Bạn đang đọc Cưng Chiều Anh Nhất – Chương 71
Thấy cảnh tượng như vậy, không chỉ riêng ông nội Quý há hốc mồm, ngay cả Quý Yến biết rõ thiên phú của Nặc Nặc cũng rất ngạc nhiên, tuy rằng anh biết con bé có tài lắp ráp xuất chúng, nhưng không nghĩ rằng chỉ trong một phút ngắn ngủi mà Nặc Nặc có thể lắp xong khẩu súng xa lạ và phức tạp này, phải biết rằng ngay cả những người lính trong quân đội cũng phải mất một khoảng thời gian dài để học cách lắp ráp, có người thậm chí học mấy năm tốc độ vẫn còn kém xa so với Nặc Nặc.
Bởi vậy có thể thấy Nặc Nặc có thiên phú khủng bố đến cỡ nào…
Là người chứng kiến cả quá trình, Tôn Nghị nghẹn họng trân trối nhìn Quý Yến, “Con bé nhà cậu… nó….” Nhất thời Tôn Nghị không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả Nặc Nặc, anh ta chỉ biết, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tưởng tưởng một đứa trẻ có thể làm được như vậy, đây là yêu quái chỉ xuất hiện trong phim truyền hình mà thôi.
Khóe miệng Quý Yến giật nhẹ.
Tuy ông nội Quý không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Nặc Nặc bỗng nhiên thâm thúy, một lúc sau, ông tháo khẩu súng trên tay Nặc Nặc ra với một cách hoàn toàn khác, cũng không làm mẫu, đẩy đống linh kiện đến trước mặt Nặc Nặc, “Cô bé, lắp lại cho ông xem.”
Nặc Nặc không hiểu chớp mắt, nghe lời duỗi tay cầm lấy một khối nhìn một lúc, sau đó bắt đầu lắp ráp từng cái một, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tốc độ tay ngày càng nhanh, từng thứ từng thứ một, cơ bản là không có nghỉ tay hay lắp sai, cứ như vậy một khẩu súng phức tạp được Nặc Nặc lắp lại trong một phút.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy âm thanh của kim rơi, mọi người nhìn cô gái nhỏ mềm mại ngồi trên ghế, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp khó nói nên lời.
Nặc Nặc thấy mọi người nhìn mình, hơi mờ mịt, không biết mình đã làm gì, lo lắng duỗi tay giữ chặt tay áo của Quý Tiểu Trạc.
Quý Tiểu Trạc nắm lấy tay cô bé, một tay khác trấn an vỗ vỗ, nghi ngờ nhìn mọi người: “Sao mọi người lại nhìn Nặc Nặc như vậy ạ? Bộ có gì không đúng sao??”
Ông nội Quý bật cười, chắp tay ra sau lưng: “Không có gì, chỉ là ông chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ thông minh như Nặc Nặc thôi.”
Quý Tiểu Trạc nghe xong thì không phục, cậu nhóc chu miệng, vươn ngón trỏ chỉ về phía mình, “Sao lại chưa thấy qua, con không phải sao ạ?”
Mọi người bị cậu nhóc chọc cười, ông nội Quý vỗ đầu cậu nhóc nói: “Làm người phải biết khiêm tốn!”
Nhưng đến lượt Nặc Nặc, giọng của ông lại hòa ái hơn, “Cô bé Nặc, có muốn chơi cái khác nữa không? Trong nhà ông cố có rất nhiều.”
Mắt Nặc Nặc sáng rực lên, trong mắt hiện lên vô vàn khát vọng, mím môi ngượng ngùng gật đầu, “Muốn ạ.”
Ông nội Quý xoay người nói với cảnh vệ Viên: “Cháu về nhà vào thư phòng của ta mang mấy cái đó đến đây cho Nặc Nặc chơi.”
Cảnh vệ Viên kính lễ, không trì hoãn xoay người về lấy, thật ra cậu ta cũng muốn được nhìn thấy trình độ của cô gái nhỏ này thần kỳ như thế nào.
Nặc Nặc nghe hiểu lời ông nội nói, biết ông ấy muốn mang tất cả những món tốt đến cho cô bé chơi, ánh mắt cảm động nhìn ông ấy, ông cố tốt quá, không chê cô bé nghịch ngợm, còn cho cô bé rất nhiều đồ chơi, nếu như ông ấy là ông cố của cô bé thì tốt biết bao nhiêu.
Bây giờ cô gái nhỏ được Quý Tiểu Trạc dạy nên đã cởi mở hơn, muốn cảm ơn ai đó phải hôn người ta một cái, vì thế cô bé đi đến bên cạnh ông nội Quý, túm nhẹ ống quần của ông, dùng sức kéo ông ấy xuống hôn ‘Bẹp’ một cái lên má, sau đó nhẹ nhàng nói cảm ơn, “Con cảm ơn ông ạ.”
Mùi sữa xông vào mũi, giọng nói ngọt ngào khiến người ta nghe vào mềm tan, tuy ông nội Quý sống trong quân đội đã nhiều năm nhưng trái tim cũng bị cô gái nhỏ sưởi ấm, nhịn không được bế cô lên xoay vòng, “Không cần cảm ơn, này có gì mà cảm ơn chứ, sau này cứ như Tiểu Trạc không cần khách sáo với ông cố.”
Quý Tiểu Trạc nói vào, “Đúng đó, không cần khách sáo, ông cố khác với ba và mẹ kế của cậu, cậu muốn chơi cái gì cũng không cần sợ, chơi hỏng cũng không sao.”
“Tiểu Tạc nói đúng, sau này muốn chơi cái gì cứ nói với ông cố, cái nào hỏng cứ mua lại là được.”
Nặc Nặc chôn khuôn mặt nhỏ trên vai ông nội Quý cười trộm, cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc, nếu như cô bé là con của chú và dì thì tốt quá.
Có ông nội Quý bảo đảm, Nặc Nặc không còn sợ hãi nữa, lúc sau cảnh vệ Viên mang đồ trở về, cô bé không kìm được lòng háo hức, nhanh chóng hủy đi linh kiện rồi lắp ráp lại.
Cô bé đang đắm chìm trong trong thế giới của mình cho nên giờ phút này cảm thấy rất hạnh phúc.
Ông nội Quý chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng nhìn Nặc Nặc nhanh chóng hoàn thành những thứ mà chỉ có lính bắn tỉa chuyên nghiệp mới có thể lắp ráp, ánh mắt ông ấy xuất hiện ngọn lửa đang cháy, nhìn thấy Hoa Quốc tương lai tràn đầy hy vọng trên người cô bé.
Tuổi trẻ tài cao ắt đất nước sẽ giàu mạnh, có một đứa trẻ như cô bé Nặc, ai nói tương lai Hoa Quốc sẽ thua kém các nước khác?
Chờ đến khi Nặc Nặc lắp xong, ông nội Quý cũng không nói gì, chỉ bảo Đường Đường và cảnh vệ Viên dẫn hai đứa nhỏ xuống dưới mua chút đồ ăn ngon.
Tôn Nghị nhìn ra ông lão có chuyện muốn nói, cũng thức thời ra ngoài phơi nắng, trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu.
LÚc này đây, ông nội Quý mới chủ động nói chuyện với Quý Yến một cách bình tĩnh, “Thiên phú của của cô bé đó không phình thường.”
“Con bé là đứa trẻ giỏi nhất mà cháu từng gặp.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong mắt ông nội Quý hiện lên ta tự hào, nhẹ giọng thủ thỉ: “Đất nước chúng ta luôn thiếu những nhân tài hàng đầu trong quân đội, nếu con bé Nặc tiếp tục có những bước đột phá ở phương diện này thì….”
Ý tứ của ông nội đương nhiên Quý Yến hiểu, nhưng anh lại lắc đầu, “Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của chúng ta, sau này có muốn phát triển hay không cũng là quyền của con bé, nếu con bé vui thì tốt, thiên phú của con bé không phải là thứ để chúng ta lợi dụng đạt được mục đích nào đó.”
Lời này khiến ông nội Quý ngẩn ra, một lúc sau cười khổ: “Đúng vậy, ông suy nghĩ nhiều rồi, con bé phải thích thì mới được, ai cũng không thể sắp xếp cuộc sống của con bé, chúng ta chỉ hỗ trợ khi con bé cần mà thôi.”
Quý Yến nghe vậy khóe miệng nhếch lên, “Giống như lúc trước ông đối với cháu vậy, chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống của cháu, chỉ cần cháu muốn là được.”
Ông nội Quý bị lời ‘thổ lộ’ này khiến cho không tự nhiên, nghiêm mặt nói sang chuyện khác, “Cháu cũng không nói với ông, chuyện của cô bé Nặc cháu định giải quyết như thế nào? Chuyện này phải bảo nhà kia cho con bé một công đạo, tai của con bé đã bị điếc, chuyện này tuyệt đói không thể bỏ qua dễ dnagf.”
Quý Yến cũng không vạch trần ông: “Cháu đã nhờ người tìm mẹ của Nặc Nặc rồi, năm đó mẹ của con bé bị người vợ đương nhiệm Lưu Tử Toàn ép bỏ đi, thực ra hai người bọn họ đã gặp nhau trước khi Ôn Trường Nghị chưa ly hôn.
Con cũng đã gửi chứng cứ này cho mẹ của Nặc Nặc, nếu như chuyện này bị tuồn ra thì cả Ôn Trường Nghị và nhà họ lưu sẽ không có kết quả tốt.”
“Cháu thật sự biết cách chèn ép người khác đấy.” Ông nội Quý lóe lên tia hài lòng, nháy mắt hiểu rõ tính toán của anh, “Dùng mẹ của con bé Nặc để đòi lại công bằng cho con bé cũng là một cách hay, không thể nói trước điều gì, hơn nữa hiện tại nhà họ Lưu tuyệt đối sợ bị người khác tố giác, nếu như bọn họ muố chuyện nhỏ lại thì phải chịu sự uy hiếp.
Nhưng mà mẹ ruột của Nặc Nặc có đến không? Ông nghe nói mấy năm nay cô ta không đến đón cô bé Nặc.”
“Sau này mẹ của Nặc Nặc lấy một giáo viên tiểu học bình thường, cách chỗ này rất xa, lúc trước sợ quyền thế của nhà họ Lưu nên đành phải rời xa nơi đây, sau này lại có gia đình mới và con cái nên tất nhiên cũng không nhớ đến Nặc Nặc, trong lòng cô ấy chắc chắn rất oán hận Ôn Trường Nghị và nhà họ Lưu nhưng lại e dè trước quyền thế của nhà bọn họ nên không dám làm gì, bây giờ con của cô ấy đang bị bệnh cần tiền gấp.”
Ông nội Quý nhìu mày, giọng nói rất tức giận, “Cho nên mẹ của con bé vì tiền nên mới đồng ý đến đây?”
Quý Yến im lặng.
Ông nội Quý tức giận đập thật mạnh cây gậy, “Đứa nhỏ hiện tại quan trọng hơn với cô bé Nặc sao? Tại sao nhiều năm như thế cũng không đến thăm con gái của mình! Bây giờ lại vì tiền nên mới qauy về.”
Quý Yến nghĩ thầm, có thể là ba của Nặc Nặc là người làm tổn thương cô ấy, muốn quên đi một người, đôi khi những thứ liên quan đến người đó cũng quên đi, Nặc Nặc cũng là người cô ấy muốn quên đi.
Sao ông nội Quý lại không biết đạo lý này, nói: “Nếu người phụ nữ đó đến đây, cô bé Nặc có chấp nhận được không? Ông thấy tuy con bé Nặc không thích nói chuyện, nhưng trong lòng cái gì cũng hiểu hết, là một đứa trẻ thông minh.”
Quý Yến cũng lo lắng chuyện này, anh không muốn khiến cảm xúc của Nặc Nặc bị kích thích, nhưng anh biết chuyện này là không thể tránh khỏi, hy vọng duy nhất lúc này là thằng nhóc Quý Tiểu Trạc, Nặc Nặc nghe lời của thằng bé nhất, nói không chừng cậu nhóc có thể an ủi Nặc Nặc.
Ông nội Quý cũng cảm thấy buồn cười, một đứa trẻ ngoan ngoãn như Nặc Nặc không biết tại sao lại nghe lời của Quý Tiểu Trạc như vậy, may mà thằng bé đối xử tốt với Nặc Nặc, nếu không con bé đã bị tên nhóc đó bán đi lúc nào cũng không hay.
*
Nặc Nặc là một đứa bé ngoan, rất thích giúp đỡ Đường Đường làm việc nhà, mỗi lần Đường Đường làm gì thì cô bé sẽ chạy lên nắm lấy tay cô cùng đi, cô bé sợ Đường Đường làm một mình sẽ mệt.
Mỗi lần như vậy Đường Đường càng đau lòng cho cô bé nhiều hơn.
Bây giờ Đường Đường muốn đi lấy nước ấm, cô gái nhỏ thấy vậy lập tức bỏ Quý Tiểu Trạc chạy lên, vươn tay nhỏ muốn giúp Đường Đường lấy bình nước.
Trong bình nước trống không, rất nhẹ nên Đường Đường để cô bé cầm, tay còn lại nắm lấy tay của Nặc Nặc cùng nhay đi lấy nước.
Tiểu Trạc bị bỏ quên lập tức chu miệng bất mãn hừ một tiếng, đang chuẩn bị dẩu mông đuổi theo thì bị Quý Yến gọi lại, “Quý Tiểu Trạc con lại đây, ba có nhiệm vụ giao cho con.”
Vừa nghe thấy có nhiệm vụ, Quý Tiểu Trạc nhanh chóng chạy đến mép giường, đứng nghiêm tại chỗ kính lễ, nghiêm túc lớn giọng nói: “Mời thủ trưởng ra chỉ thị!”
Anh rất hài lòng với tư thế quân nhân và cách chào của cậu nhóc, Quý Yến kéo cậu qua thì thầm vào tai nói nhiệm vụ cậu nhóc phải làm.
Sau khi Quý Tiểu Trạc nghe xong im lặng khoảng hai giây, trong mắt hiện lên tia không vui, nhưng vì tốt cho Nặc Nặc cậu nhóc vẫn gật đầu đồng ý, hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Chờ đến khi Đường Đường và Nặc Nặc quay lại, Quý Tiểu Trạc lập tức nắm tay Nặc Nặc chạy ra ngoài chơi, không thấy bóng dáng đâu cả.
Đường Đường có chút không hiểu, vừa xoa đầu vừa hỏi Quý Yến: “Bảo bảo làm sao vậy? Con nó muốn dẫn Nặc Nặc đi đâu hả anh?”
Quý Yến không nói gì, vươn tay kéo Đường Đường lại gần, xoa đầu cô, “Sao lại luôn xoa đầu thế, bị đụng vào đâu hả?”
“Lúc nãy đi lấy nước, không cẩn thận tông vào một y tá, tóc bị dính vào nút áo của cô ấy, một lúc lâu mới lấy ra được, da đầu bị kéo ra hơi đau.”
Quý Yến nhíu mày, bảo cô cúi đầu, thấy da đầu cô chỗ đó đỏ nguyên mảng lớn, quả thật bị kéo không nhẹ.
Anh nhẹ nhàng xoa cho cô, còn dặn dò: “Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận, không cần gấp.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường Đường khẽ “Dạ” một tiếng, thực ra cô đâu có vội đâu, cũng không biết y tá kia từ đâu đi ra nên mới bị đụng trúng, chắc là có chuyện gấp nên cô ấy mới đi nhanh như thế.
Cùng lúc đó, ở một góc không ai biết, một ít sợi tóc của Đường Đường nằm yên lặng trên bàn thí nghiệm.
*
Chờ khi da đầu hết đau Đường Đường tiếp tục hỏi Quý Yến rốt cuộc Quý Tiểu Trạc dẫn Nặc Nặc đi đâu, Quý Yến cũng không tính gạt cô, nói mọi chuyện ra cho cô nghe.
Đường Đường sững sờ, qua một lúc lâu mới hỏi: “Vậy mẹ của Nặc Nặc sẽ dẫn con bé theo sao?”
Quý Yến véo mặt cô, “Không đâu, hiện tại gia đình cô ấy không chấp nhận được Nặc Nặc, hơn nữa, Ôn Trường Nghị sẽ không đồng ý đưa quyền nuôi nấng cho đối phương.”
Đường Đường im lặng, ngực như bị bóp chặt, lúng ta lúng túng nói: “Nếu là em biết con mình đã chịu khổ như vậy, em nhất định sẽ dẫn con bé đi, cũng không sợ sẽ ly hôn với người chồng hiện tại.
Sao cô ấy lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ.”
Không phải ai cũng suy nghĩ như cô, Quý Yến biết nói cô cũng không hiểu được, chỉ vỗ về an ủi, “Không sao, sau này đã có chúng ta chăm sóc Nặc Nặc, chúng ta sẽ chống lưng cho con bé, sẽ không có ai dám bắt nạt con bé cả.”
Đường Đường rất đồng ý, “Sau này Nặc Nặc sẽ ăn cơm em nấu, mặc quần áo em mua, đồ chơi em cũng sẽ mua cho con bé, khiến con bé không cần hâm mộ những đứa trẻ khác.
Bây giờ em cũng có cửa hàng của riêng mình, tuy rằng không phải là rất nhiều, nhưng nuôi thêm Nặc Nặc vẫn dư dả.”
Quý Yến mỉm cười, trong lòng rất ấm áp, anh thích dáng vẻ đơn thuần thiện lương của cô, gặp được cô, có lẽ tất cả những người gặp đau khổ đều có thể tìm được nơi nương tựa, cũng như anh cô cũng tìm thấy được niềm hạnh phúc và vui sướng bấy lâu nay.
*
Mẹ của Nặc Nặc tới rất nhanh và bất ngờ.
Hôm nay, một người phụ nữ trẻ mặc áo khoác màu đen đứng ngoài phòng và gõ cửa, giọng nói lo lắng và căng thẳng không thể che giấu: “Xin chào, tôi tới tìm Ôn Nặc.”
Đường Đường ngẩn người, “Cô là?”
Người phụ nữ vén tóc lên, hơi mất tự nhiên giới thiệu, “Tôi là Nghiêm Tiểu Thanh, là… Là mẹ của Ôn Nặc, có người bảo tôi đến đây tìm con gái.”
Mắt Đường Đường bỗng nhiên trợn to, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp chuyện mẹ Nặc Nặc đến.
Nghiêm Tiểu Thanh thấy Đường Đường không nói gì, mở miệng lần nữa: “Cho hỏi Nặc Nặc ở đây đúng không?”
Quý Yến trả lời thay cho Đường Đường, “Nặc Nặc ở đây, mới ra ngoài chơi rồi, tí sẽ về liền, cô vào ngồi đi.”
Người phụ nữ cắn môi, sau khi đi vào cô ấy không chắc chắn hỏi Quý Yến đang nằm trên giường: “Là anh cho người đến tìm tôi đúng không?”
Quý Yến nhàn nhạt gật đầu trực tiếp đi vào chủ đề, “Lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho mấy người gặp nhau, nhìn thấy Ôn Trường Nghị và Lưu Tử Toàn cô biết nên nói gì rồi chứ?”
Nghe thấy tên hai người kia, Nghiêm Tiểu Thanh tức giận, lạnh lùng nói, “Tôi biết rồi, anh yên tâm.”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân ‘Bịch bịch bịch’ từ xa chạy đến, Quý Tiểu Trạc như một cơn gió ùa vào, trong tay giơ xâu hồ lô ngào đường, “Mẹ ơi ông cố mua cho tụi con hồ lô ngào đường nè! Siêu to luôn!”
Trong tay Nặc Nặc cũng cầm một xâu hồ lô chạy vào, giơ lên cho Đường Đường xem.
Hai đứa nhỏ cười rất tươi.
Từ lúc bọn nhỏ vừa bước vào, Nghiêm Tiểu Thanh đã dán mắt vào cô gái nhỏ phía sau, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, nhìn thấy thân thể gầu gò của cô bé, bàn tay giấu trong áo của cô ấy run lên, mắt cũng đỏ hoe, lúc sau nhìn thấy máy trợ thính trên tai của Nặc Nặc, nước mắt không kiềm chế được dâng trào, nghẹn ngào nhào đến trước mặt cô bé: “Nặc Nặc…”
Động tác giơ hồ lô của Nặc Nặc khựng lại, sự nghi ngờ dần dần biến mất, trong lòng đã biết đây là ai, nụ cười trên mặt cũng thu lại, bình tĩnh đối diện với người phụ nữ trước mặt mình.
Không có kinh ngạc, không sợ hãi, cũng không lo lắng, chỉ có bình tĩnh mà thôi.
Chỉ là sự bình tĩnh này khiến mọi người ở đây không thoải mái, Đường Đường không chịu nổi quay đầu đi, không đành lòng xem.
Nghiêm Tiểu Thanh muốn ôm con gái nhưng lại không dám, tay chân luông cuống, sự xa lạ trong mắt con bé rất rõ ràng khiến cô ấy không dám đụng vào.
Nhưng đây là đứa con cô ấy hoài thai mười tháng và sinh ra trong mong đợi, cô ấy cũng từng rất yêu con bé, muốn cho con bé tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này, nhưng sau này tất cả đã thay đổi.
Cô ấy nghĩ rằng nhiều năm qua đi cô đã quên rồi, nhưng khi nhìn thấy con bé trong lòng rất nhớ nhung và áy náy vô cùng.
“Nặc Nặc…..
Mẹ….
Mẹ là mẹ của con đây.”
Nặc Nặc không để ý đến cô ấy, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Đường Đường, duỗi tay ôm lấy chân cô, giống như muốn giấu mình đi.
Đường Đường cảm nhận được sự bất an của cô bé, lập tức khom lưng bế cô bé lên, “Nặc Nặc không cần sợ, dì ở đây.”
Nặc Nặc khẽ gật đầu, tựa đầu vào vai cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nghiêm Tiểu Thanh thấy thế nước mắt càng rơi nhiều hơn, trong lòng càng oán hận nhiều hơn, nếu không phải Ôn Trường Nghị và Lưu Tử Toàn thì cô ấy đã không phải tha phương rời đi đến chỗ khác, ngay cả con gái mình sinh ra cũng không được gặp!
Lần này đến đây, một nửa nguyên nhân là muốn có tiền chữa bệnh cho con trai, một nửa là giúp Nặc Nặc, coi như đây là bồi thường cô dành cho con bé.
Quý Yến cũng không hứng thú với nước mắt của Nghiêm Tiểu Thanh, cũng không muốn đứa trẻ bị khó chịu, mở miệng cắt ngang tiếng khóc của Nghiêm Tiểu Thanh: “Được rồi, bây giờ cô dẫn Nặc Nặc qua đó đi, sẽ có người bảo vệ hai người, cô không cần sợ nhà họ Lưu uy hiếp, cứ làm theo lời tôi nói.”
Nghiêm Tiểu Thanh lau nước mắt, “Ừ” một tiếng, cuối cùng nhìn Nặc Nặc rồi đi ra ngoài.
Nặc Nặc được Đường Đường đặt xuống, Quý Tiểu Trạc lập tức tiến lên nắm lấy tay cô bé: “Cậu đừng sợ, đi theo tớ, ai cũng không dám làm gì cậu đâu.”
Nặc Nặc nhẹ nhàng gật đầu, bị Quý Tiểu Trạc kéo đi theo Nghiêm Tiểu Thanh, chẳng qua đi được vài bước lại quay đầu nhìn Đường Đường và Quý Yến, sợ bọn họ sẽ biến mất.
Hai mắt Đường Đường đỏ hoe khi cô gái nhỏ quay lại nhìn, cô rất muốn đi xem nhưng Quý Yến nói chuyện này bọn họ không thể ra mặt, chỉ có thể kiên nhẫn chờ bọn nhỏ trở về.
Thấy cô đứng ngồi không yên, Quý Yến nắm chặt tay cô, “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ nhanh quay về thôi.”
Sao Đường Đường có thể không lo lắng, nếu nhà họ Lưu không bị Nghiêm Tiểu Thanh uy hiếp thì làm sao đây? Hai đứa nhỏ có thể bị bắt nạt không?”
“Anh đã cho người bảo vệ bọn họ, nhà họ Lưu không thể chạm vào bọn nhỏ dù chỉ là một ngón tay, hơn nữa lần này bọn họ không muốn bồi thường cũng phải bồi thường, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.” Sắp đến đợt điều chuyển chức vị, bất kể là Ôn Trường Nghị hay nhà họ Lưu đều không muốn có ảnh hưởng xấu, nên nếu muốn yên ổn bọn họ phải tiêu diệt cái tai họa này.
Đường Đường không hiểu lắm về những khúc mắc giữa bọn họ, đây là một ván cờ chính trị vô hình, cô không thể giúp được gì, chỉ có thể cầu nguyện bọn nhỏ trở về an toàn.
Lo lắng chờ đợi cả buổi tối, lúc này Đường Đường mới thấy bọn nhỏ quay lại, hai đứa nhỏ vừa về đã bổ nhào vào đùi của cô, mỗi người ôm một bên, giống như đã lâu lắm rồi chưa gặp cô.
Đường Đường cũng có cảm giác như vậy, cúi xuống ôm lấy hai đứa vào ngực, hôn mỗi người một cái, “Tụi con không sao chứ?”
Quý Tiểu Trạc vỗ ngực mình: “Có con ở đây tất nhiên không có chuyện gì, có chuyện chính là đám người xấu kia, mẹ không biết mẹ kế và bà ngoại của Nặc Nặc tức giận như thế nào đâu, mặt biến dạng rất xấu xí.”
“Vậy à? Nặc Nặc và bảo bảo có vui không?”
“Vui ạ! Thù của Nặc Nặc đã báo được rồi.” Quý Tiểu Trạc phấn khích nói.
Biểu cảm của Nặc Nặc cũng phân khích như vậy, gật đầu như con gà mổ thóc đáp lại Đường Đường.
Cô bé cũng rất vui.
Đường Đường lại hôn mỗi đứa một cái, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Trong mắt Nghiêm Tiểu Thanh xuất hiện tia ngưỡng mộ nhưng rất nhanh đã biến mất, cô ấy lấy những thứ nhà họ Lưu đưa đưa cho Quý yến, “Đây là những thứ nhà họ Lưu đưa, Nặc Nặc còn nhỏ, có rất nhiều thứ tạm thời không thể sang tên được, chỉ cần con bé trưởng thành thì tất cả sẽ là của con bé.”
Quý Yến cầm lấy giấy cam kết có chữ ký của nhà họ Lưu và công chứng của luật sư, thấy không còn chuyện gì nữa mới ngẩng đầu lên nói chuyện: “Ngày mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô.”
Nghiêm Tiểu Thanh hơi do dự, thử hỏi: “Tôi… Tôi có thể ở riêng với Nặc Nặc một lúc không?”
Quý Yến không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: “Chuyện này không cần hỏi tôi, cô hỏi Nặc Nặc đi, nếu Nặc Nặc đồng ý thì được.”
Nghiêm Tiểu Thanh nghe vậy lập tức quay sang nhìn Nặc Nặc, nhưng Nặc Nặc vẫn luôn chôn đầu trong ngực của Đường Đường, một cái nhìn cũng không muốn nhìn cô ấy.
Ánh sáng trong mắt Nghiêm Tiểu Thanh dần dần biến mất, há miệng không nói được gì, cuối cùng vẫn thất vọng nhắm mắt lại, nước mắt lưng tròng nhìn Nặc Nặc trong lòng Đường Đường quay đầu rời đi, lúc bước ra phòng bệnh không nhịn được khóc rống lên.
Tạm biệt con gái, mẹ chỉ có thể làm được điều này cho con, có lẽ cả đời này chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau, mẹ hy vọng con sẽ sống tốt.
Hết chương 71..