Bạn đang đọc Cưng Chiều Chàng Ngốc – Chương 7
Người áo đen lại giật mình, giữ chặt góc áo : “Không cần… tôi tự làm được…”
-“Anh tự làm thì làm sao có thể nhanh và tốt bằng tôi, cởi áo nhanh đi!”
-“Nhưng… nơi này cô chắc chắn sẽ sợ…”
-“Anh chảy máu hoài như vầy tôi mới sợ đó! Không cởi thì tôi cởi cho anh, tại sao lại dài dòng như đàn bà vậy!?”
Miệng nói tay nhỏ nhanh nhẹn cởi nút áo sơ mi đen, áo vừa được kéo ra khỏi đôi vai lớn, Hạ Lam bàng hoàng khựng lại động tác, cả vai ngực và bụng hắn đều đầy rẫy những vết sẹo dài ngắn, lớn nhỏ chồng chéo lên nhau nhìn có chút đáng sợ, nhưng nhiều hơn hết lại tạo cho người nhìn cảm giác xót xa.
Chớp chớp mắt, Hạ Lam nhanh chóng gạt bỏ đi những ý nghĩ dư thừa, tập trung vào vết cắt khá dài trên ngực, tiếp tục xử lý rồi băng kín vết thương lại.
-“Xin lỗi đã làm anh bị thương nặng như vậy… đau lắm phải không?”
Người đàn ông không đáp lại, cứ mãi thơ thẩn nhìn đến khuôn mặt khả ái đang ân cần lo lắng cho mình.
-“Anh có sao không?”
-“…Hh…hả!? Cô nói gì!?”
-“Tôi hỏi anh có đau lắm không?”
Hắn ngờ nghệch lắc đầu, mơ màng phát biểu : “Không đau!”
-“Cắt sâu như vậy sao lại không đau, ăn xong anh phải uống thuốc giảm đau có biết không!?”
Hắn lại tiếp tục ngẩn người thật lâu, sau đó do dự đặt câu hỏi: “Nhìn tôi như vầy… cô… cô không sợ sao?”
Hạ Lam tạm dừng việc dọn dẹp dụng cụ y tế : “Ý anh là vết thương mới hay là những vết sẹo kia?”
-“Là… vết sẹo.”
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai bóng đen giữa nón và khẩu trang, thật thà khẳng định: “Tôi lo sợ cái vết thương đang chảy máu của anh kia kìa! Còn mấy cái sẹo có gây thương tổn gì đến ai đâu mà phải sợ!”
Hai hố đen bỗng chốc trở nên long lanh, thinh lặng một chút hắn lại hỏi tiếp: “Cô… không thắc mắc gì về những vết sẹo của tôi sao?”
-“Tôi có chứ! Nhưng tôi hỏi anh sẽ nói sao?”
-“Tôi sẽ nói nếu cô thật sự muốn biết!”
Hạ Lam ngờ vực nhìn người đàn ông vài giây rồi lại hồn nhiên đáp: “Vậy để sau đi! Bây giờ để tôi lấy áo cho anh mặc, đang bị thương rất dễ cảm lạnh.”
Dứt lời, cô chạy nhanh ra ngoài tìm kiếm tủ quần áo, vừa mở ra cô lại thêm một màn kinh ngạc… cả tủ quần áo hết thảy đều là màu đen! Thôi mặc kệ hắn tâm thần mà! Với nhanh cái áo sơ mi, cô chạy về vị trí cũ, nhẹ nhàng mặc ống tay áo dài vào cánh tay bị thương trước, xắn cao tay áo lên, cẩn thận dặn dò: “Anh nên xắn tay áo bên này lên để không động vào vết thương.”
Hạ Lam gặp chút khó khăn, kéo kéo ống tay áo còn lại, hình như nó vướng gì đó phía sau thì phải, cô leo lên giường chồm ra sau lưng hắn để kiểm tra. Đôi mắt đẹp một lần nữa ánh lên sự kinh hoàng, cô nhìn chằm chằm vào những vết sẹo lớn nhỏ, dài ngắn chằng chịt chất chồng lên nhau, đột nhiên cảm thấy có một chút đau lòng, dường như không phải một chút mà cô đau lòng đến mức hai mắt đã bắt đầu ngấn lệ.
Hạ Lam bất tri bất giác đưa tay chạm lên vô vàn vết tích đau thương, tim cô bỗng nhói lên, tại sao… tại sao ai lại có thể tàn nhẫn như vậy? Người đàn ông này rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần đau đớn như thế này? Chỉ tưởng tượng đến thôi cô cũng thấy thật hãi hùng.
-“Cô… đang sợ sao?”
Quẹt nhanh hai ngấn nước trên mắt, cô tiếp tục kéo áo mặc vào cho hắn.
-“Anh… thật sự sẽ kể cho tôi nghe về anh sao?”
-“Phải! Nhưng tôi chắc chắn cô sẽ sợ.”
Hạ Lam bước xuống giường, chầm chậm cài từng nút áo, nhẹ giọng thì thầm: “Có phải trên mặt anh… cũng giống như vậy… nên anh mới…”
-“Phải!”
Tim lại âm thầm co thắt, nhẹ nhàng thắp lên một nỗi đau mà cô cũng không thể giải thích được nó xuất phát từ đâu.
-“Anh… không cần che nữa… tôi không sợ! Ở đây chỉ có tôi và anh… nên cứ bỏ những thứ đó ra để thoải mái hơn.”
Người đàn ông không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn cô gái.
Hạ Lam làm liều đưa tay chầm chậm tháo chiếc khẩu màu đen, nửa gương mặt nam tính dần xuất hiện, cô loáng thoáng nhìn thấy một vết sẹo dài trên má, nhìn kỹ hơn một chút cũng không còn gì, cô ngỡ ngàng buột miệng kêu lên: “Chỉ có một vết nhỏ như vậy mà anh lại che sao?”
-“Nó… kéo dài lên đến trán!”
Hạ Lam quên mất phải xin chủ nhân một tiếng, cô cứ như vậy cởi chiếc nón đen xuống, mái tóc dài bù xù cũng theo đó mà bung ra táng loạn, xém chút đã làm cho cô hết hồn kêu ba gọi má.