Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu

Chương 22: Lần đầu tiên nhân nhượng (5)


Đọc truyện Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu – Chương 22: Lần đầu tiên nhân nhượng (5)

Editor: Nhã Y Đình

Sở dĩ Tần Họa băn khoăn như vậy cũng có nguyên nhân. Trẻ con ở nhà trẻ cũng đã có suy nghĩ riêng của bản thân, cực kỳ mẫn cảm với những chuyện xảy ra xung quanh.

Con trai của bà cũng chỉ trưởng thành tương đối sớm mà thôi. Tần Họa vừa sấy tóc cho con trai vừa nhẹ nhàng nói: “Mẹ luôn luôn yêu con, giống như chú Hứa và dì Hứa yêu Tiểu Đạm Đạm vậy!”

“Nhưng con lại thích Tiểu Đạm Đạm giống như ba thích mẹ vậy! Tiểu Đạm Đạm còn nhỏ, con phải học cách bao dung và chăm sóc em….. “

“Con bé là Điềm Điềm của con chỉ là Điềm Điềm của một mình con thôi!”

Dứt lời, Tần Họa nhéo nhẹ mũi Tiểu Chấp Mặc một cái: “Mẹ nói có đúng không?”

Tiểu Chấp Mặc cảm thấy không vui. Ánh mắt cậu hơi tối lại, khi nghe thấy mẹ nói vậy thì lắc đầu “Mẹ, không phải thế!”

Chỉ vì thường xuyên tiếp xúc nên khiến mọi người hiểu lầm. Cậu định nói thêm gì đó nhưng lại thôi


——

Tần Họa và Tiểu Chấp Mặc nói xong chuyện riêng thì cậu nhóc đã hơi buồn ngủ.

Trở lại phòng, thấy cô nhóc nằm trên giường cứ xoay tới xoay lui.

Tiểu Chấp Mặc đi tới.

Dường như cô nhóc cảm thấy hơi nóng, cánh tay, đôi chân mũm mĩm đạp chăn ra liên tục, giọng nói mềm mại lại có chút lười nhác vang lên, “Nước….. nước….. “

Tiểu Chấp Mặc liếc mắt đã thấy cốc nước của cô nhóc để ở tủ đầu giường. Sau một lát, một cốc nước đầy để trước mặt cô bé. Tiểu Đạm Đạm cầm lấy cốc nước uống ừng ựng. Tiểu Chấp Mặc vỗ vỗ lưng cho cô, cô nhóc cũng lấy tay chùi nước đọng bên khóe môi.

Lúc cậu để cốc lại trên tủ, trèo lên giường, hai đứa nhóc cũng đã tỉnh ngủ hơn một chút.


Tiểu Chấp Mặc nằm bên cạnh cô bé, liếc mắt nhìn Tiểu Đạm Đạm một chút.

Đôi mắt Tiểu Đạm Đạm vẫn còn ngái ngủ giống như một con vật nhỏ dễ thương, đôi má trắng nõn, bóng loáng, lông mi dày mà cong vút giống như cánh quạt nhỏ khẽ phe phẩy theo từng nhịp thở của cô.

Tiểu Chấp Mặc cảm thấy xúc động, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, kéo góc chăn cho cô nhóc, “Không phải đã giao hẹn không ngủ cùng phòng với anh sao?”

Không phải lời nói thiện ý gì lại còn có vẻ trêu chọc nhưng cũng không có ý trách cứ.

Đương nhiên, cho dù có ý trách cứ, Tiểu Đạm Đạm cũng không để ý.

“A!” Cô nhóc a một tiếng, ngáp một cái, “Em không ngủ cùng phòng với anh mà ngủ chung giường với anh nha!”

Sau khi nói xong, cô bé xoay người, giống như ôm thú bông, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy Tiểu Chấp Mặc, tiến vào mộng đẹp.

Tiểu Chấp Mặc liếc mắt nhìn tay và chân của cô nhóc đang để lên anh, nhớ đến năm ngoái. Khóe miệng cậu giật giật vài cái, định gạt tay chân Tiểu Đạm Đạm xuống nhưng thấy cô nhóc ngủ ngon cũng từ bỏ.

Trừ lúc ngủ, cô nhóc còn ngoan ngoãn một chút còn những lúc khác Tiểu Đạm Đạm giống như mặt trời nhỏ, phát ra ánh sáng và nhiệt lượng rực rỡ, cả ngày sẽ không dùng hết. Ngày nào cũng nghịch ngợm không thôi.

Từ khi cô nhóc đến gia đình Tiểu Chấp Mặc, ngôi nhà luôn nghiên trang giống như tràn ngập sức sống. Ngay cả ý cười bên môi của cậu nhóc cũng nhiều hơn…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.