Đọc truyện Cực Võ – Chương 922: Đại Hắc Thiên
Vô Song không biết trước mặt hắn là cung nào trong thất cung nhưng mà một khi đã quyết định hành động thì tốc độ của Vô Song cực nhanh.
Ở ngoài cửa sắt đại môn có hai tên Đạo Tu đang canh phòng, hai kẻ này một mực tập trung vô cùng nhưng mà tập trung thì cũng chẳng giúp ích gì, chỉ nghe hai tiếng xé gió vang lên, Vô Song cách không ném ra hai cây hàn băng châm bắn thẳng vào cổ họng hai người.
Hai Đạo Tu run lên sau đó lập tức gục xuống, khi thân ảnh hai Đạo Tu còn chưa rơi xuống thì Vô Song đã xuất hiện đỡ lấy thân thể của cả hai.
Vô Song chưa từng đụng vào cái đám Đạo Tu này nhưng mà hắn lại có chút hiểu về Đạo Tu, Đạo Tu về một mặt nào đó thì tu Trường Sinh Đạo, bản thân Đạo Tu chưa chắc đã mạnh nhưng sức sống cực kỳ cường hãn, hai cây băng châm của Vô Song xuyên qua cổ họng của Đạo Tu nhưng mà chưa chắc hai kẻ này đã chết.
Vô Song đón lấy hai người, hắn cẩn thận đưa hai đường Hỏa Diễm Đao vào thể nội cả hai, trực tiếp đốt cháy lục phủ ngũ tạng sau đó bàn tay lại khẽ xoay một cái, đẩy hai thân người dính sát vào cửa sắt đồng thời tiếp tục đẩy hai đạo huyền băng chưởng vào bên trong.
Hai thân thể Đạo Tu lập tức bị hàn băng lực lượng cố định lại, nếu từ bên ngoài nhìn thoáng qua thì hai người vẫn như đang canh phòng nghiêm mật vậy, chỉ cần không lại gần thì khó mà biết được hai Đạo Tu này vừa được Vô Song tiễn xuống Quỷ Môn Quan.
Giải quyết xong hai Đạo Tu ở bên ngoài, Vô Song chậm rãi mở cửa sắt bất quá hắn cũng chỉ mở ra một khe nhỏ, ai biết bên trong có gì?.
Qua cái khe nhỏ kia Vô Song có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong.
Bên trong khe cửa giống với một điện thờ vậy, là một căn phòng sáng sủa mà rộng lớn, xung quanh bầy đầy những vật dụng của đạo gia, với một người từng lớn lên trong chùa như Vô Song mà nói khung cảnh kia cũng chẳng xa lạ gì, nơi này quả thật là điện thờ chỉ khác là điện thờ của đạo gia.
Bên trong không có người vì vậy Vô Song không chậm trễ thời gian nữa, hắn lách người qua khe cửa sau đó chậm rãi đóng nó lại.
Tiến vào trong căn phòng thì Vô Song mới có thể quan sát rõ hơn điện thờ này.
Tất cả các vật kim loại cúng tế trong điện thờ đều ánh lên sắc vàng, màu vàng của hoàng kim.
Giữa điện thờ là một bàn thờ lớn đầy hương hỏa cùng vật cúng bất quá tượng thờ trái lại cực kỳ dị dạng, bức tượng thuần một màu đen, nhìn từ bên ngoài Vô Song đoán đây là tượng nữ nhân nhưng mà chính hắn cũng không chắc chắn thậm chí tượng này còn có vài phần không giống con người.
Bức tượng để hai tay ôm ngực, dáng người đứng thẳng nhưng không lộ ra chân, phần dưới tượng được tạc nguyên hình một chiếc váy tương đối rộng che kín đôi chân, một bức tượng mà Vô Song không có cách nào hiểu ý nghĩa của nó cả.
Nhìn vào bức tượng một hồi cũng không thu hoạch được gì, Vô Song bắt đầu đi tìm kiếm trên khắp căn phòng, hắn cũng không tin tại nơi đây không có vật gì đặc biêjt, dù sao binh lực canh giữ ngoài cung điện này thực sự rất đông, không có việc gì thì tập chung nhiều Đạo Tu vậy làm chi.
Cũng không mất quá lâu Vô Song phát hiện sau điện thở ở phần trung tâm có một cánh cửa khác, một cánh cửa thông ra phía sau.
Vô Song dừng trước cánh cửa này, hắn biết chỉ cần đẩy ra liền có thể tiến vào bên trong nhưng mà rõ ràng Vô Song cũng cảm nhận một cái gì khác, sau cánh cửa này có một loại khí tức nguy hiểm vô cùng.
Vô Song lặng người vài giây tiếp theo từ trong ngực hắn lấy ra một tấm mặt nạ đeo lên mặt rồi mới chậm rãi mở cửa.
Cánh cửa mở ra, trước mặt ngoại trừ bóng tối thì cũng chỉ bóng tối, nơi này tối tăm vô cùng bất quá Vô Song cũng có thể nhận ra đây là một hành lang dài và hẹp.
Hàng lang này dẫn đi đâu Vô Song không biết, hắn chậm rãi bước đi trong bóng tối, từng bước từng bước tiến về phía trước, tổng cộng Vô Song bước ra 99 bước.
Ở bước thứ 99 thì Vô Song dừng lại, hắn không tiến lên nữa.
Thời khắc Vô Song dừng lại thì có một ánh mắt mở ra nhìn Vô Song.
Đến trình độ của Vô Song thì bóng tối chẳng là cái gì cả, hắn có thể dễ dàng nhìn xuyên bóng tối, thị lực tuy có bị ảnh hưởng nhưng không phải là không nhìn thấy gì có điều bóng tối ở căn phòng này rất kỳ quái.
Thứ bóng tối này gần như hoàn toàn ngăn cản thị lực của Vô Song, khiến Vô Song nhìn bất cứ thứ gì cũng chỉ có thể cảm nhận được đại khái.
Hắn không cách nào nhìn rõ kẻ trước mặt là nam hay nữ chỉ biết người này đang khoanh chân ngồi giữa hành lang dài, đang mang theo ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Vô Song.
Không gian có chút yên tĩnh, rốt cuộc kẻ kia là người mở miệng trước.
“Là địch hay thù? “.
Vô Song nghe vậy bấ giác nhếch miệng.
“Khác gì nhau sao? “.
Đối phương tựa hồ không cảm thấy gì mà đáp.
“Không có gì khác nhau “.
Nghe đối phương trả lời thì Vô Song hiểu kẻ này nhất định không thể để cho hắn qua hơn nữa nơi đây nhất định phải có một trận chiến, không hề có thương lượng.
“Ngươi là kẻ nào trong Thất Phúc Thần? “.
Đối phương nghe Vô Song hỏi liền im lặng, Vô Song cảm thấy thân thể của hắn khẽ rung một cái, hai chân bắt đầu đứng lên, trong không gian hẹp hắn làm vài động tác vươn vài rồi mới mở miệng.
“Đại Hắc Thiên “.
Đại Hắc Thiên… ba chữ này có ý vị gì thì Vô Song không cần phải đoán.
Trong Thất Phúc Thần bản thân Biện Tài Thiên được Đại Quốc Chủ yêu thích nhất đồng thời quyền lực của nàng cũng là lớn nhất.
Biện Tài Thiên gần như quản toàn bộ nội vụ của Bồng Lai Tiên Đảo về phần một cực khác thì phải là Đại Hắc Thiên, Đại Hắc Thiên chính là kẻ chế tài toàn bộ luật pháp của Bồng Lai cũng là kẻ mạnh nhất trong Thất Thần.
Đại Hắc Thiên không hứng thú biết tên Vô Song là gì, hắn động.
Đúng là không có gì để nói, tiến vào nơi này nhất định phải chết bởi Đại Hắc Thiên sẽ không để ai tiến vào phòng nghiên cứu, không để ai vượt qua một cửa của hắn, Đại Hắc Thiên không nhận ra Vô Song vậy Vô Song tất nhiên là địch, không có thương lượng.
Cái không gian tối đen này như được làm riêng cho Đại Hắc Thiên vậy, hắn tiến tới trước mặt Vô Song mà bản thân Vô Song còn không cảm nhận được gì.
Một quyền của Đại Hắc Thiên cứ thế xuất ra đánh vào lồng ngực của Vô Song, một quyền đau thấu tim gan.
Một quyền duy nhất, Đại Hắc Thiên đánh bật Vô Song ra thậm chí một quyền này làm lồng ngực Vô Song lõm lại, chỉ một quyền duy nhất sắc mặt của Vô Song lập tức trở nên tái nhợt.
Đại Hắc Thiên tung ra một quyền sau đó hắn lại biến mất.
Cái thông đạo này là một đầu tử lộ, là nhà của hắn, bất cứ ai bước vào đây đều chỉ có một con đường chết.
Vô Song một lần nữa không cách nào phát hiện ra đối phương, hắn thậm chí vận dụng cả Lăng Ba Vi Bộ cấp tốc lùi ra ngoài, Vô Song không quá hiểu rõ mọi việc nhưng mà hắn biết chiến đấu ở nơi này bản thân Đại Hắc Thiên chắc chắn nắm giữ Địa Lợi.
Vô Song muốn lùi nhưng Đại Hắc Thiên sao có thể để cho Vô Song lùi, với cái không gian nhỏ hẹp này ngay cả Lăng Ba Vi Bộ cũng chẳng có mấy phần đất trống để di chuyển, càng đáng nói hơn chẳng hiểu ra sao Đại Hắc Thiên đã xuất hiện sau lưng Vô Song từ bao giờ, quyền thứ hai đánh ra.
Quyền này không khác quyền thứ nhất là bao nhiêu, quyền mạnh vô cùng, kình lực kinh khủng vô cùng.
Quyền thứ nhất còn đang hành hạ Vô Song, quyền thứ hai từ phương vị đối lập đánh tới trực tiếp đánh bay người Vô Song về phía trước đồng thời hắn không kiềm được mà phun ra một ngụm máu.
Đại Hắc Thiên không dừng lại, quyền thứ ba tiến tới, hắn cũng không để cho Vô Song đứng lên, một quyền đã nện xuống.
Vô Song sẽ không hề hoài nghi, chỉ cần dính thêm một quyền này hắn liền lĩnh đủ, đứng lên được nữa hay không cũng là vấn đề khó khăn.
Một quyền mang theo kình lực khủng bố nện xuống, lần này Vô Song trực tiếp dùng xà hành ly phiên, cơ thể cố gắng bắn ra một đoạn, bám vào vách tường mà lướt đi.
Quả thực theo động tác này Vô Song tránh được quyền thứ ba đánh tới nhưng mà căn bản sẽ không thể vượt qua Đại Hắc Thiên.
Quyền thứ ba bị Vô Song né được đã nằm ngoài dự đoán của Đại Hắc Thiên nhưng mà không ảnh hưởng gì đến việc hắn xuất quyền thứ tư.
Quyền thứ tư oanh kích mà tới, thực sự Vô Song không cách nào phát hiện, không cách nào cảm nhận quyền này đến từ lúc nào và bao giờ nó tới, chung quanh Vô Song ngoài bóng tối thì cũng chỉ có bóng tối, trong lúc này Vô Song liền nhắm mắt lại, ngay cả thính giác của bản thân cũng phong bế.
Quyền thứ tư đến như ngũ lôi oanh đỉnh nhưng mà khác với lúc trước, Vô Song bỗng đưa tay ra, bàn tay hóa thành trảo pháp, một trảo bắt lấy cổ tay của Đại Hắc Thiên.
Dùng hết sức đè cánh tay của Đại Hắc Thiên xuống, Vô Song cả người bắt ngược về phía sau.
Mượn thế lùi lại, trên người Vô Song tràn ngập nhiệt hỏa, sóng nhiệt từ cơ thể hắn bắn ra, đây là tuyệt học Hỏa Diễm Đao.
Điều kỳ lạ duy nhất là Hỏa Diễm Đao của Vô Song không đánh về phía trước mặt mà lại chém thẳng ra sau lưng bởi vì quyền thứ năm của Đại Hắc Thiên đang từ sau lưng hắn đánh tới.
Quyền thứ năm này rốt cuộc cũng không có cách nào xuất ra, dưới sóng nhiệt mà Hỏa Diễm Đao tạo ra không thể không khiến quyền này lùi lại.
Giờ phút này Vô Song vẫn đang nhắm mắt, vẫn đang phong bế thính giác có điều khóe miệng hắn hơi hơi cong lên.
“Hóa ra chỗ này có đến tận hai người “.
Nơi này không chỉ có một Đại Hắc Thiên mà có tới hai Đại Hắc Thiên.
Phía trước Vô Song có một, sau lưng Vô Song cũng có một.
Người trước mặt Vô Song là người sống, chí ít thời khắc gặp mặt hai người cũng có chút tiếp xúc.
Người sau lưng Vô Song… là tử thi, là thi khôi được luyện chế mà thành, một thi khôi không có sinh mệnh, chỉ có thi khôi không có sinh mệnh nên mới không có khí tức, chỉ có thể mới có tư cách phối hợp với Đại Hắc Thiên.