả lỏng toàn thân, “Kiểm tra sức khỏe không tệ, không có vấn đề gì, huyết áp, đường huyết đều bình thường.”
Lúc nói tới đường huyết, anh ta đặc biệt nhấn mạnh vài phần, ẩn chứa nhiều ẩn ý.
Nhiếp Nhiên chẳng thèm để ý, cầm kết quả định rời đi.
Tống Nhất Thành không kìm được hỏi: “Cô định đi sao?”
“Ừm, sĩ quan huấn luyện bảo tôi kiểm tra xong đi tìm thầy ấy.” Nhiếp Nhiên không hề quay đầu lại, ném ra một câu như vậy rồi rời khỏi lều, đi về phía phòng họp.
Vừa vén lều lên đã nhìn thấy Uông Tư Minh đã ngồi ở đó, những sĩ quan huấn luyện khác cũng có mặt, cả phòng yên ắng, giống như đang chờ mình cô vậy.
Trước mặt mọi người, Nhiếp Nhiên vẫn giữ thể diện cho Quý Chính Hổ, hô một tiếng, “Báo cáo!”
Sau khi được Quý Chính Hổ đồng ý, cô mới ngồi xuống bên cạnh Uông Tư Minh.
Trần Quân thấy bầu không khí quá nghiêm trọng, anh ta khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Thật ra, tìm các cô cậu tới đây cũng không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ là muốn hỏi các cô cậu làm thế nào để về được? Vì dưới thời tiết này, còn có thể về đích sớm hơn, vậy đã chứng minh được các cô cậu thật sự rất giỏi.”
“Con đường này.” Uông Tư Minh chỉ một con đường trên bản đồ.
Các sĩ quan huấn luyện cẩn thận nghiên cứu đường đi anh ta chỉ, cuối cùng mặt mày ai nấy đều nhíu lại.
Con đường đó nhìn có vẻ ngắn nhưng độ nguy hiểm lại nhiều hơn nhiều so với những con đường khác.
Phàm là người có não cơ bản đều sẽ không chọn nó!
Vì nếu chỉ cần bước nhầm một bước, chính là đi đến cái chết!
Trần Quân đập mạnh xuống bàn tức giận nói: “Các cô cậu điên rồi sao! Con đường này nguy hiểm thế nào không biết sao? Không muốn sống nữa à?”
Lúc này Quý Chính Hổ cũng đứng lên, lạnh lùng hỏi: “Là ý của ai?”
Uông Tư Minh thấy tình hình không ổn bèn vội vàng nhận trách nhiệm về mình, “Là ý của em.”
Anh ta muốn bảo vệ Nhiếp Nhiên nhưng không có nghĩa Nhiếp Nhiên chấp nhận ý tốt này của anh ta.
Cô khẽ cười quay đầu nhìn Uông Tư Minh, vừa chế giễu vừa trêu chọc: “Quân đội dạy anh rất nhiều thứ, nhưng không phải dạy cả nói dối đấy chứ?”
Uông Tư Minh chấn động.
Nhiếp Nhiên thản nhiên hỏi Trần Quân: “Trước khi sát hạch sinh tồn, các thầy có nói con đường này không thể đi sao?”
“Tôi…”
“Bọn tôi đã về đúng thời gian phải không?”
“Đúng…”
“Không bị muộn đúng không?”
“Đúng…”
Nhiếp Nhiên cười, giọng điệu thay đổi, “Vậy tại sao các thầy đều giống như muốn thẩm vấn bọn tôi vậy?”.