Đọc truyện Cưng Chiều Ba Ba Của Bảo Bảo – Chương 20: Điểm Tâm
Dạ Thần từ chỗ Hạo Nhiên đi ra liền trèo lên xe.
Hắn tựa lưng vào ghế.
Nhắm mắt lại thở dài.
Đường Tiểu Minh hỏi:
__ Cậu chủ ! Hiện giờ anh muốn đi đâu?
Mặc Dạ thần mắt cũng không mở cất lời
__ Đến công ty!
Hắn liền nhanh chóng bẻ lái đến công ty.
Hôm nay cậu chủ có tâm sự.
Hắn tốt hơn hết vẫn là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Hỏi nhiều tiền lương tháng này coi như đi tong.
\*
Mọi người thấy Sếp tổng hôm nay đi làm muộn thì không khỏi xì xào bàn tán.
Mặc Dạ Thần không thèm quan tâm họ bàn tán.
Hắn hôm nay không có tâm trạng chỉnh người.
Cho bọn họ tiêu dao vài ngày vậy.
Đóng cửa phòng lại hắn liền đi đến sopha ngồi xuống nhíu mày đăm chiêu.
Một tuần nay Hắn đều điên cuồng tra mạng.
Có rất nhiều cách để theo đuổi một người chưa có tình cảm với mình.
Hắn thấy trong đó việc tặng hoa có vẻ thích hợp nhất.
Vậy mà hôm nay hắn hành động lại bị từ chối.
Hắn ôm đầu phiền não.
Hắn cũng đã tra mạng việc đàn ông mang thai sẽ như thế nào….! Hắn khi ấy đọc mà phát hoảng.
Đàn ông mang thai rất khó khăn.
Nôn nghén nặng hơn cả khi phụ nữ mang thai.
Hôm nay hắn gặp cậu thấy cậu cũng sút thịt rồi.
Mặc dù nhìn vào thì cũng không thấy cậu khác trước bao nhiêu nhưng hắn để ý cậu như vậy sao lại không nhận ra hai gò má cậu đã hóp lại rồi.
Có lẽ là không thể ăn được nên mới trở nên gầy đi.
Cậu có ổn không? Cứ tiếp tục tình trạng như vậy đến ngày em ấy sinh thì sẽ ra sao.
Hắn biết việc sinh con cũng nguy hiểm không kém.
Đàn ông căn bản không thể sinh thường vậy nên phải mổ đẻ.
Nghĩ tới Hạo Nhiên nằm trên bàn mổ thập tử nhất sinh.
Ngay lúc này đây hắn cảm thấy mình thật vô dụng.
Cậu khổ sở mang thai con của hắn như vậy mà hắn là bố dứa trẻ lại chẳng làm gì cả.
Ngay cả việc chăm sóc cậu hắn cũng không làm được.
Nếu như em ấy có mệnh hệ gì thì hắn biết phải làm sao đây?
Mặc Dạ Thần hắn yêu Nhiên Nhiên.
Hắn đâu thể thiếu cậu trong tương lai sau này.
Ngay cả hiện tại cũng vậy.
Hắn không có lúc nào là không nhớ cậu không lo lắng cho cậu.
Hắn nhất định phải chăm sóc cậu và ở bên cạnh cậu ngay lúc này.
Nếu cách này đã không dùng được vậy thì dùng cách khác.
Mặc Dạ Thần hắn chỉ vì một chút khó khăn mà từ bỏ sao? Không bao giờ có chuyện hắn không làm được.
Chỉ là bản thân hắn có muốn hay không thôi.
Hắn phải hành động ngay lúc này.
Mặc Dạ Thần lấy lại tinh thần nhấc điện thoại gọi cho lái xe Đường Tiểu Minh:
__ Cậu có biết chỗ nào có điểm tâm tốt nhất cho phụ nữ mang thai không?
__…………
__ Vậy cậu đến đó mua năm loại điểm tâm rồi đem đến chỗ vừa nãy.
__Đưa cho người tên là Trương Hạo Nhiên !
__ Cậu ấy có hỏi thì cậu nhớ là đừng nói tôi đưa! Cậu nghe rõ chưa?
__……..
__ Tốt!
Hắn ngắt kết nối với Đường Tiểu Minh.
Hiện giờ hắn phải từ từ đả động tâm của bảo bối Nhiên Nhiên.
Hắn tưởng tượng đến một ngày cậu và hắn sống chung dưới một mái nhà, bảo bảo cũng ra đời.
Một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau.
Tâm trạng hắn liền không khỏi tốt lên.
Cầm bút lên bắt đầu công việc.
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Đường Tiểu Minh sau khi nghe cậu chủ phân phó không không khỏi nghi hoặc.
Mua điểm tâm dành cho phụ nữ có thai.
Chuyện này không có gì khó khăn đối với hắn.
Gia đình hắn có chị dâu cũng đang mang thai .
Ngày thường hắn thường hay bị anh trai bắt làm cu li đi mua đồ ăn này nọ cho chị dâu.
Hắn thuộc nằm lòng các loại điểm tâm rồi.
Nhưng mà tại sao cậu chủ lại kêu hắn đưa điểm tâm cho cậu con trai.
Trọng điểm chính là điểm tâm tốt cho phụ nữ mang thai.
Lúc này trong đầu hắn không khỏi tưởng tượng ra câu chuyện cẩu huyết.
“” Cậu chủ làm người ta có thai.
Hiện giờ phụ nữ đó đang mang thai.
Người phụ nữ đó không môn đăng hộ đối với cậu chủ.
Gia đình cậu chủ không cho phép lấy.
Cậu chủ phải nuôi tình nhân ở bên ngoài.
OMG!!! “
Nhưng mà nếu y như mình nghĩ thì lại sai sai.
Cậu chủ bảo hắn đưa điểm tâm cho cậu con trai tên Trương Hạo Nhiên.Đàn ông con trai ai lại ăn điểm tâm dành cho phụ nữ có thai.
Chẳng lẽ người phụ nữ đó là chị gái hoặc em gái của cậu ta……..
Bỏ đi.
Quan tâm làm gì? Hắn chỉ cần làm theo cậu chủ sắp xếp là tốt rồi.
\\*
Đường Tiểu Minh tay xách hộp điểm tâm đẩy cửa bước vào trong quán.
Hắn không biết người con trai tên Trương Hạo Nhiên là ai.
Trước mắt hắn thấy có người đang đứng trước quầy liền tiến lên hỏi:
__ Cho hỏi cậu có phải là Trương Hạo Nhiên không?
Lý Tiểu Húc đang đứng ở quầy thanh toán.
Cậu nghe thấy người này hỏi vậy liền đáp:
__ Tôi không phải ! Người anh tìm vừa đi ra ngoài rồi! Anh tìm cậu ấy có chuyện gì có thể nói với tôi tôi sẽ truyền đạt lại cho cậu ấy biết.
Đường Tiểu Minh cười cười:
__ Cũng không có chuyện gì cho tát! Chỉ là có người nhờ tôi đưa chút điểm tâm đưa cho cậu ấy!
Hạo Nhiên làm gì còn có ai đưa đồ cho cậu.
Cậu mợ, chú thím của cậu ấy đều bỏ lại cậu không quan tâm sống ở thành phố khác kìa.
Năm đó cha mẹ Hạo Nhiên mất sau vụ tai nạn xe.
Số tiền bảo hiểm, tiền bồi thường kia còn không phải bị bọn họ nuốt hơn phân nửa sao.
Từ đó, Hạo Nhiên đáng thương của cậu làm gì có người thân ngoài cậu và bà nội ra.
Bà nội cậu cũng đã mất Hạo Nhiên chỉ còn mỗi cậu là bạn thân bên cạnh.
Hiện giờ có người có lòng tốt đưa điểm tâm như vậy sao? Người trong miệng hắn nói rốt cuộc sẽ là ai.
Càng nghĩ càng thấy vớ vẩn.
Cậu phải đuổi người này đi.
Cậu định lên tiếng nhưng Đường Tiểu Minh nhanh chóng cướp lời.
Đường Tiểu Minh làm tài xế cậu chủ đã 5 năm làm sao không biết nhìn mặt chứ.
Cậu nhóc này rõ ràng muốn đuổi hắn đi.
Nếu hắn đi rồi thì điểm tâm còn có cửa ở lại sao.
Hắn còn không bị cậu chủ chỉnh chết sao! Tiền lương tháng này coi như hết.
__ Tôi để điểm tâm trên bàn nhé! Tôi còn có việc gấp phải đi rồi!
__ Cậu ấy có quay trở lại thì nhờ cậu đưa giúp tôi!
__ Tôi xin phép đi trước!
Nói rồi tay lanh lẹ đặt hộp điểm tâm lên bàn.
Xoay người chân như bôi mỡ đi ra khỏi cửa mất hút.
Người kia đi mất rồi để lại Tiểu Húc trơ trọi đứng đó không kịp phản ứng chỉ biết ngẩn ngơ nhìn hộp điểm tâm tinh xảo kia.