Đọc truyện Cùng Cậu Chủ Đi Học – Chương 37
Đào Anh nhìn quanh khi bước khỏi máy bay.
-Rộng quá đi mất…Thôi đi tìm taxi cái đã.Buồn ngủ quá.
Đào Anh cuối cùng cũng bước lên xe,kêu họ đi đến địa điểm khách sạn chỗ cô ở.
Phịch.
-Lấy được phòng rồi…kiểm tra cái đã.
Đào Anh chạy tung phòng.
-Máy lạnh…đẹp!Tủ áo…đẹp!Phòng tắm…miễn chê luôn!Hahaha!Mà khoan…mấy giờ rồi?Thôi nghỉ xíu..Mệt quá đi mất.
Đào Anh thiếp đi mà quên cả giờ giấc,cô thức dậy vào ngày hôm sau…
-….Làm gì bây giờ…Đi đến trường cái.
Đào Anh diện một bộ đơn giản nhưng dễ thương đi đến trường.
Đường ở đây rất rộng.Đào Anh nhìn có chút xíu mà bị thành phố này mê hoặc.Các hiệu shop quần áo nổi tiếng thường chỉ được xem trên mạng xã hội bây
giờ lại được chứng kiến tận mắt.
Vì muốn tìm hiểu thêm nên Đào Anh đi bộ.Tiện đường thì lại hỏi trường ở đâu.Cô mang theo máy ảnh để chụp lại những nơi đẹp đẽ.
-Haiz…Cuối cùng cũng đến rồi.Ôi mẹ ơi…Cái trường…Hay cái lâu đài vậy?
Đào Anh đi vào.Có thấp thoáng vài bóng học sinh nhưng không nhiều…Chắc có lẽ là giờ học.
Đào Anh chạy lại hỏi.
-Sorry…Where is the office?
-Đâu cần nói tiếng anh.
-Hả?Anh là người Việt?
-Có thể có cũng có thể không.
Đào Anh nhìn người con trai tóc đỏ đó.Hắn ta thật sự rất cao…Đã vậy lại rất đẹp trai nữa.Giọng nói lại ngọt ngào.
-Là sao?
-Thì mẹ tôi người Việt,ba tôi người Mỹ.Thế thôi mà cũng không hiểu.
-Thế nhưng tóc anh tóc đỏ?
-Thì sao nào?Tóc ba tôi màu đỏ đó.
-Ồ…Thế cho tôi hỏi văn phòng ở đâu?
-Trên tầng 10.
-Tầng 10…
-Thang máy ở đằng kia kìa.Đi đi.Nếu có vào trường học có gì không hiểu cứ hỏi tôi.Tôi học sinh năm 2.
-Cảm ơn anh.
Đào Anh cúi chào rồi tiến về thang máy.Bấm tầng 10.
Nhưng đến tầng 7 thang máy mở ra.Đào Anh lùi về sau nhường chỗ cho người khác.
Đó là hai cậu học sinh.Đào Anh không thấy mặt.
-Cái này mày tính làm sao?
-Tao nhớ mày học giỏi lắm mà sao câu này không làm được?
Đào Anh nghe giọng nói liền ngước lên.Một giọng nói quen thuộc,một giọng của một người cô yêu.
-Quốc Bảo?….
Có lẽ Đào Anh nói quá nhỏ nên họ không nghe thấy.Tầng 9 mở cửa.Họ bước ra ngoài.Đapf Anh vẫn sốc đến lạ.
-C..Chắc là mình ảo tưởng.Không thể nào là hắn được…Tại sao tất cả mọi nơi…Lại là chỗ này?…
Ding.
Thang máy dừng ở tầng 10.Đào Anh bước ra.
Tầng 10 chỉ có đúng một căn phòng.Cửa rất to đã vậy không khí lại rất…u ám…
Đào Anh gõ cửa.
-Hello…
-Cô không cần phải nói Tiếng Anh ở đâu…
-Hả?
-Cô ngồi xuống đi.Trường này chỉ dành cho top 10 ngôi trường nổi tiếng ở
Việt Nam thôi.Nếu cô nằm ngoài top 10 đó thì cô phải về Việt Nam đấy.Cô ở trường nào?
-Ngôi Sao Vàng.
-À….Thế thì đươc vào rồi.Tôi là hiệu trưởng.
-A…
-Tên cô?
-Là Trần Đào Anh ạ.
-Được rồi.
Cô hiệu trưởng bấm máy tính với tốc độ…tia chớp.Sau đó cái máy in đằng sau in hai ba tờ giấy.
-Đây là bản đồ của trường,thời khoá biểu và sách cô cần mua.2 giờ cô hãy đến đây lần nữa nhưng phải có đồng phục cô chủ cần đưa mảnh giấy nhỏ cuối
cùng ra đưa cho cô Hải tầng 9 thì có thể có đồng phục rồi.
-A khoan…Tôi vào với phiếu này….
Đào Anh đưa phiếu học tại Golden một năm.
-A…..
Cô hiệu trưởng cầm lên.
-Không có gì hết nhưng tiền đồng phục và tiền sách cô tự trả thế thôi.
-Thế 2 giờ…
-Tôi cử một học sinh đi với cô mua sách chứ sao.Bây giờ cô cứ theo bản đồ đi tham quan đi nhưng phải có đồng phục vào lúc 2 giờ chiều này.
-A….Vâng.
Đào Anh ra ngoài.
Nơi này thật sự rất rất rộng.Sân nào cũng có.Nếu là giờ ra chơi thì thế nào
cũng đông nghẹt cho coi.
Đào Anh đi rất lâu sau đó đến lấy đồ.Đồng phục ở đây rất đẹp.Áo sơ mi màu
trắng khoác ở ngoài là một cái áo khoác màu vàng,váy thì là sọc ca-rô
màu vàng nốt.Đào Anh chạy vào nhà vệ sinh thay.
Sau đó chạy lên phòng đúng 2 giờ.
-Đợi tôi một chút.
Khoảng 5 phút sau một cậu học sinh bước vào.
Ngay lúc đó dây giày của Đào Anh tuột ra.Đào Anh cúi xuống.
-A.Quốc Bảo cậu vào đây.
Ngay lúc này,tay của Đào Anh bị đóng băng.
-Đào Anh cô xong chưa.Đây là cậu học sinh tôi cử đến.Là học sinh giỏi của trường tôi.Hoàng Quốc Bảo.
Đào Anh từ từ đứng lên.
Quốc Bảo cũng đóng băng khi nghe thấy tên Đào Anh.Nhưng bề ngoài không thể hiện điều đó.Cậu vẫn lạnh lùng bỏ tay vào túi.
-Chào cậu.
-…
-Quốc Bảo,đây là học sinh mới của trường ta.Cậu giúp cô ấy mua sách đi.
-Vâng.
Đào Anh và Quốc Bảo ra ngoài.
-Đi.
Quốc Bảo lạnh lùng nói nhưng Đào Anh nắm tay lại.
-Anh có phải là Hoàng Quốc Bảo không?…
-Là tôi.Đi mua sách nhanh đi tôi còn phải học.
Quốc Bảo gạt tay Đào Anh ra.Đào Anh vẫn đứng một chỗ.
-Có đi không hả?
Đào Anh ngước lên,đôi mắt ươn ướt nhưng vẫn nở nụ cười.
-Đi chứ!Đi mua sách nào!
Đào Anh chạy vượt qua Quốc Bảo.
Hai người đi bộ đến nhà sách gần đó.