Đọc truyện Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu – Chương 9: Ai nói cậu là quân tử? (1)
Editor: Nhã Y Đình
Ba Hứa dẫn Tiểu Đạm Đạm đến trường cũng nói chuyện với giáo viên một chút lại có thêm Tần Họa đi cùng nên giáo viên cũng thiên vị Hứa Đạm Đạm một chút.
Đến trường, việc đầu tiên là để cô nhóc giới thiệu bản thân.
CÔ nhóc đứng trên bục, nhìn phía dưới bao nhiêu người, tự nhiên nói: “Xin chào các bạn! Mình tên là Hứa Đạm Đạm. ‘Hứa’ trong ‘Quan kỳ vị hán hứa ninh thân’. ‘Đạm’ trong ‘Đóa đóa hoa khai đạm mạc ngân’.”
Vừa rồi Tiểu Đạm Đạm và Ninh Chấp Mặc chia kẹo đều ngượng ngùng, xấu hổ nói cảm ơn. Bây giờ, cô nhóc lại rất bình tình nói cả một đoạn thơ khiến đám nhóc ‘thò lò mũi xanh’ phía dưới đều trợn mắt há mồm.
Lúc vào nhà trẻ, việc Ninh Chấp Mặc không khóc nháo đến chảy nước mũi, lại còn đàn một bài ‘Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ’ thực sự đã khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Đến lớp chồi, Tiểu Đạm Đạm nhỏ hơn bọn nhóc những hai tuổi lại có thể đọc vanh vách hai câu thơ khiến cho bạn học đều có ấn tượng tốt với cô bé.
Có đủ loại ánh mắt như sùng bái, yêu thích, ái mộ đều tập trung trên người cô nhóc trên bục như một thiên sư nhỏ.
Bạn học ngồi cạnh Ninh Chấp Mặc là Tiểu Bá Vương, bình thường cũng không coi ai ra gì nhưng hôm nay lại tập trung một cách dị thường.
Cậu ta giật nhẹ tay áo Ninh Chấp Mặc, “Thiên sứ nhỏ thật giỏi! Tên lại dễ nghe như vậy! Cậu có hiểu được cô ấy nói gì không? Hứa Đạm Đạm…… “
Ninh Chấp Mặc nghe cô nhóc nói hai câu kia, đôi mắt thâm thúy có chút dịu dàng.
Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Bá Vương, cậu hừ mũi một cái, lạnh lùng nói: “Hiểu!”
“Có ý gì vậy?”
Tiểu Bá Vương bày tỏ bản thân rất hứng thú với cô nhóc này.
“Tiểu quỷ Đạm Đạm xấu xí, ngốc nghếch!”
Tầm mắt Ninh Chấp Mặc nhìn về phía bóng dang đang đi lại trên bục kia, nói nhỏ một câu.
Tiểu Bá Vương ngốc một lúc, “A, cậu nói lại lần nữa đi! Tớ không nghe rõ…… “
Lúc này, Hứa Đạm Đạm vừa giới thiệu xong rồi nói tiếng cảm ơn, nói câu gì đó với giáo viên. Sau đó, đi xuống phía dưới.
Nhà trẻ tư nhân đều để các bạn nhỏ tự do. Ví dụ như chỗ ngồi đều tự lựa chọn.
Bốn người ngồi một dãy, Tiểu Bá Vương ngồi cạnh Ninh Chấp Mặc, còn hai chỗ trống bên cạnh.
Ninh Chấp Mặc nhìn cô gái nhỏ đi uống, mí mắt giật giật, thờ ơ trả lời Tiểu Bá Vương: “Tớ chưa nói gì cả!”
“Cậu lừa…… ” Tiểu Bá Vương chưa kịp nói từ “tớ” thì đã im mặt. Cậu ta ngửi thấy một mùi sữa thơm nồng ở bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Ninh Chấp Mặc khiến cậu ta hơi sợ một chút.
Bởi vì Tiểu Đạm Đạm thản nhiên đi vòng qua Ninh Chấp Mặc, đứng bên cạnh Tiểu Bá Vương. Sau đó, cô bé nở nụ cười ngọt ngào, để lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh. Cô chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh Tiểu Bá Vương, “Bạn học! Rất vui được biết bạn, mình có thể ngồi đây không?”
Tiểu Bá Vương không chớp mắt, không thể hiểu nổi tại sao có người lại đi qua Ninh Chấp Mặc, sao lại vứt bỏ gian tà theo chính nghĩa chứ?
Cậu ta vội vàng ngồi xích lại, “Mình tên là Từ Thanh Triệt. Mọi người đều gọi mình là Tiểu Bá Vương! Đương nhiên…… “
Tiểu Bá Vương chưa kịp thốt lên từ “Có thể” đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Không thể!”