Đọc truyện Cực Võ – Chương 980: Quỹ tích (1)
Vô Song đánh bại Nguyệt Sát sau đó cơn đau từ đôi mắt truyền tới, Vô Song có cảm giác nếu hắn chỉ cần kéo dài cái Vô Giới kia thêm một chút thôi thì đôi mắt này chỉ sợ bị hủy.
Vô Giới rất đáng sợ bởi đây là Vô Giới của Võ Tắc Thiên Hoàng Đế, là thứ Võ Tắc Thiên (Tây Thi) sáng tạo và chỉ dành cho một mình nàng, thứ chẳng phải cho con người tu luyện.
Bản thân Vô Song rõ ràng nhất thế gian này có lẽ chỉ có Cơ Vô Song mới có thể sử dụng Vô Giới mà không chịu tác dụng phụ hơn nữa cả Vô Song cùng Cơ Vô Song mới chỉ cảm nhận được một chút da lông bên ngoài của Vô Giới, tuyệt đối không phải toàn bộ Vô Giới.
Vô Giới khác với tất cả các “Giới” còn lại trong thiên hạ, Giới là ngộ mà ra trong khi Vô Giới là luyện ra.
Nguyệt Giới, Phong Giới, Hỏa Giới, Sát Giới… tất cả đều là quá trình tích lũy của cả tu luyện lẫn cảm ngộ, khi sự cảm ngộ đạt đến thăng hoa về kết tinh sẽ khiến Vực đột phá thành Giới, thời điểm đó Giới được Thiên Đạo thừa nhận, trở thành một loại “đạo tắc” nằm trong Thiên Đạo.
Vô Giới thì khác, Vô Giới là do luyện ra, chẳng có bất cứ cảm ngộ chân thật nào cả nhưng mà nó cũng chẳng cần cảm ngộ để mà Thiên Đạo thừa nhận bởi vì về bản chất Vô Giới đã được Thiên Đạo thừa nhận sẵn.
Nếu đăt ở thế kỷ 21, giả sử Thiên Đạo là chủ tịch tập đoàn, tất cả các Vực sẽ được coi là người ứng tuyển vào các vị trí trong tập đoàn, những Vực mạnh nhất được chọn sẽ trở thành Giới nhưng mà Vô Giới thì căn bản không cần bước vào vòng sơ tuyển cũng chẳng cần nộp hồ sơ, Vô Giới chính là con của chủ tịch, đây là sự khác biệt lớn nhất.
Điều kiện của Vô Giới yêu cầu cộng đồng hai thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ cùng Ý Loạn Tình Mê, người cộng đồng sở hữu hai loại thiên phú này căn bản không khác gì con tư sinh của Thiên Đạo.
Thế giới này Thiên Đạo chưa thành hình, nếu mà nó thành hình chỉ sợ Cơ Vô Song nhất định cũng vẫn phải đi theo con đường của Tây Thi, ở thành diệt quốc thần binh của Thiên Đạo.
Lại nói tới Vô Song hiện tại, hắn sau khi nằm lấy hai viên Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc thì trong lòng cũng không biết làm sao cả.
Vô Song không rõ tại sao Lý Thương Hải lại chạy đến đây, không rõ vì sao nàng lại đuổi theo Vô Song mà cũng chẳng rõ mọi người ở trên thuyền lúc này ra sao vì vậy Vô Song nhất định cần quay lại, nhất định phải biết việc gì xảy ra.
Đương nhiên hiện tại Vô Song cũng không quá lo lắng, bằng tính cách của Lý Thương Hải thì nàng thà để Vô Song chết còn hơn để lão đầu gặp nguy hiểm, chỉ khi nàng xác định được lão đầu tuyệt đối an toàn thì nàng mới có thể đến đây.
_ _ _ __ _
Trong lúc Vô Song mang theo “cô cô” trở về thuyền lớn thì một Vô Song khác cũng đang gặp vấn đề với một “cô cô” khác.
Cơ Vô Song sau khi trợ giúp Vô Song liền nghĩ đến Tiểu Long Nữ dù sao Cơ Vô Song cũng cảm thấy Tiểu Long Nữ khi rời đi có cái gì đó rất lạ thế là cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng lập tức chạy ra ngoài.
Khi vừa ra đến ngoài Cơ Vô Song liền gặp Dương Quá hổn hển chạy về phía này, sắc mặt Cơ Vô Song liền trở nên không tốt, nàng cảm thấy có việc gì đó không ổn.
Dương Quá vừa thấy cô cô xuất hiện thì mừng quá đỗi, cũng chẳng kịp nghỉ lấy một hơi mà nói.
“Cô cô, người ở đây rồi thật tốt quá, không biết vì lý do gì Long nhi tỷ tỷ lúc nãy một mực chạy ra khỏi Kiếm Trủng, Quá nhi rất cố gắng đuổi theo Long nhi tỷ tỷ nhưng mà Long nhi tỷ tỷ quá nhanh, Quá nhi chạy theo được một lúc thì mất dấu tỷ tỷ, vội chạy về báo với cô cô “.
Lời của Dương Quá tuyệt đối không giả, lúc nãy Tiểu Long Nữ quả thực chạy ra khỏi Kiếm Trủng.
Thần Điêu mặc dù thông linh, mặc dù cực kỳ thông minh nhưng mà vẫn không phải con người, căn bản chẳng biết làm gì trong trường hợp đó, chỉ có Dương Quá mới thấy không ổn mà đuổi theo nhưng Dương Quá nào có tư cách đuổi kịp Tiểu Long Nữ.
Về mặt chiến lực, về mặt võ công có lẽ Tiểu Long Nữ còn thua Hoàng Dung nhưng bàn về thân pháp thì Tiểu Long Nữ chỉ có từ ngang đến hơn, tuyệt không có kém.
Tiểu Long Nữ có thiên phú siêu tuyệt về mặt tu luyện thân pháp cùng chiêu thức võ kỹ, thân pháp của nàng thực sự rất đáng sợ, cơ hồ chẳng khác gì Vô Song khi còn chưa bước vào tiên thiên cảnh giới cả, Dương Quá đuổi được nàng mới là lạ.
Cơ Vô Song nghĩ đến Tiểu Long Nữ, vội nhẹ vỗ vào vai Dương Quá một cái mà nói.
“Quá nhi không cần lo lắng, ngươi ở trong Kiếm Trủng với Thần Điêu, đợi cô cô đi tìm Long nhi về “.
Cơ Vô Song dứt lời, thân hình nàng liền hóa thành một đạo tinh quang mà lướt thẳng ra ngoài, theo Vô Song rời đi nàng vẫn lưu lại một mùi u hương thơm ngát, cái mùi này thực sự làm Dương Quá rung động thật sâu.
Dương Quá không giống như Tiểu Long Nữ, không hẳn là tam quan sai lệch, Dương Quá thật ra cũng biết cái gì là yêu, cái gì là thích dù gì trên Đào Hoa Đảo bản thân Dương Quá cũng thấy nhiều “mối tình”.
Quách bá mẫu cùng Quách bá phụ tính là một, đám người huynh đệ Võ gia với Quách Phù cũng có thể tính là hai, sau này còn có Vô Song ca ca cùng Dung nhi tỷ tỷ đương nhiên có thể tính là ba, Dương Quá về mặt tình cảm quả thực không phải cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không hay.
Dương Quá biết… mình thật sự có tình cảm với cô cô nhưng mà cũng khác với Tiểu Long Nữ, Dương Quá từ nhỏ tuy tự thân lớn lên, có thể nói là bất học vô thuật mà sinh tồn trong xã hội nhưng dù sao cũng có một đoạn thời gian ở bên Quách phu nhân, cũng đi đọc sách, cũng hiểu việc.
Dương Quá biết tại cái thời đại này… đệ tử căn bản không được phép yêu sư phụ, đây chính là loạn luân, chịu thiên hạ cộng đồng phỉ nhổ.
Sư phụ như cha, sư mẫu như mẹ, trên đời nào có việc cho phép con cái có thứ tình cảm cấm kỵ với phụ mẫu?.
Một trong những lý do Dương Quá nhất định không gọi Cơ Vô Song là sư phụ cũng chính là vì thế nhưng mà Dương Quá hiểu đây chỉ là lừa mình dối người, cô cô căn bản cũng là sư phụ của Dương Quá… bản thân Dương Quá biết giữa mình và cô cô nhất định có một rào cản cấm kỵ tồn tại.
Nhìn theo bóng dáng Cơ Vô Song biến mất, trên khuôn mặt điển trai của Dương Quá xuất hiện một nụ cười khổ, bóng lưng có chút cô liêu mà quay vào trong Kiếm Trủng.
Dương Quá không sợ lời đàm tiếu của thiên hạ nhưng Dương Quá sợ cho cô cô, lo cho cô cô.
Dương Quá cực kỳ yêu thích Cổ Mộ cùng Kiếm Trủng, cả hai nơi đều cô tịch lạnh lẽo nhưng với Dương Quá thì nó còn ấm áp hơn bất cứ nơi đâu, hơn xa một Đào Hoa Đảo tuyệt đẹp, hơn xa một Toàn Chân Giáo đầy “phồn hoa”.
Nơi này là nhà của Dương Quá, là nơi Dương Quá muốn thủ hộ, Dương Quá biết nếu mình dám vượt qua cái cấm kỵ kia… rất có thể mái nhà này sẽ không còn.
Dương Quá có thể không quan tâm tới miệng lưỡi thế gian nhưng mà Dương Quá sao biết được cô cô của hắn có quan tâm hay không?.
Dương Quá biết tình cảm của mình với cô cô là tồn tại nhưng mà liệu cô cô có thích hắn?.
Với Dương Quá, cô cô đẹp lắm, đẹp đến không bút nào tả xiết, còn đẹp hơn cả Long nhi tỷ tỷ.
Với Dương Quá, cô cô quan trọng lắm, quan trọng nhất một đời của hắn, hắn không muốn xa cô cô, cũng không muốn phá hủy cái mối quan hệ này, cái gia đình này.
Với Dương Quá, hiện tại Dương Quá đang có một mồi tình đơn phương, một mối tình không thể mở miệng.
Ai biết một khi mở miệng thì mọi chuyện sẽ ra sao?.
Dương Quá không muốn thử mà hắn cũng chẳng dám thử.
Có nhiều thứ cất kỹ trong lòng có lẽ vẫn tốt hơn.