Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 35: Suýt nữa lỡ chuyến bay


Bạn đang đọc Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá – Chương 35: Suýt nữa lỡ chuyến bay

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Lạc Lăng lúng túng bứt tóc: “Không phải con đang học sao.”

“La Tiểu Bảo, con còn dám chậm rì rì trong phòng tắm hơn nửa giờ đồng hồ thử xem!” Thiên Nhã quyết định khi nào có thời gian nhất định phải huấn luyện khả năng tự quản lý bản thân của bé cưng một chút, sao có thể thi thoảng lại mất trình độ thế này. “Con đã cố gắng lắm rồi.” Lạc Lăng không đồng ý, đáp. Sáng ngày hôm sau, Thiên Nhã dõi theo Hoa Kỳ đưa bé cưng đi, mới cầm hành lý đến sân bay, Lạc Thần Hi và Hạ Nhất Y cùng với Phó Giám đốc đã ở đó rồi.

Trên đường kẹt xe dữ dội, Thiên Nhã vội đến2mức thở hổn hển mới đến được sân bay. “Cô được lắm, để các sếp chờ cô.” Vẻ mặt Phó Giám đốc Lý của công ty bất mãn. Cô ta là một nữ cường nhân lão luyện, phụ trách bất động sản dưới trướng của tập đoàn Lạc Thần, đầu tư làng du lịch nghỉ dưỡng và mở rộng các dự án, là một trong cổ đông lớn của tập đoàn Lạc Thần. Hạ Nhất Y nhìn cô, khoé môi giương lên một nụ cười lạnh không dễ nhận ra.

Vẻ mặt Thiên Nhã áy náy: “Xin lỗi mọi người, trên đường tôi bị kẹt xe, cũng may không lỡ chuyến bay.” Vẻ mặt Phó Giám đốc Lý không vui còn định nói thêm gì đó,8Lạc Thần Hi nhìn đồng hồ, đứng dậy đẩy hành lý về phía Thiên Nhã, nói: “Đi thôi.” Phó Giám đốc Lý cũng tiện tay đẩy hành lý cho cô, đưa mắt ra hiệu với cô. Trên khoang hạng nhất của máy bay.

Lạc Thần Hi ngồi xuống, anh ra hiệu Thiên Nhã đang chuẩn bị ngồi ở phía sau: “Cô ngồi đây.”

Phó Giám đốc Lý và Hạ Nhất Y đều nhìn Thiên Nhã bằng nét mặt khác nhau.

Thiên Nhã không thể từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống, Hạ Nhất Y và phó giám đốc Lý ngồi ở vị trí phía sau.


Đến thành phố B, Tổng Giám đốc của công ty con đích thân đến tiếp đón họ, lần này Lạc Thần Hi đến đây là6để tham dự ngày kỷ niệm mười năm thành lập công ty con, trong thời gian đó còn phải mở các hội nghị hàng năm lớn nhỏ, tham quan làng du lịch nghỉ dưỡng mà công ty đầu tư nguồn vốn lớn để mở rộng. Lạc Thần Hi vừa xuống máy bay liền vội đến công ty con mở họp, Hạ Nhất Y và Phó Giám đốc Lý đương nhiên cũng đi theo, còn Thiên Nhã thân là trợ lý nhỏ nên ở lại khách sạn do công ty con quản lý để dọn dẹp trong phòng.

“Dọn dẹp kĩ càng, một hạt bụi cũng không được có.” Hạ Nhất Y dặn dò. Mặc dù trong căn phòng Tổng thống này đừng nói là bụi, chỉ3sợ ngay cả tế bào của hạt bụi cũng không tìm thấy, nhưng Thiên Nhã biết Lạc Thần Hi là một người cuồng sạch sẽ, Thiên Nhã vẫn là làm theo lời dặn cực kỳ nghiêm túc quét dọn một lượt.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Thiên Nhã đói đến nỗi bụng kêu ùng ục, cô sờ cái bụng bằng phẳng, nói chuyện điện thoại với La Tiểu Bảo xong, vậy mà cửa phòng và điện thoại đều không có động tĩnh gì.

Thiên Nhã vươn vai, mí mắt nặng dần, bỗng nhiên vô cùng buồn ngủ, cô nằm mép giường ngủ thiếp đi. Không biết đã trải qua bao lâu, cửa phòng tối đen sáng lên một vùng, đôi chân dài của anh bước5vào, nhìn thấy Thiên Nhã cuộn tròn ngủ say ở mép giường như con mèo nhỏ, đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại. “Cô là ăn mày sao? Đi đến đâu ngủ đến đó.” Người đang ngủ say dường như không có phản ứng, hơi cử động cơ thể, nhíu chặt mày, lẩm bẩm: “Bảo bối đi tắm không được tắm lâu quá nha, sẽ bị hạ đường huyết đó.” Bảo bối? Tắm? Hừ, La Thiên Nhã, che chở cho “bảo bối” của cô cũng thật chu đáo, ngay cả tắm rửa cũng phải quan tâm.

Anh cười lạnh, đi lên trước bể cố đưa cô vào phòng tắm. Giữa phòng tắm rộng rãi đến có thể đang bảy, tám vòng tay là một bồn tắm loại lớn, anh đứng cạnh bồn nước ấm đó.

“Tôm” một tiếng.

Trong lúc mơ ngủ Thiên Nhã cảm giác có người đẩy cô xuống nước, nhưng cảm giác nước xộc vào mũi lại chân thật đến thế. “Ư, ư.” Khoảnh khắc rơi xuống nước cô đã lập tức tỉnh lại, tay chân huơ loạn xạ mấy lần mới vịn được mép bồn tắm. “Khụ khụ khụ khụ…” Thiên Nhã cực lực uống hết vài ngụm nước, ho sặc sụa không dứt, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bỗng dụi dụi đôi mắt mơ màng, men theo đôi chân dài ở cạnh bồn kia nhìn lên, chỉ thấy Lạc Thần Hi vẻ mặt đắc ý đang khoanh tay nhìn bộ dạng thảm hại của cô, cười đầy ý tứ. Tên này ném cô xuống đây? “Anh! Anh làm gì thế!” La Thiên Nhã lau nước trên mặt, hỏi trong phẫn nộ.


“Thử nhiệt độ nước.” Lạc Thần Hi đưa tay đỡ cằm, nghiêm túc nói: “Xem ra nhiệt độ thích hợp, có người cũng không nỡ rời khỏi.”

Thiên Nhã thở hổn hển từ bên trong bò ra, cả người cô ướt như chuột lột ngay lập tức lạnh run: “Đáng ghét!” Lạc Thần Hi tiến đến gần cô: “Đây chính là hình phạt nghiêm khắc dành cho cô, chưa thông qua sự cho phép của tôi đã bò lên giường tôi, ai bảo cô ham mê sắc dục thành to gan đến thế.”

Là Thiên Nhã giận đến cắn môi: “Tôi chỉ là bất cẩn ngủ quên ở mép giường!” Tên xấu bụng cáo trạng trước này! “Vậy những bất cẩn của cô cũng thật quá nhiều rồi.” Lạc Thần Hi bỏ lại một câu như vậy, đút tay vào túi quần đi ra ngoài. Thiên Nhã bị câu nói này làm cho mặt đỏ tai nóng, đúng, sao cô lại bất cẩn đến thế, ban đầu hồ đổ lên nhầm giường của anh thì cũng thôi đi, ít nhất cũng giúp cô có La Tiểu Bảo, nhưng sau này còn có hai lần… Cô ôm cơ thể như đóng băng đi ra ngoài, hỏi: “Phòng của tôi ở đâu?” Phó Giám đốc Lý và Hạ Nhất Y ngủ ở hai phòng bên cạnh, vậy còn cô, sao lại không xếp phòng cho cô? “Ở đó…” Lạc Thần Hi ra hiệu về phía sofa lớn ở đối diện.

Đôi mắt hạnh của La Thiên Nhã giương tròn, tóc và cơ thể vẫn còn đang nhỏ nước: “Anh đang nói đùa ư? Chủ tịch.” Nhưng có thật sự không cười nổi. “Chứ cô tưởng thế nào? Đương nhiên, cô có thể lựa chọn ra phố lớn để ngủ, nữ ăn mày ạ.” “Tôi không muốn, tốt xấu gì tôi cũng đến công tác.” Hiện tại cô thật sự muốn diệt anh ta. “Vậy thì ngủ chỗ đó, đây là lựa chọn còn lại của cô.” Lạc Thần Hi ra hiệu về phía “chiếc giường” của cô: sofa. “Chủ tịch, chị Nhất Y và Phó Giám đốc Lý họ…” “Hai người họ tối nay sẽ không về, đã đi khảo sát khách sạn mới rồi.” “Vậy tôi đến phòng của họ ngủ.” “Tôi hủy rồi.” Lẽ nào lại như vậy! Đây không phải khách sạn của anh ta sao? Còn cần hủy phòng, đặt phòng? Thiên Nhã sau một hồi vừa đấm vừa xoa, Lạc Thần Hi đương nhiên vẫn không thay đổi chủ ý.

Thiên Nhã như gà mái bại trận, thật sự không biết anh ta lại muốn làm trò gì. Cô vẫn chưa sụp đổ thì cái bụng của cô đã sụp đổ trước rồi, nó đói đến bắt đầu gõ trống. “Nấu đồ ăn cho tôi đi, tôi vẫn chưa ăn cơm.” Lạc Thần Hi ngồi lên “giường” của cô, cầm điều khiển vừa ấn vừa căn dặn.

Thiên Nhã hết cách, chỉ có thể mở va li du lịch thay một bộ đồ, sau đó chạy đến tủ lạnh mở ra xem, bên trong đầy đủ. Trong nhà bếp cũng có đủ mọi thứ, cô lập tức hối hận vì sao khi nãy quét dọn không lục tìm thử, nếu ăn no thì bây giờ đã có sức lực để chạy trốn rồi.

Được thôi, cũng chỉ có thể như vậy. Vừa hối hận đến đây công tác với anh ta vừa bắt đầu nấu ăn, cô vẫn là đánh giá thấp khả năng làm việc ác của anh ta, đi công tác cũng không quên chơi khăm cô.


“Xong rồi, ăn đi.” Thiên Nhã làm vài món đơn giản, uể oải “mời” anh.

Lạc Thần Hi qua đó ngồi, nhìn cô sắp đói đến hạ đường huyết: “Ăn no một chút, ngày mai làm cu-li thật tốt cho tôi.”

Thiên Nhã không chần chừ ăn ngay, cô thật sự sắp đói ngất rồi, sáng nay chỉ ăn sáng chút ít.

Lạc Thần Hi khoanh tay nhìn La Thiên Nhã ăn hăng say chẳng màng hình tượng, không có ý định động đũa.

“Sao anh không ăn? Không phải lúc nãy bảo đói bụng sao?”

Lạc Thần Hi để lộ ánh mắt ghét bỏ: “Đột nhiên không có hứng.” Nói xong anh liền vào phòng tắm. Thiên Nhã làm mặt quỷ với tấm lưng của anh, tiếp tục vùi đầu chiến đấu hăng hái.

Lạc Thần Hi khoan khoái tắm nước ấm xong, lúc quấn khăn tắm bước ra ngoài Thiên Nhã đã nửa nằm trên sofa chìm vào giấc ngủ. Thiên Nhã ngủ chập chờn, loáng thoáng nghe thấy vài tiếng động, mơ màng hé mắt, chỉ thấy người trước mặt chợt cởi khăn tắm, cơ thể nam tính cường tráng rắn rỏi hiện ra trước mắt. “A!” Thiên Nhã sợ hãi nhảy bật lên hét thành tiếng chói tai.

Toàn thân Lạc Thần Hi trần trụi, vẻ mặt khinh thường: “Chưa từng nhìn qua đàn ông à?” Thiên Nhã đưa hai tay che mặt: “Anh… anh muốn làm gì!?” Khoé môi Lạc Thần Hi cong lên thành nụ cười, chống nạnh nói bằng giọng điệu ám muội: “Tôi muốn làm gì? Đây chẳng phải rất rõ ràng sao?” “Anh vô sỉ! Anh hạ lưu!” Thiên Nhã đỏ mặt nóng tại vừa mắng vừa muốn nhảy khỏi sofa bỏ chạy.


Không ngờ bước hụt chân, giây tiếp theo, thời gian như ngừng lại, trái tim của Thiên Nhã lại đập thình thịch thình thịch, nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, cô lại có thể… cô lại có thể… cô lại có thể bổ nhào vào Lạc Thần Hi khiến anh ngã xuống! Đè anh dưới người! Còn… còn chạm mới với nhau, hơn nữa nguy hiểm nhất là: anh không mặc đồ, họ cứ “chồng” lên nhau với cái tư thế cực kỳ ám muội này. Thiên Nhã bừng tỉnh từ trong kinh hãi, muốn trở mình bò dậy nhưng lại bị hai cánh tay mạnh mẽ của anh kìm hãm thật chặt. Cố gắng, cố gắng, cố thêm chút nữa. “Này! Anh buông tôi ra!” Nắm đấm nhỏ nhắn đập vào vòm ngực rắn chắc với làn da màu lúa mì bóng loáng của anh.

“Cô dụ dỗ tôi, còn xấu xa tố cáo trước?” Lạc Thần Hi khoan khoái nằm ngửa trên sàn, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Thiên Nhã, bắt đầu giở trò lưu manh.

“Ai… ai câu dẫn anh chứ!” Thiên Nhã muốn thoát khỏi hai cánh tay của anh, bàn tay nhỏ nhắn khua loạn không cẩn thận chạm phải đùi của anh, nghĩ đến anh ở trần, trên đôi má trắng như tuyết chuyển đỏ đến nỗi trông như cua được nấu chín.

“Cô làm tôi ngã.” Lạc Thần Hi nở nụ cười đen tối quen thuộc, một bàn tay lớn bao phủ lên nơi tròn trịa của cô, ôm chặt lấy cô khiến cả hai áp sát vào nhau.

Một mùi ám muội tản ra tán loạn giữa hai người, hơi thở của anh chuyển sang nặng nề, đôi mắt mơ màng trở nên dịu dàng, anh nhìn cô chăm chú, cảm giác thân mật nơi da thịt vừa quen thuộc vừa khiến máu huyết của anh sôi sục, trên người cô dường như vĩnh viễn mang theo loại ma lực làm anh muốn dừng mà không thể.

Ánh mắt của anh chẳng khác nào đang ban thần chủ, Thiên Nhã giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc không vùng vẫy nữa, hô hấp theo tiết tấu của anh, để mặc cho anh “đảo khách thành chủ”, chủ động hôn môi cô, đầu tiên là hôn phớt, sau đó hai lưỡi đan vào nhau…

(*) Từ bị động chuyển sang chủ động.

Đột nhiên một đợt chuông cửa cắt ngang hành động của hai người. Ma chú đã bị đập vỡ, Thiên Nhã như bị sét đánh mà bừng tỉnh. Cô… cô hiện tại rốt cuộc đang làm cái gì thế này!?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.