Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 310: Lạc thần hi vô lại


Bạn đang đọc Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá – Chương 310: Lạc thần hi vô lại

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Anh ôm cô xoay người thêm lần nữa, đè cô dưới thân.

Hơi thở bá đạo quen thuộc của anh ập tới.

Mặt La Thiên Nhã nóng lên, cô cố gắng hết sức để đẩy anh: “Anh đi ra.”

Lạc Thần Hi không những không buông ra mà còn ôm cô chặt hơn, không cho cô có cơ hội chạy trốn nữa.

La Thiên Nhã cố gắng vùng vẫy nhưng cả người đã bị anh giữ chặt, không thể động đậy.

Anh bá đạo tiến quân thần tốc, mạnh mẽ chiếm lấy sự ngọt ngào của cô.

“Ừm, ưm!” La Thiên Nhã bị anh hôn tới choáng váng, cả người mềm nhũn ra, ngay cả sức để giãy dụa cũng không còn nữa.

Lạc Thần Hi càng hôn càng mãnh liệt, tựa như muốn trút hết nỗi nhớ vào nụ hôn này.

La Thiên Nhã bị anh3hôn đến không thở nổi, đôi tay trắng nõn đập vào lưng anh.

Anh cúi đầu, khoang mũi tràn ngập mùi hương thuộc về cô, cái hương thơm làm cho anh say mê.

Ánh mắt anh trở nên dịu dàng như nước, ngọt ngào như mật.

Anh nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt cô, cảm xúc nhớ thương này làm cho cả người anh như có dòng điện vọt qua, vô cùng mạnh mẽ.

“Em có biết là anh rất nhớ em không?” Anh thấp giọng nỉ non.

La Thiên Nhã cảm thấy toàn thân mình đã trở nên tê dại, bản thân cực kỳ khát khao muốn có được hơi thở nóng bỏng của anh.

Ở bên anh, tim cô đập thình thịch.

Nhưng, lý trí nói cho cô biết cô không thể như thế.


Cô không thể tiếp tục dây dưa với anh.

Cô2mạnh tay đẩy anh ra: “Không biết, bỏ ra.” Lạc Thần Hi không để ý tới sự kháng cự của cô.

Giây tiếp theo, bờ môi mỏng hơi lạnh của anh dán lên đôi môi anh đào của cổ, nhắm mắt lại, say sưa hưởng thụ sự ngọt ngào từ đôi môi mềm mại.

Anh bá đạo tiến quân thần tốc, mạnh mẽ chiếm lấy sự ngọt ngào của cô.

“Ừm, ưm!” La Thiên Nhã bị anh hôn tới choáng váng, cả người mềm nhũn ra, ngay cả sức để giãy dụa cũng không còn nữa.

Lạc Thần Hi càng hôn càng mãnh liệt, tựa như muốn trút hết nỗi nhớ vào nụ hôn này.

La Thiên Nhã bị anh hôn đến không thở nổi, đôi tay trắng nõn đập vào lưng anh.

Vào lúc anh đang thể hiện tình yêu và nỗi nhớ mãnh liệt của3mình, tim La Thiên Nhã cũng dịu đi.

Ánh mắt giãy dụa, xoắn xuýt dần dần chuyển sang mơ màng.

Ý thức mơ hồ, động tác tay ngừng lại.

Cô dùng sức ôm anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn.

Cơ thể Lạc Thần Hi khựng lại.

Thay đổi của cô làm lòng anh vui sướng.

Ánh mắt anh ánh lên ý cười dịu dàng, động tác hôn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hai người nhắm mắt, hưởng thụ nụ hôn sau nhiều ngày không gặp.

Mãi cho tới khi bàn tay anh muốn cởi bỏ lớp phòng bị trên người cô, cô mới giật mình nhớ tới lời căn dặn của cụ Lạc, lời cha nói.

Tất cả thoáng hiện lên trong đầu cố.


Đột nhiên, La Thiên Nhã mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ham muốn của anh.

Cô làm gì thế này? Điên rồi sao? Không9được, cô không thể thế này! Mạnh tay đẩy một cái, cô thành công đẩy được anh ra.

Lạc Thần Hi bị đầy bất ngờ nên cả người ngã trên mặt đất, La Thiên Nhã mượn cơ hội chạy trốn, lùi hẳn tới chỗ sofa.

“Anh cút! Anh cút đi!” Thấy anh ngã trên đất, La Thiên Nhã chỉ tay ra ngoài cửa lớn.

Thiếu chút nữa là cô đã phạm sai lầm rồi.

Tại sao cô lại không khống chế được bản thân? Lạc Thần Hi chật vật bò dậy từ dưới đất, nhìn cô với ánh mắt thất vọng và cô đơn: “Sao em không chịu thừa nhận là mình còn yêu anh? Em nghĩ em có thể lừa dối được tình cảm của mình sao? Rõ ràng là giờ em đang giả vờ.” “Không phải! Là anh, là anh quyến rũ em!”3La Thiên Nhã oán hận hét lớn lên.

Dáng vẻ ngốc nghếch hiện giờ của La Thiên Nhã làm anh nhớ tới lúc anh mới quen cô.

Anh luôn cưỡng ép, trêu chọc cho tới khi khuôn mặt La Thiên Nhã đỏ ửng lên, tay chân luống cuống rồi mắng anh.

Anh liếc nhìn ngực cô, cổ áo hơi trễ xuống do vừa nãy “chiến đấu kịch liệt”, nở nụ cười tà mị: “Bây giờ là em quyến rũ anh.” La Thiên Nhã nhìn xuống theo ánh mắt anh, phát hiện mình bị nhìn thấy hết thì vội vàng che ngực lại, mắng: “Cái tên khốn nhà anh! Lưu manh!” Lạc Thần Hi bày ra dáng vẻ rất vô tội: “Anh lưu manh sao? Chồng nhìn vợ là điều hiển nhiên mà.” Anh cười, muốn đến gần cô.

“Không được tới đây!” La Thiên Nhã lớn tiếng quát anh.

Lạc Thần Hi dừng bước chân, mím môi: “Thiên Nhã, rốt cuộc em muốn thế nào?” Làm thế nào em mới bằng lòng quay về nhà với anh? “Lạc Thần Hi, câu này phải để em hỏi anh mới đúng.

Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Xin anh đấy, đừng quay lại đây nữa được không? Cô đau khổ lắm rồi, hãy buông tha cho cô đi.

Như vậy mới tốt cho tất cả mọi người.

Lạc Thần Hi cười như không, dường như anh vừa nghe được một câu chuyện cười: “Anh muốn thể nào em còn không biết sao? Nơi đây không phải nhà em, em cứ ngốc ở đây làm gì? Dù em có nỗi khổ tâm hay bất cứ lý do nào khác em cũng chỉ có thể đứng bên cạnh anh thôi.

Người của anh, chỉ có thể đứng trong địa bàn của anh mà ngây người.” Lạc Thần Hi nói cực kỳ phách lối, giọng nói bá đạo nhưng ngập tràn yêu thương.

Nơi ở của anh là nhà của em, ngược lại, nơi có em chính là nhà anh.


La Thiên Nhã, đời này nhất định chúng ta phải ở bên nhau.

Không có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể chia rẽ chúng ta.

Câu nói của anh làm cho tim La Thiên Nhã dịu đi.

Nơi có anh mới là chỗ để cho em ngẩn ngơ? Em cũng muốn thể lắm chứ.

Nhưng, ý trời trêu ngươi.

“Lạc Thần Hi, anh có biết vì sao em rời khỏi anh không?” “Vì sao?” Anh cũng muốn biết vì sao.

“Anh bá đạo, ngang ngược, vô lý, luôn tự cho mình là đúng, kiêu ngạo không ai bì nổi, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của người khác.

Anh tưởng anh hiểu em lắm sao? Tại sao anh lại yêu em? Chẳng qua em chỉ là món đồ chơi làm ảnh cáo hứng trong chốc lát thôi.” La Thiên Nhã nói lời trải lương tâm.

Đây là thứ tuyệt tình nhất, có lực sát thương cao nhất mà cô có thể nghĩ ra.

Ánh mắt Lạc Thần Hi dần trở nên buồn bã, nỗi nghi ngờ và thất vọng dâng lên.

Anh cười khổ: “Đừng giả vờ, em không giả vờ được đâu.” “Đúng thế, là tối giả vờ, là tối giả vờ yêu anh đẩy, giả vờ chịu đựng được hết sự vô lý và ngang ngược của anh.

Hôm trốn đi, tôi đã nghĩ kỹ rồi.

Tại sao tôi phải ở bên cạnh anh cả đời này? Tính tình anh vui buồn thất thường, gần vua như gần hổ, tôi làm sao biết được liệu một ngày nào đó anh tức giận lên có lối tôi ra hành hạ như một con rối không.

Ngày nào tôi cũng lo lắng hãi hùng, gượng cười vượt qua.

Anh có biết mấy chuyện này không? Anh nghĩ tôi yêu anh, muốn ở lại bên cạnh anh nhưng anh có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Tôi là con người, không phải vật trang trí.

Là người, ai lại nguyện ý ở bên cạnh một người có tính cách vui buồn thất thường, kỳ quái chứ?” La Thiên Nhã nói một hơi thật dài.

Đây đúng là những gì cô từng dùng để đánh giá Lạc Thần Hi, nhưng đó là từ rất lâu về trước rồi.

Đó là khi cô mới đặt chân vào Tập đoàn Lạc Thần, ngày nào cũng sống trong những lời mắng nhiếc của anh

Nghe cô tố khổ, Lạc Thần Hi lắc đầu, không dám tin: “Không phải, đây không phải là suy nghĩ thật của em.

Em lừa anh, đúng không? Thiên Nhã, em biết anh ghét nhất là cái gì mà.


Cái anh ghét nhất là người khác lừa dối, phản bội anh.

Giờ thì em làm cả hai cái rồi.” “Đúng thế, tôi lừa anh, cũng tự lừa bản thân mình luôn.

Vì hai bảo bối nhỏ, tôi từng nghĩ tới việc sẽ ngây người bên cạnh anh cả đời nhưng tôi không làm được.

Xin lỗi.” “A…” La Thiên Nhã vừa dứt lời, Lạc Thần Hi đã tức giận chạy nhanh tới chỗ ghế sofa.

Giữa lúc đó, La Thiên Nhã có kêu lên một tiếng đẩy sợ hãi nhưng không kịp đợi cô lấy lại tinh thần anh đã đi tới trước mặt, bóp cổ cô.

“Anh muốn làm gì? Giết tôi? Anh là hung thủ giết người.” La Thiên Nhã nghiến răng nhìn chằm chằm anh, lạnh lùng hỏi.

Con ngươi Lạc Thần Hi mở to, không tin là La Thiên Nhã có thể nói ra lời như vậy.

Hung thủ giết người? Trong mắt cô, anh giống hung thủ giết người? Sao lại thế? “Anh dùng thêm lực đi, như thế thì anh sẽ không còn cách nào để xúc phạm tội nữa.” La Thiên Nhã nhẫn tâm buông lời khiêu khích.

Con ngươi sâu thẳm của anh lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Tuy là bóp cổ nhưng anh không hề có ý muốn làm tổn thương cô.

Không ngờ, cô lại buông lời như vậy, nó giống như một con dao găm đâm sâu vào tim anh, đau nhói.

“Em thật sự cho rằng, anh sẽ giết em?” Vấn đề này thật buồn cười.

Nó quá buồn cười! La Thiên Nhã cười nhạt: “Chẳng lẽ không phải? Người biết hô mưa gọi gió như anh, có gì mà không làm được.” Bàn tay Lạc Thần Hi đang đặt trên cổ cô không tự chủ được mà dùng thêm sức.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nói anh là hung thủ giết người.

Vào lần trước, khi cha cô mất tích cô cũng từng nói vậy.

Giờ đây cô nhắc lại là có ý gì? Lẽ nào đây là lý do chết tiệt trong miệng cô? Người phụ nữ đáng chết này! Đúng lúc này, cửa mở ra.

Kha Tử Thích thấy xe Lạc Thần Hi đỗ bên ngoài căn biệt thự thì vội vã chạy vào, vừa vào cửa lập tức bắt gặp cảnh tượng này.

Anh vội vã hét lên: “Mau buông cô ấy ra!” Vừa nói anh vừa xông vào giữa hai người, đẩy Lạc Thần Hi ra, đứng chắn trước mặt La Thiên Nhã, che chở cho cô.

Lạc Thần Hi bị Kha Tử Thích đẩy mạnh nên lùi về sau mấy bước, buông tay trên cổ La Thiên Nhã ra.

Lời La Thiên Nhã nói vẫn còn văng vẳng bên tai anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.