Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 312: Hai người đàm phán


Bạn đang đọc Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá – Chương 312: Hai người đàm phán

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – “Vậy thì sao? Cô ta yêu Thần nhưng đời này cô ta không thể ở bên cạnh nó.

Cậu là một người tốt lại toàn tâm toàn ý với cô ta, có cơ hội đấy.” “Tại sao ông phải làm vậy? Thiên Nhã và Lạc Thần Hi yêu nhau như thế, vì sao?” Kha Tử Thích ngước mắt lên, hỏi.

Cụ Lạc cười âm hiểm: “Muốn biết? Chờ khi nào cậu theo đuổi được La Thiên Nhã thì tôi nói cho cậu biết.” “Để đạt được mục đích, ông lợi dụng Thiên Nhã để khiến tôi và Lạc Thần Hi trở mặt.” Kha Tử Thích nhìn thấu được suy nghĩ của cụ, lạnh lùng nói.

Cụ Lạc nhìn anh với ánh mắt không đồng tình: “Tôi cần người ngoài để đối phó với nó? Nó là cháu tôi, tôi3có thể nâng nó lên trời thì cũng có thể đẩy ngã nó xuống đất.

Huống hồ, giờ cậu có khả năng để đối địch với nó? Với tình trạng hiện tại của Tập đoàn Kha thị mà nói, Chủ tịch Kha, cậu không có tư cách để ra điều kiện với tôi.” Kha Tử Thích không lấy làm ngạc nhiên khi cụ biết được nguy cơ trong nội bộ Tập đoàn Kha thị.

Trước giờ anh chưa từng khinh thường năng lực của cụ Lạc.

Lạc Thần Dương biết, cụ Lạc cũng có khả năng biết.

Bí mật trong công ty không còn là bí mật nữa rồi.

“Tập đoàn Kha thị không sụp đổ hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của ông đâu.

“Cô ta có một người đàn ông luôn nghĩ cho mình như cậu2thì cần gì phải quay về bên Thần nữa? Lời của cậu, tôi sẽ cân nhắc.” “Ông Lạc, những gì tôi nói hẳn ông đã rõ, tôi không thể để Thiên Nhã tiếp tục đau khổ như vậy nữa.

Nếu ông vẫn muốn làm vậy thì tôi sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để khiến ông thỏa hiệp.” Cụ Lạc cười nhạt: “Vậy thì để xem cậu có bản lĩnh này không.” Kha Tử Thích khom người, rời khỏi nhà cũ nhà họ Lạc.


Cụ Lạc hung hăng dập điếu xì gà, hít sâu một hơi, thấp giọng mắng: “Đúng là một tên không biết điều!” Kha Tử Thích vừa lái xe ra khỏi nhà cũ nhà họ Lạc thì gặp Lạc Thần Dương.

Hai chiếc xe lướt qua nhau, Lạc Thần Dương hạ cửa sổ bên ghế3lái xuống, vẫy tay với anh, còn nháy mắt đầy nghịch ngợm hai cái, nở nụ cười mang ẩn ý sâu xa.

Kha Tử Thích không nhìn thẳng anh ta mà chỉ lướt qua, nhấn chân ga rời đi.

Hơn nữa, trên thương trường không có ai là bạn bè với nhau mãi mãi, cũng không có ai vĩnh viễn là kẻ địch.

Tôi theo Lạc Thần Hi không chừng còn có thể làm bạn, chỉ cần chúng tôi có cùng mục đích, chung kẻ thù.” Nhận được lời uy hiếp trắng trợn từ anh, ánh mắt cụ Lạc trở nên ấm trầm.

Cụ quan sát Kha Tử Thích mất một lúc mới nói: “Mọi việc sẽ không phát triển theo hướng mà cậu muốn đâu, Chủ tịch Kha.” Kha Tử Thích cười nhạo: “Mọi việc cũng không thuận9theo những gì ông muốn đâu, ông Lạc.” Cụ Lạc cười khan vài tiếng: “Được, vậy chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ thôi.

Điều hôm nay cậu muốn tôi giúp, tôi không thể bằng lòng nhưng có lẽ một ngày nào đó, khi chúng ta có cùng một mục đích, không chừng chúng ta có thể vui vẻ hợp tác đây.” Kha Tử Thích cười lạnh: “Hi vọng ông Lạc có thể nghiêm túc suy nghĩ những gì tôi nói ngày hôm nay.

Chỉ cần ông đáp ứng, tôi sẽ đứng về phía ông.” “Nếu tôi bằng lòng với cậu, khiến cậu và Lạc Thần Hi đối địch, lật đổ mà không từ thủ đoạn, làm những việc mà ít người có thể chấp nhận được, để La Thiên Nhã trở mặt thành thù với cậu, được3không?” Kha Tử Thích cười khổ: “Chỉ cần cô ấy vui, tôi đồng ý làm bất cứ thứ gì.”

Nếu ông vẫn muốn làm vậy thì tôi sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để khiến ông thỏa hiệp.” Cụ Lạc cười nhạt: “Vậy thì để xem cậu có bản lĩnh này không.” Kha Tử Thích khom người, rời khỏi nhà cũ nhà họ Lạc.

Cụ Lạc hung hăng dập điếu xì gà, hít sâu một hơi, thấp giọng mắng: “Đúng là một tên không biết điều!” Kha Tử Thích vừa lái xe ra khỏi nhà cũ nhà họ Lạc thì gặp Lạc Thần Dương.

Hai chiếc xe lướt qua nhau, Lạc Thần Dương hạ cửa sổ bên ghế lái xuống, vẫy tay với anh, còn nháy mắt đầy nghịch ngợm hai cái, nở nụ cười mang ẩn ý sâu xa.

Kha Tử Thích không nhìn thẳng anh ta mà chỉ lướt qua, nhấn chân ga rời đi.


Lạc Thần Dương nhìn đuôi xe của anh thông qua kính chiếu hậu: “Chậc, chắc là đã bị ông già kia chắc cho không chịu nổi.

Hừ, Kha Tử Thích, anh tưởng ai cũng có thể tới đàm phán với ông nội tôi? Chắc lần này tôi chạm phải rặng đá ngầm rồi.” “Ông nội, cháu tới thăm ông đây.” Lạc Thần Dương đút tay túi quần, bước vào nhà cũ nhà họ Lạc với dáng vẻ bất cần đời.

Cụ Lạc nghiêm mặt, hừ lạnh: “Không biết còn tưởng hai người có hẹn với nhau đấy, người trước vừa đi người sau đã tới.

Sao nào? Mục đích cháu tới đây cũng thế?” Người phụ nữ kia có gì tốt? Mê hoặc hai đứa cháu trai của cụ rồi lại khiến đầu óc Kha Tử Thích mê muội.

Lạc Thần Dương đứng sau cụ Lạc, đấm lưng cho cụ: “Đâu có, cháu tới đây bẩm báo với ông.” “Không cần cháu bẩm báo, cha cháu nói cho ông biết hết rồi.

Thần để cho một thằng nhóc tên Hàn Vũ Triết tới ngăn cha cháu đúng không? Hừ, đúng là không biết lượng sức mình.

Tên họ Hàn kia là người tài nhưng năng lực của cậu ta lớn cỡ nào?” Lạc Thần Dương nói: “Cha cháu báo cáo nhanh thật đấy.

Ngay cả cháu cũng không theo kịp tốc độ này.” “Nếu cháu rảnh rỗi thì làm chút chuyện nghiêm túc đi.

Cổ phần trong tay cha cháu bị Thần cướp hết rồi, trên tay ông cũng chỉ có hai mươi phần trăm cổ phần, còn kém rất nhiều so với Thần.

Nếu cháu muốn vững chân ở Tập đoàn Lạc Thần thì mau nghĩ cách để cướp lại số cổ phần trong tay Thần đi.” “Chậc, ông nội, sao lời này của ông cháu càng nghe càng thấy không đúng nhỉ? Chúng ta đều là người nhà họ Lạc, nhưng ông lại coi anh trai cháu như người ngoài, nỗ lực muốn cướp lại Tập đoàn Lạc Thần từ tay anh ấy.” “Phải cạnh tranh mới có thể sinh tồn.

Nếu muốn lên vị trí kia, lục đục hôn nhân, anh em tranh đấu là điều không thể tránh khỏi.


Thần Dương, những chuyện giờ ông đang làm đều là vì nhà họ Lạc.

Anh trai cháu là một con ngựa con, tuy nó được một tay ông nuôi nấng nhưng bản tính hoang dã của nó không thể kiềm chế được.

Sau khi quen La Thiên Nhã, ông càng ngày càng không thể khống chế được nó.

Vì một người phụ nữ mà làm phản với người lớn trong gia đình, một đứa cháu không nghe lời như thế, sao ông có thể để nó tiếp tục làm chủ nhân Tập đoàn Lạc Thần.

Cháu có nhớ ông nói gì không đấy?” Lạc Thần Dương chẹp miệng: “Ông nội đang nhắc cháu phải nghe lời ạ? Yên tâm đi, cháu rất nghe lời.” “Nếu cháu nghe lời thì đã không lén ông làm vài việc.” Chân mày Lạc Thần Dương khẽ giật một cái, nét mặt anh ta thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Anh ta cười khan: “Ông nội, cháu không giấu diếm gì ông cả, có trời đất làm chứng.” “Đừng tưởng ông không biết gì.

Lúc anh trai cháu tìm được La Thiên Nhã, là cháu đã thông báo cho Kha Tử Thích đúng không? Thằng nhóc này, tuy ông không có đôi mắt tinh tường nhưng có người nghe ngóng.

Suy đi tính lại, sao Kha Tử Thích có thể tìm tới đó? Trừ cháu ra, ông không tìm được ai phù hợp với điều kiện trên.” Lạc Thần Dương nhún vai, đầu hàng: “Được rồi, nếu ông nội đã đoán được thì cháu thừa nhận.” “Ông không biết cháu có tính toán gì trong chuyện này nhưng nếu cháu thừa cơ chia rẽ Thần và La Thiên Nhã để nhảy vào thì đó là hành động ngu xuẩn.” Cụ Lạc lạnh lùng nói.

“Ông nội, cháu đâu có nghĩ thế.

Cháu có tính toán gì cũng là để giúp cho ông mà.” Lạc Thần Dương ngừng động tác đấm lưng, ngồi xuống ghế sofa đối diện cụ, kêu oan.

Cụ Lạc nở nụ cười bán tín bán nghi: “Thật không?” Lạc Thần Dương vỗ đùi đảm bảo: “Đương nhiên ạ.

Vào lúc này mà La Thiên Nhã lại bỏ nhà ra đi là chuyện rất khó hiểu, vì vậy cháu đã nghĩ ngay tới ông.

Ngoại trừ ống, cháu không nghĩ ra ai có đủ năng lực để khiến cô ấy bỏ mặc người đàn ông mình yêu và hai đứa con trai, rời đi một mình.

Cho nên, khi nhận được thông báo anh trai đang tìm La Thiên Nhã, cháu đã giúp ông một tay để anh ấy không tìm được, để Kha Tử Thích tìm thấy trước.” “Thế sao cháu không nói cho ông biết? Chuyện anh cháu tìm được La Thiên Nhã, sao không nói cho ông biết?” Lạc Thần Dương cười đầy ẩn ý: “Như bây giờ rất tốt mà, sự việc phát triển theo hướng hiện giờ không hợp ý ông nội sao?” Cụ Lạc quan sát thật kỹ người cháu mình yêu thương nhất.


Trước đây, anh ta không làm việc đàng hoàng, đầu óc còn như một đứa trẻ nhưng giờ anh ta đã thật sự thay đổi, là vàng thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sáng.

Có điều, đứa cháu vàng này đã sáng tới mức làm cụ không thể nhìn thấu nổi.

“Dù làm cái gì cháu cũng phải nhớ là vì Tập đoàn Lạc Thần, biết chưa?” Cụ Lạc nhìn chằm chằm Lạc Thần Dương, ám chỉ.

Tim Lạc Thần Dương khẽ run lên, một phỏng đoán lướt qua trong đầu.

Nhưng nhìn ánh mắt bán tín bán nghi của cụ Lạc, anh ta cảm thấy chẳng qua là cụ đang nghi ngờ thôi, vì vậy anh ta ung dung nở nụ cười: “Vâng, tiểu nhân biết rồi.”

Tại biệt thự nhà họ Thiệu.

Kha Tử Thích nhận được cuộc gọi từ Thiệu Vĩnh Sang, mời anh tới nhà ăn.

Lúc anh tới, Karen trốn biệt trong phòng, mẹ Thiệu lên gọi mấy lần nhưng không ra.

Vì sự cố lần trước của Karen mà mẹ Thiệu giận lây sang cả Kha Tử Thích, nhưng nhà họ Thiệu và nhà họ Kha đã có quan hệ nhiều đời, hơn nữa mẹ Thiệu lại có quan hệ tốt với mẹ Kha nên chuyện qua đi bà cũng nguôi giận.

Ai bảo con gái bà thích Kha Tử Thích chứ? Thiệu Vĩnh Sang gọi anh sang đây không chỉ là để hàn huyên tâm sự nhưng cũng không hẳn là để bàn việc.

“Tử Thích, nghe nói gần đây cháu giấu một người phụ nữ tên La Thiên Nhã, đúng không?” Thiệu Vĩnh Sang thưởng thức trà, chậm rãi nói.

Kha Tử Thích lắc đầu, nói: “Cháu không giấu, cô ấy đang ở chỗ cháu.

Cậu, cô ấy không phải là vật phẩm.” Thiệu Vĩnh Sang đã dự đoán được Kha Tử Thích sẽ thẳng thắn thú nhận cũng như sửa lại chỗ sai trong lời ông.

Người phụ nữ này rất quan trọng với anh? Nhưng ông ta không có gì để mắng, chỉ đành ho khan, nhìn anh với ánh mắt u ám: “Cháu làm thế là trăm hại không một lợi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.