Đọc truyện Cực Võ – Chương 964: Nói Chuyện
Biện Tài Thiên không phải là người Tiêu Dao Phái, nàng cho dù có trí tuệ ra sao, có thông minh như thế nào thì cả đời cũng chẳng rời khỏi Bồng Lai cũng như Nữ Gia Cát – Hoàng Dung khi vừa rời khỏi Đào Hoa Đảo thì cái gì cũng thấy mới, cái gì cũng xa lạ vậy.
Biện Tài Thiên không hiểu được rằng, người của Tiêu Dao Phái muốn liên lạc với nhau thì chẳng bao giờ dùng khói đen làm ám hiệu thậm chí toàn bộ các môn phái ở Trung Nguyên cũng chẳng có ai dùng khói đen làm ám hiệu, quá dễ lộ diện, quá dễ để đối phương phát hiện ra vị trí.
Vô Song dùng khói đen chính là để dụ người của Thạch Thành ra, hắn thật sự thành công bắt được Tỳ Sa Môn Thiên cùng Ebisu, dĩ nhiên hiện tại đích thân Vô Song đã tiễn Ebisu xuống cửu tuyền, giờ khắc này chỉ còn Tỳ Sa Môn Thiên.
Tỳ Sa Môn Thiên lúc này thật ra cũng không khác gì Minato là bao, hắn bị đánh ngất.
Thân thể của Tỳ Sa Môn Thiên rất khó giết trừ khi Vô Song thật sự muốn hạ sát tâm với hắn vì vậy Vô Song chọn cách trực tiếp đánh ngất Tỳ Sa Môn Thiên.
Đánh ngất Tỳ Sa Môn Thiên đương nhiên cũng không khó, cho dù Tỳ Sa Môn Thiên có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa nhưng mà một khi hắn chưa kịp hồi phục thì vẫn chẳng thể làm gì, bị Vô Song khống chế rồi đánh ngất là điều hiển nhiên.
Vô Song sau khi đánh bại Tỳ Sa Môn Thiên rồi cưỡng chế hắn rơi vào trạng thái bất tỉnh thì nơi này chỉ còn mình Vô Song cùng Trương sư, giữa hai người nói gì thì không ai biết, chỉ biết rằng cũng chẳng mất bao lâu để Vô Song mang theo Tỳ Sa Môn Thiên cùng Trương sư trở về.
Lần này hai người trở về cũng chẳng quay về phía cột khói đen kia mà là đến một địa điểm khác, một địa điểm còn nằm ngoài Bồng Lai.
Bồng Lai là một hòn đảo cực lớn, xung quanh đây cũng không có đảo nhỏ nhưng mà cũng không phải là không có những nơi khác để sinh tồn, xung quanh Bồng Lai tuy đang có đại lượng hải quân Phù Tang nhưng mà cũng có rất nhiều xác thuyền.
Thời điểm những người Phù Tang tới đây sớm đã lật tung các xác thuyền này lên tìm manh mối, hiện tại sau hai ngày cũng không ai quay lại nơi đây làm gì, chỗ này chính là nơi Vô Song muốn hội quân cùng Lý Thương Hải.
Bất kể thế nào Bồng Lai cũng là địa bàn của Đại Quốc Chủ, với Vô Song thì chỉ cần ở trong địa phận Bồng Lai làm gì cũng sẽ không an toàn, làm gì cũng có cảm giác bất an, muốn làm việc gì tốt nhất cũng nên rời khỏi Bồng Lai.
Khi Vô Song trở về thuyền ánh mắt hắn hơi ngưng lại, trong khoang thuyền này xuất hiện một luồng khí tức như có như không, một thứ khí tức mà Vô Song rất khó nói là nó mạnh hay nó yếu.
Bảo mạnh thì cũng không đúng mà bảo yếu thì chắc chắn cũng không phải.
Trương sư ở ngay bên cạnh Vô Song cũng cảm nhận được, lão nhân không khỏi cảm khái mà nói.
“Quả thực là một đám người dị biệt, như vậy mà cũng tỉnh được? “.
Vô Song trên vai đang mang theo Tỳ Sa Môn Thiên, hắn cũng cười cười.
“Tiền bối yên tâm, Quỳnh Hương biết phải làm gì hơn nữa đối phương cho dù tỉnh lại cũng chẳng thể làm gì “.
Trương sư nghe vậy cũng cười cười, hai người một trước một sau trở lại khoang thuyền.
Thời điểm hai người trở lại khoang thuyền quả nhiên thấy Minato đã tỉnh lại nhưng mà giờ khắc này tình trạng của hắn cũng không tốt.
Bàn về khả năng hồi phục thì Minato còn mạnh hơn bất cứ ai trong Thất Phúc Thần nhưng mà hắn đang bị thương, vết thương cực kỳ nặng, nặng đến nỗi ngay cả với năng lực của Minato thì đây cũng là một vết thương khó trị chứ đừng nói lại bị Quang Bình tiếp tục đả thương.
Minato có thể tỉnh lại sớm như vậy vì năng lực của hắn đủ cường hãn cùng với uy của Quang Bình chưa đủ mạnh nhưng mà cho dù có tỉnh lại thì tình trạng hiện tại cũng chẳng thể làm gì bởi hắn vừa tỉnh lại liền lập tức hộc máu một lần nữa.
Minato đang bị trói vào một cọc gỗ lớn, dĩ nhiên chỉ trói bằng dây thừng bình thường sẽ chẳng đủ giữ cao thủ bậc này nhưng mà Minato thân bị thương nặng chưa kể khi hắn vừa mở mắt ra còn chưa hiểu việc gì đã dính ngay hai chưởng của Quỳnh Hương vào người.
Hai chưởng này tuyệt đối không nhẹ, nên biết Quỳnh Hương dù gì cũng là Chuẩn Đế, hai chưởng toàn lực của nàng khiến Minato trợn ngược mắt lên, máu từ khóe miệng trào ngược ra.
Minato bị đánh cho toàn thân run lên nhưng mà hiện tại hắn thật sự không có chút sức lực nào, Minato cũng không phải tín đồ thành kính của Đại Quốc Chủ, có một số việc hắn không muốn đi thử.
Đành rằng hắn có thể hồi phục nhưng mà hắn không phải bất tử, không có cuồng tín như cái đám người Thất Phúc Thần.
Minato biết hai chưởng này đánh không chết hắn nhưng nếu Quỳnh Hương liên tục ra chưởng, không phải là hai chưởng mà là 200 chưởng thậm chí 2000 chưởng thì Minato cũng bắt đầu hoài nghi liệu hắn có sống qua một kiếp này được hay không.
Minato chưa bao giờ đi thử cho kẻ khác đánh mình, hắn không có bị điên lại càng không có sở thích kỳ dị để kiểm tra Bất Tử Hỏa mạnh yếu ra sao, hắn vẫn tin vào thực lực của bản thân mình hơn, thực lực mạnh mẽ nói trước, Bất Tử Hỏa tính đến sau.
Minato bị đánh trào máu miệng bất quá hắn cũng chỉ khẽ rên một tiếng sau đó dùng cái miệng vẫn còn đầy máu mà khẽ tươi cười, nụ cười có chút quái dị, ít nhất là trong thời điểm này.
“Cô nương, có gì từ từ nói, cũng không cần động thủ động cước “.
Minato vừa nói xong lập tức ngậm miệng lại bởi vì một chưởng của Quỳnh Hương lại đánh đến.
Minato thật sự rất đẹp trai, vẻ ngoài của hắn tuyệt đối đủ xưng là mỹ nam tử, nên biết hắn dù gì cũng từng tranh đoạt Bái Nguyệt Giáo với Lý Thương Hải mà bản thân Bái Nguyệt Giáo thật ra cũng rất trọng một chữ “sắc” dù sao vị trí của Lý Thương Hải là Nguyệt Chủ, nàng chẳng khác gì tính biểu tượng của Bái Nguyệt Giáo, vẻ mỹ lệ của nàng có thể càng khiến nàng trở nên siêu phàm thoát tục, cái khí chất của nàng càng có thể giúp hội tụ lòng tín đồ lại với nhau.
Minato từng tranh đoạt Bái Nguyệt Giáo với Lý Thương Hải, những điểm mạnh mà Lý Thương Hải có thể làm được Minato cũng sẽ có, cũng sẽ làm được, nên biết năm đó hai người không phân thắng thua, là do Minato chủ động bỏ quyền mà biệt tăm biệt tích.
Lý Thương Hải rất giỏi mị hoặc nhân tâm, rất giỏi nói phục người khác, đấy chính là năng lực của nhà truyền giáo, Minato dĩ nhiên cũng phải có thứ năng lực tương tự, đáng tiếc Minato lại gặp Quỳnh Hương.
Minato dính chưởng thứ ba, hắn cắn răng một cái rồi lại cố mở miệng.
“Cô nương, ta hiện tại.. “.
Hắn còn chưa kịp nói dứt câu lại nhận một chưởng nữa hơn nữa còn là ba chưởng liên tiếp theo nhau mà tới.
Quỳnh Hương thực sự mắc quái bệnh, nàng rất ngại giao tiếp, trừ khi là người cực kỳ cực kỳ thân quen với nàng mới có thể khiến nàng mở miệng, nàng không muốn mở miệng, không muốn nói chuyện lại càng ghét ai cố gắng mở lời với mình, nàng cảm thấy thật phiền phức.
Bản thân Minato càng mở miệng thì… hắn càng ăn nhiều khổ mà thôi.
Quá tam ba bận, đến lần thứ ba cố gắng mở miệng liền lại nhận tiếp ba chưởng của Quỳnh Hương, Minato trực tiếp ngậm miệng, nửa câu cũng không dám nói.
May cho Minato là thời điểm này Vô Song cùng Trương sư trở lại bởi vì rất có khả năng nếu hai người không trở lại thì Quỳnh Hương sẽ đánh đủ 200 chưởng lên người Minato thật.
Minato nghe có tiếng bước chân vang lên, hắn cố gắng mở mắt ra mà nhìn thấy Trương sư cùng Vô Song.
Minato chưa bao giờ thấy Vô Song vì vậy hắn mặc định bỏ qua, ánh mắt hiện tại híp lại nhìn Trương sư.
Trương sư cũng cười cười ôn hòa đáp lại Minato nhưng mà bản thân thì không nói gì cả, Trương sư tính tình cũng chẳng phải hiền lành gì, chí ít Trương sư rất căm thù người Phù Tang hay còn được ông gọi bằng người “Oa”.
Thù hận dân tộc là cái không phải ai cũng bỏ qua được, cho dù là hậu thế điều này cũng như một lẽ tất yếu, cả đời Trương sư quả thật cũng có đụng độ với người Hán, người Tây Vực nhưng mà chủ yếu là từ mặt cá nhân hoặc tranh chấp nhỏ còn với Phù Tang thì hai bên gần như là chiến tranh, chục năm nay va chạm không biết bao nhiêu lần, đừng nói Trương sư mà rất nhiều người Nam Lĩnh đều không hợp mắt Phù Tang, coi Phù Tang là giặc Oa, một mực coi là kẻ thù.
Nam Lĩnh như thế thì Phù Tang cũng chẳng khác gì, nếu như có rất nhiều người Hán còn đang bận hô hào Phản Thanh Phục Minh, một bộ phận khổng lồ khác thì chỉ biết an phận làm ăn, bọn họ không rõ Nam Lĩnh là nơi nào, Nam Lĩnh triệt để thành một địa phương thần bí với Trung Nguyên thì người Phù Tang lại chẳng lạ gì Nam Lĩnh, trong kho tàng sách sử của Phù Tang ghi lại về Nam Lĩnh thực sự nhiều hơn Trung Nguyên rất rất nhiều.
Trương sư không có ý mở miệng nói chuyện với Minato, Quỳnh Hương thấy Vô Song đến thì cũng thu tay lại, nàng trực tiếp ra phía sau Vô Song mà đứng.
Nàng cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy nhưng mà nàng tựa hồ cảm giác… nàng nợ Vô Song, dù sao Vô Song cũng là người cứu Thiên Thánh ra ngoài vì vậy cái nhìn của Quỳnh Hương với Vô Song quả thực có chút thay đổi.
Nàng vẫn không thích hắn nhưng chí ít cũng có chút kính trọng.
Quỳnh Hương lùi lại, Trương sư thì vẫn đứng nguyên vị trí, vô hình chung trở thành hai người đều đứng sau lưng Vô Song.
Thấy cảnh này ánh mắt Minato mới mở lớn ra hơn một chút.
Hắn biết Trương sư mạnh, hắn biết Quỳnh Hương cũng không yếu, cả người đứng ở vị trí kia chẳng khác gì nhận Vô Song làm chủ, lúc này liền có chút ý vị.
Vô Song nhìn Minato, Minato nhìn ngược lại hắn, phải mất vài giây sau Vô Song mới nói.
“Có thể giao tiếp sao? “.
Minato cười cười thản nhiên đáp.
“Có thể “.
Vô Song lúc trước quả thật bất ngờ khi thấy Minato, thời điểm Vô Song gặp Minato là lúc hắn nói chuyện thoáng qua cùng Lý Thương Hải, tuy không quá rõ ràng nhưng mà Vô Song hiểu Minato rất mạnh, chí ít có thể sánh ngang Lý Thương Hải.
Tính cách của Lý Thương Hải bản thân Vô Song cũng chẳng lạ gì, vị cô cô này của hắn thật ra cực kỳ nóng tính, muốn hình dung rõ nhất về Lý Thương Hải thì cứ lấy Thiên Sơn Đồng Mỗ cộng Lý Thu Thủy vào rồi chia đôi, nàng như sự chung hòa của cả hai người, một người như nàng nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không buông tay.
Lý Thương Hải kể cả bước vào Nhập Tiên Cảnh thì cũng không chắc giữ chân được Minato vì vậy mới đành để hắn mang Ebisu rời đi.
Trong mắt Vô Song, Minato cực kỳ mạnh, mạnh hơn bất cứ ai của Thất Phúc Thần nhưng không ngờ hắn lại bị đẩy đến cái thảm trạng này.
“Có thể nói cho ta biết, ngươi vì sao thương nặng như vậy? “.
Minato quả thật không ngờ Vô Song sẽ hỏi câu này, hắn nhíu mày một chút nhưng mà vẫn quyết định phối hợp trả lời.
“Giết một kẻ nên chết từ nhiều năm bất quá… “.
Minato nói đến đây hơi nhếch miệng một cái.
“Kẻ không nên chết kia cũng quá kinh khủng “.
Đối mặt với Minato, nghe những từ hắn nói, Vô Song bất giác nghĩ tới một người mà nói.
“Tokugawa Ieyasu? “.
Cái tên này vừa phát ra từ miệng Vô Song, khoang thuyền bỗng chốc trở nên tịch mịch như tờ.
Bất kể là Trương sư, Quỳnh Hương hay cả Minato đều có chút chết lặng.